Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 31.1: Viết lại kết cục

Đầu óc Thẩm Lương hỗn loạn, nên hắn bỏ qua tiếng hệ thống thông báo theo thói quen. Dưới tác dụng của men say, hắn ngủ say sưa, nắm chặt tay Thiệu Khâm Hàn, rồi chìm vào chiếc giường.

Thở dốc, thở dài.

Ôm, hôn môi.

Hắn cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, tình cảnh trong mơ rất kỳ lạ, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hắn ôm lấy người bên cạnh, chìm vào giấc ngủ sâu hơn, vừa ấm áp vừa hòa hợp.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc, tượng trưng cho thời gian trôi qua.

“Cốc cốc cốc.”

Thẩm Lương bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập vào sáng sớm, người bên ngoài hình như đang gọi hắn, như là đòi mạng. Hắn còn buồn ngủ, đôi mắt cũng không mở ra được, nhíu mày mơ màng trở mình: “Ai đấy…”

Dì Trương lớn tuổi, tính tình nhẹ nhàng, từ trước đến nay gõ cửa cũng sẽ không dồn dập như vậy.

Thẩm Lương buồn ngủ không muốn di chuyển. Tiếng đập cửa bên ngoài càng to hơn: “Thẩm Lương! Mày mà không mở cửa thì tao sẽ báo cảnh sát!”

Báo cánh sát…

Báo cảnh sát gì chứ?

Thẩm Lương nghe thấy hai chữ này, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút. Hắn cố gắng mở mắt ra, ngồi dậy từ trên giường, bực bội xốc chăn lên xuống giường. Hắn đang định nhìn xem thằng khốn nào dám làm phiền giấc ngủ của hắn, nhưng chưa đi được hai bước, hắn đã bất ngờ va vào chân bàn trà, rầm một tiếng, ngã xuống đất.

“Sh…”

Mẹ kiếp.

Thẩm Lương che lại đầu gối, không khỏi hít hà một hơi, nghĩ thầm, thứ quỷ gì làm hắn vướng ngã vậy. Nhưng khi hắn phát hiện thứ vướng chân mình ngã là một chiếc bàn trà màu trắng thì cả người như bị sét đánh. Hắn sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Đây không phải là phòng hắn…

Nói đúng ra thì đây không phải là phòng hắn và Thiệu Khâm Hàn đang ở, mà là phòng của Thẩm Lương ở thế giới hiện thực.

Nhưng sao lại thế này…

Sao lại thế này?

Thẩm Lương muốn đứng dậy từ dưới đất theo bản năng, nhưng như thể sức lực cả người hắn đã bị rút cạn, hắn lại ngã ngồi xuống.

Tiếng gõ cửa càng trở nên dồn dập hơn: “Thẩm Lương! Mày có ở trong đấy không?!”

Sao lại thế này?

Sao hắn lại trở lại thế giới hiện thực chứ?

Sắc mặt Thẩm Lương trắng bệch, loạng choạng đứng đậy từ dưới đất. Hắn sờ góc cạnh bàn trà lạnh cứng, rồi sờ giường đệm mềm mại, trên mặt hắn vẫn như không thể tin nổi. Cuối cùng, hắn lao đến trước gương, bỗng tát mình một cái.

“Chát” một tiếng giòn vang, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

Đầu Thẩm Lương quay sang một bên, trên gò má tái nhợt của hắn hiện ra vết tát đỏ tươi, tai hắn ù đi, nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó rất lâu không cử động.

Người ngoài cửa đưa ra lời cảnh báo cuối cùng: “Mày mà không mở cừa thì tao đá…”

Y chưa dứt lời, thì nghe thấy tiếng "cạch” nhỏ vang lên, cửa mở. Thẩm Lương với sắc mặt tái nhợt đứng sau cửa, dưới mắt xanh đen, trông như mất hồn.

Người đàn ông đứng ngoài cửa, thấy thế thì hơi nhướng mày, chậm nửa nhịp rút lại cái tay đang định gõ cửa. Y trông cao lớn, dáng vẻ tao nhã, nhưng lại có cái miệng rất độc, không hợp với vẻ ngoài: “Gọi mày khó ghê. Tao còn tưởng rằng mày đột tử rồi.”

Vừa dứt lời thì y lắc nhẹ bàn tay phải đã gõ cửa đến đỏ lên của mình.

Đầu óc Thẩm Lương lúc này trống rỗng, hoàn toàn không trả lời được bất kỳ câu hỏi nào của y, thấy là Sở Hi Niên, hắn mời chậm nửa nhịp, hỏi: “Sao cậu lại tới đây…”

Sở Hi Niên và Thẩm Lương là tác giả trên cùng một trang web văn học, ngoài đời cũng coi như là bạn bè, quan hệ khá tốt, nhưng bình thường hay nói chuyện trên mạng hơn.

Sở Hi Niên nghe thế thì đi thẳng vào nhà luôn, ngồi xuống ghế sô pha. Y bắt chéo chân, sau đó chỉ vào bản thảo trong tay mình, nói ngắn gọn: “Trao đổi học thuật.”

Khi y nói những lời này, vẻ mặt rất kỳ lạ, trông không tình nguyện lắm.

Thẩm Lương nghe vậy thì khựng lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào y: “…Đầu óc mày có bệnh à?”

Sở Hi Niên viết chính kịch, từng câu từng chữ trong tác phẩm đều nghiêm cẩn đến mức có thể so với nghiên cứu học thuật. Thẩm Lương lúc trước đã từng đọc thử mấy chương, nhưng luôn có cảm giác muốn ngủ gật như khi học môn lịch sử, nên cuối cùng đã bỏ cuộc.

Thẩm Lương cảm thấy truyện Sở Hi Niên viết thật sự quá chán, còn thối hơn cả vải bó chân của các bà lão

Sở Hi Niên cảm thấy truyện Thẩm Lương viết thì máu chó phải gọi bằng cụ, đúng là kẻ bại hoại trong giới văn học mạng.

Nói tóm lại, ca hai đều coi thường lẫn nhau.

Sở Hi Niên hôm nay tự dưng chạy đến nói muốn tiến hành “Trao đổi học thuật” với Thẩm Lương, thì đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm*

(*nói điêu, không có thật.).

“Tao cũng đâu có muốn nhưng biên tập nói sách của tao thiếu điểm thu hút người đọc, bảo tao… xin lời khuyên của mày.” Sở Hi Niên vì giữ sự thanh lịch của bản thân nên cố gắng đè nén xúc động muốn trợn trắng mắt. Y đặt một quyển bản thảo rất dày lên bàn, ý rất rõ ràng, bảo Thẩm Lương giúp đỡ “thưởng thức”.

Thẩm Lương bây giờ không có tâm trạng lắm, hắn chậm chạp tiếng: “À, mày cứ để chỗ đó đi. Chốc nữa tao xem cho.”

Sở Hi Niên cầm cốc nước trên bàn, thấy bên trong đầy bụi, lại đặt xuống. Y suy nghĩ một lát rồi vẫn nghiêm túc dặn dò: “Quyển sách này tao viết 5 năm, mày phải đọc cho kỹ đấy.”

Khác với loại tác giả vô tâm vô phế như Thẩm Lương, Sở Hi Niên rất nghiêm túc với mỗi nhân vật trong sách của mình, nghiêm túc đến mức có thể tốn 5 năm để sửa từng câu từng chữ, vất vả lắm mới viết xong một quyển bản thảo.

Thẩm Lương lười ngồi lên sô pha, nên ngồi luôn xuống thảm, hắn cầm bản thảo của Sở Hi Niên lên nhìn, thấy trên bìa viết bốn chữ mạnh mẽ –

“Thiên Thu Phong Hầu”.

Thẩm Lương nhếch mép: “Ồ, đúng là phong cách của mày.”

Hắn vốn là người thích cười, nhưng không hiểu sao, bây giờ chỉ hơi nhếch mép cũng trở nên gượng ép.

Sở Hi Niên nhìn hắn, ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngủ suốt hai ngày hai đêm, mày có cảm giác gì?”

Thẩm Lương nghe vậy thì sửng sốt, hắn đi tìm di động của mình theo bản năng, mở màn hình ra xem giờ, thì mới phát hiện là mình thật sự đã ngủ hai ngày hai đêm. Hắn ngạc nhiên: “Sao mày biết?”

Sở Hi Niên nhàn nhạt nói: “À, không có gì. Đã hai ngày nay, tao không nhìn thấy mày cãi nhau với người đọc.”

Truyện của Thẩm Lương nhận gách đá nhiều, con người hắn cũng chẳng tốt hơn là mấy, hắn luôn rất thích tranh luận với người đọc, cũng coi chuyện này như thú vui. Ngày nào cũng phải cãi nhau một lần, bất kể mưa gió.

Sở Hi Niên mỗi lần thấy chán, thì sẽ vào xem khu bình luận của Thẩm Lươn, tăng thêm gia vị cho cuộc sống sinh hoạt bận rộn.

Thẩm Lương biết ngay là miệng chó của Sở Hi Niên không phun được ngà voi, hắn nghe vậy thì cười lạnh: “Tao không muốn cãi nhau nữa, không được à?”

“Được chứ,” Sở Hi Niên đổi dáng ngồi, chỉ vào thùng rác, “Nhưng rác nhà mày thối lắm rồi, ít nhất cũng phải hai ngày chưa vứt.”

Mùi trong phòng rất nồng..

Thẩm Lương lẳng lặng vuốt mặt: “Mày đến để nhắc tao đổ rác à?”

Sở Hi Niên mỉm cười: “Đâu chỉ thế, tao đến để xác nhận xem mày còn sống không. Dù sao thì một mình mày đột tử trong nhà cũng không ai biết, hình như hơi thảm.”

Đây là một thời đại đã khắc sâu sự cô độc vào trong xương cốt. Một người không có người thân quan hệ huyết thống thả cũng không thích xã giao, lỡ ngày nào đó lẳng lặng chết trong nhà, thì có lẽ xác thối trương lên cũng không ai biết.

Này đại khái cũng là “Xã giao” hai chữ tồn tại ý nghĩa chi nhất, không vì giải quyết cô độc, chẳng sợ chỉ là vì có người có thể phát hiện ngươi tử vong.

Thẩm Lương nghe vậy thì hơi ngẩn người, không biết hắn đang nhớ tới ai, ngực phập phồng dồn dập hơn một chút, một lúc lâu sau cũng chưa nói gì. Mái tóc bù xù che khuất cảm xúc trong đáy mắt của hắn, cũng che khuất ký ức xa xôi ở một thế giới khác.

Sở Hi Niên từ khi vào cửa đã nhận ra cảm xúc bất thường của hắn, nhưng lại không nghĩ ra nguyên do. Y suy ngẫm về những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến nguyên do là vì quyển tiểu thuyết "Tình chóng phai, yêu chóng tàn" kia.

Hình như rất nhiều người đọc đều đang kêu gào phản đối ở khu bình luận, yêu cầu Thẩm Lương viết lại kết cục của một vai phản diện trong truyện.

Nhưng theo như hiểu biết của Sở Hi Niên về Thẩm Lương, khả năng hắn sửa kết cục không lớn lắm: “Mày còn đang nghĩ về chuyện của nhân vật phản diện kia à?”

Thẩm Lương nghe vậy thì cuối cùng cũng có phản ứng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hi Niên: “…Ai?”

Chữ này thốt vừa khô vừa rát, hơi run rẩy không dễ phát hiện.

Sở Hi Niên đương nhiên là không xem thể loại truyện cẩu huyết của Thẩm Lương, y cùng lắm chỉ cảm thấy khá thú vị khi xem Thẩm Lương và người đọc đấu võ mồm với nhau. Nhưng cũng may là trí nhớ của y không tệ, suy tư trong chớp mắt đã nhớ đến cái tên mà người đọc luôn treo bên miệng. Y nhíu mày, không xác định nói:

“Thiệu… Khâm Hàn?”

Thiệu, Khâm, Hàn…

Khi chậm rãi đọc lên ba chữ này, hắn lại có cảm giác như đã qua mấy đời, Thẩm Lương thậm chí không phân biệt được người này có thật sự tồn tại không, hay chỉ là mình nằm mơ.

Thẩm Lương dùng sức chớp mắt, hít một hơi, muốn trả lời Sở Hi Niên, nhưng yết hầu lại như có thứ gì nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra nổi: “…”

Hắn nên nói gì đây?

Thẩm Lương vô thức nắm chặt đầu ngón tay, hắn nên nói mình nằm mơ thấy một giấc mộng hoang đường ly kỳ, hay nói mình đã thật sự đến thế giới đó?

Nhưng khi mình rời đi còn chưa kịp để lại câu nào cho Thiệu Khâm Hàn, hệ thống cũng không hiểu sao đã biến mất, giống như là họ chưa từng xuất hiện.

Không có chứng cứ gì có thể chứng minh sự tồn tại của họ…

Thẩm Lương không muốn khóc trước mặt gã độc miệng như Sở Hi Niên, quá mất mặt. Hắn vùi sâu mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn mơ hồ không rõ tiếng: “Ừ, chắc vậy…”

Sở Hi Niên nhíu mày, nhíu mày, tầm mắt của y nhìn thoáng qua mu bàn tay của Thẩm Lương, hơi lo lắng nói: “Thẩm Lương, hôm nay mày rất lạ.”

Thẩm Lương không phản bác, hắn chậm rãi vùi mặt vào khuỷu tay, thanh âm trầm thấp: “Chắc vậy…”

Nhưng hắn vẫn muốn nói gì đó, dù chỉ là để tìm kiếm một chút đồng cảm.

“Hình như tao xuyên vào trong tiểu thuyết của tao…”

Hắn chuyển chủ đề quá nhanh, nhưng Sở Hi Niên vẫn miễn cưỡng theo kịp, y cười như không cười, nói: “Xuyên qua? Tư liệu sống cho tác phẩm tiếp theo hả?”

Thẩm Lương nghe vậy thì chậm rãi ngẩng đầu lên, vì thế Sở Hi Niên phát hiện hốc mắt hắn hơi đỏ lên, bên trong hình như đang ẩn sâu chuyện không ai biết, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy nặng nề: “Tao nói là tao xuyên vào trong tiểu thuyết tao viết, mày tin không?”

Sở Hi Niên: “Không tin.”

Y nhân tiện còn tỏ ra khinh bỉ đầu óc của Thẩm Lương, ngón tay thon dài vẽ vòng vòng trên huyệt Thái Dương của chính y, chậm rãi nói: “Ngủ quá lâu sẽ khiến cho suy nghĩ của não bộ bị đình trệ, mày có thể hiểu rằng mày mới mơ một giấc mơ khá chân thật. Sau này đừng nói lời mê sảng này nữa, tao sẽ nghi ngờ mày chưa từng đi học.”

Thẩm Lương nghe vậy thì tức đến mức trước mắt tối sầm, suýt thì ngã xuống đất, suýt soát dùng tay vịn bàn: Sở Hi Niên, thằng chó tạp chủng này!

Chó tạp chủng giơ tay sửa góc áo mình, chuẩn bị rời đi, trước khi đi, y còn để lại một câu: “Hai ngày nữa có một buổi giao lưu để liên hoan với nhau, mày đừng quên. Còn nữa, truyện của tao, mày nhớ đọc nghiêm túc đấy.”

Y nói xong thì rời khỏi căn hộ, còn tiện tay tri kỷ đóng cửa lại.

Tiếng cạch nhỏ vang lên, căn phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.