Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 33.2: Trở lại

Trên giường có hai người đàn ông đang nằm lẳng lặng ôm nhau, rèm cửa đã kéo kín, nhưng vẫn khó tránh khỏi bị ánh mặt trời chiếu xuyên qua, chiếu đúng vào mí mắt hắn.

Đầu ngón tay Thẩm Lương run lên, chỉ cảm thấy mí mắt nặng như ngàn cân. Đầu hắn đau như muốn nứt ra, cố sức mở mắt, chậm nửa nhịp thì hắn mới nhận ra, trong lòng ngực mình hình như có một người đang nằm, cúi đầu thì thấy là Thiệu Khâm Hàn.

Người đàn ông ngủ rất say, lông mi phủ bóng xuống dưới mắt, đường nét khuôn mặt tuấn mỹ sâu sắc. Nhưng so với trước kia, nét băng sương trên người đã xuất hiện dấu hiệu hòa tang, vẻ u tối cũng phai nhạt bớt.

Thẩm Lương sợ đây là mơ, nên nín thở theo bản năng. Hắn cẩn thận vươn tay, sờ sườn mặt ấm áp của Thiệu Khâm Hàn, cảm giác chân thật, trái tim bị treo lên cuối cùng cũng hạ xuống.

Là thật sự!

Trong lòng Thẩm Lương tràn đầy vui sướиɠ, hắn không kiểm soát được mà ôm chặt anh, cảm nhận cơ thể ấm áp trong lòng ngực mình, không hiểu sao lại có cảm giác như mất đi mà tìm lại được.

Hệ thống vốn tránh sau tấm rèm, thấy thế lặng lẽ bay ra: [Hì hì, anh vừa lòng chưa? ]

Thẩm Lương lẳng lặng gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

Hệ thống tiến lên, giống như đứa trẻ đòi kẹo mà thúc giục: [Tôi không cần cảm ơn, tôi muốn ngôi sao nhỏ, ngôi sao nhỏ, muốn cả năm sao nhé ~]

Thẩm Lương cũng không đến mức nuốt lời, hắn giữ lời cho hệ thống năm sao khen gợi, chỉ là trong lòng vẫn còn hơi lo lắng: “Tôi sẽ không bất ngờ biến mất nữa chứ?”

Hệ thống lắc đầu: [Yên tâm đi, sẽ không đâu.]

“Vậy thì tốt rồi.”

Thẩm Lương có điều gì nên hỏi thì đã hỏi xong, nói xong thì im lặng trong phút chốc, không biết nên nói gì nữa.

Hệ thống chủ động mở miệng: [Ký chủ, tôi nên đi rồi]

Thẩm Lương ngẩng đầu theo bản năng: “Cậu định đi đâu?”

Hệ thống khoe khoang xoay quanh, một câu bình thường nhưng lại hô lên với khí thế cứu vớt thế giới: [Tôi muốn đi tìm tác giả vô tâm tiếp theo, cứu vớt những vai ác đáng thương đó!]

Thẩm Lương nghe vậy thì như là hiểu ra: “Tôi còn tưởng rằng tôi là ký chủ duy nhất của cậu, hóa ra cậu còn có ký chủ thứ hai, thứ ba nữa.”

Hệ thống còn tưởng rằng hắn ghen tị, cười tủm tỉm nói: [Ký chủ thân yêu, anh sẽ mãi mãi là người bạn tốt nhất của tôi ~]

Thẩm Lương nghĩ thầm, bạn bè kiểu gì chứ: “Chúng ta quen biết lâu như thế, mà cậu còn chưa nói cho tôi biết tên của cậu đâu. Cậu tên là gì?”

Những lời này giống như cả bồn nước lạnh giội xuống, hệ thống tắt lửa trong phút chốc, lắp bắp nói: [Tên… Tên à…]

Thẩm Lương: “Ừ.”

Giọng hệ thống nhỏ dần: [Tôi, tôi đã…]

Thẩm Lương kinh ngạc: “Cả tên của cậu mà còn phải nghĩ. Không phải cậu định bịa ra một cái tên để lừa tôi chứ?”

Hệ thống bị vạch trần, không biết nên nói gì. Dưới sự bức ép của Thẩm Lương, nó đành bị bắt lộ ra tên thật, nó nói liến thoắng một câu: [Tôi tên xxx…]

Mấy chữ sau, tiếng còn nhỏ hơn cả ruồi bọ bay.

Thẩm Lương không nghe rõ: “Cậu tên gì?”

Hệ thống đỏ mặt, từ một viên kim cương màu trắng biến thành kim cương đỏ nhạt, còn có xu hướng biến thành màu máu: [Tiểu Kim Cương…]

Nó ngượng ngùng xoắn xít nói: [Tôi tên là Tiểu Kim Cương…]

Thẩm Lương ngẩn ra: “…”

#ngài chính là Kim Cương trong truyền thuyết?#

Dưới ánh nhìn chăm chú của hệ thống, Thẩm Lương nín hồi lâu, mới miễn cưỡng nghẹn ra một câu: “Khá hay…”

Hắn khô khan nói: “Tên này nghe rất có đẳng bậc.”

Hệ thống càng thẹn thùng: [Thật sao? ]

Thẩm Lương bóp mũi gật đầu: “Thật.”

Trong lòng hệ thống thoáng thoải mái hơn một chút, nó xem giờ, thì phát hiện khe hở thời không đã sắp đóng rồi, nó vội nói với Thẩm Lương: [Ký chủ thân mến, tôi thật sự phải đi rồi ~]

Trong lòng Thẩm Lương có hơi buồn, nhưng vẫn mỉm cười: “Hẹn gặp lại.”

Hệ thống chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ, thân hình biến mất, tán làm một trận rực rỡ lung linh nhỏ vụn quang điểm, cuối cùng biến mất ở sáng sớm tầng mây gian.

Bên tai Thẩm Lương vang lên một âm thanh đang xa dần.

[Tinh, độ hắc hóa của vai ác đã thành công giảm xuống 0. Chúc mừng ký chủ đã cứu vớt thành công. Hệ thống đã cởi bỏ trói buộc, chúc con đường tương lai của ngài tràn đầy vui sướиɠ ~]

Xuống 0 rồi, thật tốt.

Thẩm Lương lại cúi đầu nhìn về phía người trong lòng ngực, không kìm lòng được mà giơ tay bóp mũi Thiệu Khâm Hàn, thành công đánh thức đối phương.

“Ưm…”

Thiệu Khâm Hàn luôn có thể tỉnh dậy rất mau từ trong giấc ngủ, anh mơ màng mở mắt ra, thấy là Thẩm Lương đang quấy rối, thì anh lại nhắm mắt vùi mặt vào trong lòng ngực hắn.

Thẩm Lương ôm chặt lấy anh, nhỏ giọng nói bên tai Thiệu Khâm Hàn: “Dậy nào.”

Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, cũng ôm chặt lấy hắn không buông tay.

Thẩm Lương nhớ đến lần trước mình bất ngờ, không kịp phòng ngừa mà rời khỏi nơi này, có rất nhiều lời chưa kịp nói với Thiệu Khâm Hàn, vì vậy để phòng ngừa lỡ như, hắn quyết định nói ra. Sau khi cân nhắc lúc lâu, hắn mới lặng lẽ nhỏ giọng nói: “Thiệu Khâm Hàn, em thích anh.”

Những lời này nên nói từ lâu rồi, chỉ là lúc trước hắn không dám.

Người trong lòng ngực nghe vậy thì chậm rãi mở mắt ra, sâu thẳm dưới đáy mắt hình như có ý cười, anh lười nhác ừ một tiếng, lại nhắm mắt lại: “Ừ, anh biết.”

Thẩm Lương hoàn toàn quên mất lời hắn nói khi uống say, giọng điệu kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Người bình thường khi được tỏ tình, chẳng lẽ không nên phấn khích kích động sao?! Vì sao Thiệu Khâm Hàn lại bình tĩnh như thế???

Thiệu Khâm Hàn: “Bởi vì đêm qua em nói rồi.”

Thẩm Lương nghe vậy thì thân hình cứng đờ, trong não trống rỗng, hắn cố gắng nhớ lại ký ức đêm qua, lại không thu hoạch được gì, xấu hổ phủ nhận: “Em chưa nói.”

“Em nói rồi,” Thiệu Khâm Hàn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, “Anh ghi âm rồi, em muốn nghe không?”

Vẻ mặt của Thẩm Lương như muốn ra: “…”

Trong lòng hắn cũng biết về thái độ của mình khi say, chuyện say rượu phát điên này chắc chắn là hắn làm được. Uống say không đáng sợ, sợ nhất là sáng hôm sau có người nhớ giùm toàn bộ hành trình.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế thì không ngăn được đôi môi cong cong, anh nghiêng đầu hôn Thẩm Lương một cái, nhỏ giọng nói: “Lừa em đấy.”

Kỳ thật lừa không lừa đều không quan trọng, quan trọng là, đây là thật sự.

Thẩm Lương đè anh vào trong lòng ngực, lẩm bẩm: “Sau này không được lừa em.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Vậy sau này em đừng đi nữa, được không?”

Anh nói: “Thẩm Lương, ngày hôm qua anh mới thấy ác mộng,”

“Anh mơ thấy em đi mất, sau đó anh cũng chết…”

Thẩm Lương bịt miệng anh lại theo bản năng, phủ nhận: “Em không đi.”

Thiệu Khâm Hàn dừng lại, cũng không giãy giụa, tùy ý để hắn bịt miệng. Một đôi mắt đen bóng trong suốt cứ nhìn hắn như vậy, lông mi run rẩy.

Thẩm Lương cúi đầu khóe mắt anh: “Được rồi mà, sau này em đều ở bên anh.”

Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, gật đầu.

Nắng sớm bên ngoài ấm áp như xuân. Vai ác thật ra cũng không cầu xin gì nhiều.

Nguyện vọng duy nhất trong cuộc đời này của anh, chính là có thể gặp được một người yêu thương, để có người dựa vào khi lớn tuổi, khi đi trên con đường tương lai xa xôi, nếu đối phương cũng yêu anh thì không thể tốt hơn được nữa.