Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 23: Phân biệt đối xử

Trong trí nhớ có hạn của Thẩm Lương, dường như hắn từ trước đến nay chưa từng thấy nụ cười nào khác trên khuôn mặt tối tăm của Thiệu Khâm Hàn, ngoài cười lạnh, cười mỉa hay cười nhạo.Nhưng không biết có phải do ánh trăng hôm nay quá dịu dàng không, mà hắn lại như thấy được trên môi đối phương xuất hiện một đường cong nhàn nhạt, chỉ thoáng qua.

"Ừm..." Thẩm Lương có lơ đãng, gật đầu, “Anh vui là được.”

Con người tồn tại chỉ vì mưu cầu vui vẻ mà thôi.

Thiệu Khâm Hàn nhích lại gần Thẩm Lương, tiếng sột soạt vang lên trong đêm đen nghe rất rõ. Anh lặng im hồi lâu, bỗng lên tiếng hỏi thử: “Cậu nói xem… Tôi có nên tiếp tục theo đuổi Thẩm Viêm không?”

Khi anh nói những lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc, anh nằm im nhìn Thẩm Lương chằm chằm, như là rất để ý đến câu trả lời của hắn.

“Theo đuổi chứ, sao lại không,” Thẩm Lương nhớ đến kết cục trong tiểu thuyết, Thiệu Khâm Hàn không chiếm được Thẩm Viêm, nên mới hắc hóa phát điên, hắn vỗ ngực cam đoan, “Không phải chỉ là Tô Thanh Nghiên thôi sao. Tôi sẽ giúp anh giải quyết.”

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy chậm rãi phun ra một hơi, nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng.

Thẩm Lương không nghe thấy anh trả lời, chỉ nghĩ là Thiệu Khâm Hàn ngủ rồi, nên hắn cũng yên lặng đắp chăn đàng hoàng, nhắm mắt định ngủ. Nhưng chưa chờ hắn ngủ say, thì đã nghe thấy Thiệu Khâm Hàn nói: “Thẩm Lương, cậu lại dạy tôi thêm đi…”

Thẩm Lương nghe vậy thì mở mắt ra, nghĩ thầm, dạy cái gì nữa, dạy cách viết văn hả, hắn am hiểu nhất việc viết truyện cẩu huyết, nhưng trông Thiệu Khâm Hàn không giống như người có hứng thú với việc này: “Anh muốn học cái gì?”

“Xem phim,” Thiệu Khâm Hàn nói, “Nối tiếp lần trước ấy. Xem phim xong thì nên làm gì tiếp?”

Thẩm Lương rơi vào trầm tư: “…”

Thông thường, sau khi xem phim, các cặp đôi hình như thường hay… Âu yếm đánh bóng vào lỗ? Hắn không thể dạy Thiệu Khâm Hàn cái này được, hơn nữa, Thiệu Khâm Hàn và Thẩm Viêm cũng không phát triển được đến mức đó.

“À,” Hai ngón tay cái của Thẩm Lương chụm lại với nhau, vòng qua nhau, “Thường thì các cặp đôi xem phim xong thì ai về nhà nấy.”

Thiệu Khâm Hàn cứ cảm thấy như Thẩm Lương đang nói dối chính mình: “Thật à…?”

Thẩm Lương: “Thật đấy, ngủ đi.”

Trải qua lăn lộn như vậy, hắn cũng lười đổi phòng, cách một khoảng nhỏ ở giữa Thiệu Khâm Hàn, hắn mơ màng ngủ mất. Nhưng hắn không biết rằng sau khi hắn ngủ say, trong bóng đêm tĩnh lặng có một bóng người dịch gần đến hắn.

Thẩm Viêm từ buổi tối hôm đó bị Tô Thanh Nghiên dẫn đi, thì chưa từng xuất hiện. Thẩm Lương nhẫn đợi hai ngày, cuối cùng không thể đợi được nữa, thúc giục Thiệu Khâm Hàn gọi điện hỏi thăm tình hình.

Thiệu Khâm Hàn đang ngồi trên sô pha làm việc, trên đầu gối đặt một chiếc notebook, đôi tay gõ chữ nhanh như bay trên bàn phím, nghe vậy thì đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Tôi đang bận, cậu gọi đi.”

Thẩm Lương chưa từng thấy ai thiếu tích cực như Thiệu Khâm Hàn, nói khó nghe thì cả ăn phân cũng không kịp nóng: “Là anh theo đuổi anh ấy, chứ đâu phải tôi theo đuổi anh ấy.”

Thiệu Khâm Hàn nghe vật thì động tác tay ngừng lại, không rõ ý gì mà nhìn về phía Thẩm Lương: “Là cậu muốn tôi theo đuổi cậu ta.”

Thẩm Lương nghe vậy thì sửng sốt, nghe thấy điều gì đó bất thường trong những lời này: "Cái gì?"

Thiệu Khâm Hàn dời tầm mắt: “Không có gì.”

Anh đóng máy tính lại, ném sang bên cạnh, sau đó móc di động ra gọi điện thoại ngay trước mặt Thẩm Lương, ba giây sau đã đặt điện thoại xuống, ấn tắt màn hình: “Cậu ta không nhận.”

Thẩm Lương: “…”

Ồ, giờ tôi mới biết, hóa ra còn có thể gọi điện thoại như vậy, ba giây không kết nối là tắt luôn.

Thẩm Lương đi tới đi lui trước mặt Thiệu Khâm Hàn, nghĩ mãi cũng không hiểu: “Anh không sợ anh ấy gặp chuyện gì à?”

Thiệu Khâm Hàn nhướng mày, cười như không cười đưa điện thoại cho hắn: “Nếu cậu nghi là Tô Thanh Nghiên đang gϊếŧ người chặt xác thì bây giờ cậu có thể gọi điện thoại báo cảnh sát luôn.”

Thẩm Lương nhìn chằm chằm anh: “Sao suy nghĩ của anh còn máu chó hơn tôi thế.”

Tô Thanh Nghiên không đến mức biếи ŧɦái thành như vậy, chuyện như chặt xác thì trông Thiệu Khâm Hàn có khả năng làm được hơn.

Thiệu Khâm Hàn không biết máu chó có nghĩa là gì, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, chắc không phải là từ hay gì. Tay anh lật lại, thu điện thoại về: “Tôi nói theo cậu thôi.”

Nếu là trước đây thì Thẩm Lương còn có thể suy đoán một chút về tình hình của Thẩm Viêm, nhưng bây giờ thì không được nữa. Bởi vì con bướm là hắn xuất hiện, khiến cho tình tiết truyện chạy phi như con ngựa hoang thoát cương, đã sụp đổ đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.

Ngay khi bầu không khí trong phòng khách rơi vào trạng thái vi diệu, điện thoại di động của Thiệu Khâm Hàn bỗng kêu lên hai tiếng, người gọi đến là Thẩm Viêm.

Hai mắt Thẩm Lương sáng lên, liên tiếp thúc giục: “Anh mau nghe đi, mau lên.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn một cái, chậm rãi ấn nút nghe, kết nối với đầu bên kia: “A lô?”

Đầu bên kia truyền đến giọng có phần áy náy của Thẩm Viêm: “Ngài Thiệu, ngại quá, hôm đó xảy ra chút chuyện nên hai ngày nay tôi đều ở bên ngoài để giải quyết, khiến anh lo lắng rồi.”

Thiệu Khâm Hàn trông chẳng lo lắng chút nào: “Ừ.”

Thẩm Lương ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, không khỏi tò mò, chen vào ngồi bên cạnh Thiệu Khâm Hàn, ghé tai qua, muốn nghe xem Thẩm Viêm nói gì.

Thẩm Viêm ở đầu bên kia ngừng lại vài giây, mới nói: “Ngài Thiệu, bây giờ tôi đang ở trong khách sạn, anh có thể đến đón tôi được không?”.”

Thiệu Khâm Hàn nhẹ ngước mắt: “Chân tôi bị gãy.”

Nghe có vẻ như đang tìm cớ nhưng đó là sự thật.

Thẩm Viêm sửng sốt một lát, sau đó mới nhận ra chân Thiệu Khâm Hàn hình như đúng là bị thương: “Rất xin lỗi, đều là do tôi. Ngài Thiệu, vết thương của anh thế nào rồi, có nặng lắm không?”

Thẩm Lương lén chọc Thiệu Khâm Hàn, ra hiệu cho anh nói là rất nặng, dùng khổ nhục kế.

Thiệu Khâm Hàn không để ý đến, coi như không nhìn thấy: “Không nặng lắm, chỉ là không thể lái xe.”

Thẩm Viêm tỏ vẻ thấu hiểu: “Không sao, tự tôi bắt xe về được.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn màn hình di động, nghĩ thầm, có thể bắt xe về thì gọi điện cho anh làm gì. Anh lạnh lùng nhếch môi, cúp máy luôn. Vừa nâng mắt, thì anh đã thấy Thẩm Lương đang nhìn chằm chằm mình: “…”

Không khí ngưng lại.

Thiệu Khâm Hàn hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Thẩm Lương: “Cậu nhìn tôi làm gì?”

Thẩm Lương nói: “Cảm thấy anh hơi lạ.”

Thiệu Khâm Hàn mỉm cười: “Tôi đã nói rồi, tôi không biết theo đuổi người khác.”

Thật ra không cần anh phải nói, thì Thẩm Lương cũng biết, người bình thường đều sẽ không làm như vậy: “Chờ anh trai tôi về, hai người ở cùng nhau, rồi tìm cơ hội tiếp.”

Thiệu Khâm Hàn bây giờ rất nhạy cảm với từ nào đó, anh liếc nhìn hắn: “Là ở khác phòng, không phải ở cùng nhau.”

Còn nữa, “Không phải cậu nói, anh cậu là người tự lập tự cường và có lòng cầu tiến lắm sao? Vì sao lên đại học rồi còn không thể tự mình thuê nhà ở ngoài vậy?”

Khi Thiệu Khâm Hàn nói những lời này, khóe miệng xuất hiện điệu cười lạnh quen thuộc, tuy không đến mức “Ba phần châm chọc bốn phần lạnh lùng”, nhưng cũng không khác xa lắm.

Thẩm Lương không hiểu sao lại cảm thấy những lời này hơi quen tai, hình như là lúc trước hắn nói với Thiệu Khâm Hàn trên đường đi đến quán bar, mí mắt hắn giật giật: “Là anh bảo anh ấy ở nhà anh, chứ không phải là tôi bảo anh ấy.”

Trong cốt truyện gốc, Thẩm Viêm vì gia cảnh nghèo khó, nên không có chỗ đặt chân ở thành phố A, ký túc xá đại học tuy có thể ở, nhưng mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè thì cũng sẽ đóng cửa. Với tư cách là nhà tài trợ, Thiệu Khâm Hàn xuất phát từ tâm tư “không thể nói” nào đó, để cho Thẩm Viêm ở lại nhà anh.

Ừm, không thể nói.

Thẩm Lương nghĩ đến đấy, bỗng liên tưởng đến mình, chậm nửa nhịp mới chợt nhận ra, hắn nhướng mày nói: “Có phải anh cảm thấy tôi ở chỗ này cản trở không, nên chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hả?”

Nguyên chủ tốt nghiệp cấp ba xong thì bỏ học, cả ngày ham ăn biếng làm. Nghe nói Thẩm Viêm ở trong thành leo lên một đại kim chủ, thì vạn dặm xa xôi chạy đến cậy nhờ, cả công việc cũng không có. Ăn ở miễn phí, còn không bằng Thẩm Viêm.

Thiệu Khâm Hàn nghẹn họng: “Tôi chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khi nào?”

Anh mắng rõ ràng như thế, nào có ám chỉ ai.

Thẩm Lương hừ một tiếng: “Có phải hay không thì chính anh biết rõ.”

Yết hầu Thiệu Khâm Hàn giật giật, trước đây anh không phát hiện ra Thẩm Lương thích bới lông tìm vết như thế. Anh mím môi, dời tầm mắt, giọng điệu cứng ngắc nói: “…Thôi, coi như tôi chưa nói gì.”

Như thể chịu thua.

Thẩm Lương hơi dựa vào trên tay vịn sô pha, nghe vậy thì hơi nghiêng đầu, hắn thấy Thiệu Khâm Hàn không nói một lời nào, chỉ ngồi yên tại chỗ. Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, không nhịn được giơ lên đầu anh, muốn xoa xoa, nhưng không biết vì sao, khi sắp chạm vào, hắn lại chậm rãi rút tay về.

Thẩm Lương vẫn luôn hiểu rõ, không nên đặt quá nhiều tình cảm vào nhân vật trong sách, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của chính mình. Hắn đứng thẳng dậy, không hiểu sao lại thấy xấu hổ, tùy tiện lấy cớ đi lên tầng: “Tôi đi ngủ trưa.”

Thiệu Khâm Hàn nhíu mày, nhìn về phía hắn: “Nhưng cậu vừa mới tỉnh dậy chưa được hai tiếng.”

Thẩm Lương: “…”

Thẩm Lương chỉ đành giả vờ không nghe thấy, bước chân vội vàng đi lên tầng. Hắn phát hiện, mình và Thiệu Khâm Hàn hoàn toàn là hai thái cực, một người ngủ bao nhiêu cũng không đủ, còn một người thì hoàn toàn không ngủ được.

Buổi chiều, Thẩm Viêm trở lại. Hai tay cậu trống trơn, không mang hành lý gì cả, hai ngày này cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sắc mặt cậu ta còn hốc hác hơn trước, trông bộ dáng tâm sự nặng nề.

Cậu mới vừa đi vào phòng khách, thì đã thấy Thiệu Khâm Hàn đang ngồi trên sô pha một mình, trên bàn trà đặt một đống thuốc linh tinh, băng gạc trên đùi đã tháo một nửa, trông như là đang thay băng.

Thẩm Viêm thấy thế thì vội vàng tiến lên, cúi người ngồi xổm xuống trước mặt anh, vẻ mặt quan tâm nói: “Ngài Thiệu, để tôi giúp anh đi.”

Thiệu Khâm Hàn vừa rồi đang suy nghĩ điều gì đó, có hơi lơ đãng, cũng không nhận ra là Thẩm Viêm trở lại từ lúc nào. Anh nghe vậy, ngẩng đầu lên theo bản năng, thấy là cậu, thì lại cuốn băng gạc đã tháo một nửa lại.

“Không cần đâu, tôi thay xong rồi.”

Anh thả ống quần xuống, tránh tay Thẩm Viêm, trông xa cách và lạnh lùng.

Thẩm Viêm chỉ nghĩ là anh cậy mạnh, không muốn làm phiền người khác, nên cậu kéo lại tay Thiệu Khâm Hàn theo bản năng: “Ngài Thiệu, không sao, anh cần gì thì cứ nói cho tôi…”

Cậu chưa dứt lời, thì bỗng bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh băng của người đàn ông, giọng cậu nhỏ dần. Chỉ cảm thấy như mùa đông bị người ta giội một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu, lạnh đến tận xương tủy. .

Mặt Thiệu Khâm Hàn không cảm xúc, nói hai chữ: “Buông ra.”

Đầu óc Thẩm Viêm trở nên trống rỗng, nhất thời quên phản ứng lại.

Đôi mắt đen nhánh của Thiệu Khâm Hàn tối sầm xuống, nhìn thẳng vào Thẩm Viêm, giọng cố tình đè thấp, như rắn độc, mang theo sự nguy hiểm thầm lặng: “Tôi nói, cậu buông ra.”

Toàn thân Thẩm Viêm cứng đờ, nghe vậy thì chậm nửa nhịp buông lỏng tay ra. Cậu chưa từng thấy vẻ mặt này của Thiệu Khâm Hàn, âm trầm đến đáng sợ. Hai chân cậu nhũn ra, không điều khiển được mà ngã ngồi dưới đất.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế thì khẽ cười một tiếng, thần sắc khinh miệt.

“Anh, anh quay lại rồi à?”

Đúng lúc này, một giọng nói tò mò bỗng vang lên từ trên đỉnh đầu họ, phá vỡ không khí yên tĩnh. Thiệu Khâm Hàn ngẩng đầu thì thấy Thẩm Lương không biết đã ra khỏi phòng từ khi nào, đang ghé vào lan can tầng hai nhìn xuống.

“Ừ, cậu ta vừa về.”

Trong nháy mắt, Thiệu Khâm Hàn đã kiềm chế khí thế trên người mình, lại làm như không có việc gì xảy ra. Anh dọn túi thuốc trên bàn, không dấu vết mà liếc nhìn Thẩm Viêm, thấy cậu vẫn không phản ứng, thì anh đứng lên từ trên sô pha.

Một cái bóng rơi xuống, phủ lên chân Thẩm Viêm. Cậu thấy Thiệu Khâm Hàn đứng dậy, thì đứng lên từ trên mặt đất theo bản năng, lảo đảo lui về sau hai bước, tránh né anh.

Thiệu Khâm Hàn không để ý lắm, chỉ thoáng liếc Thẩm Viêm, không thèm nhìn hẳn hoi một cái. Anh vịn lan can, đi lên tầng. Tuy rằng đùi phải bị thương, nhưng bước đi vẫn thong thả như cũ.

Thẩm Lương vì góc độ từ trên nên cũng không phát hiện ra sự bất thường của Thẩm Viêm. Hắn thấy Thiệu Khâm Hàn đi lại bất tiện, bước xuống bậc thang theo bản năng, duỗi tay đỡ anh.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế, môi hơi cong lên, nhẹ đến mức khó phát hiện được. Anh đưa túi thuốc trong tay cho Thẩm Lương, vẻ mặt vô hại, nghiêm túc hỏi: “Lát nữa có thể thay băng giúp tôi không?”

Thẩm Lương nghe vậy thì nhìn xuống dưới tầng, thấy Thẩm Viêm không chú ý đến bên này, hắn hạ giọng như kẻ trộm, nói bên tai Thiệu Khâm Hàn: “Đúng lúc anh tôi ở dưới. Nếu không thì để tôi bảo anh ấy đi lên thay băng cho anh, anh thuận tiện hỏi thăm xem anh ấy chia tay thành công không?”

“…”

Thiệu Khâm Hàn đã quen. Anh đẩy cửa đi vào phòng, chậm rãi ngồi xuống từ trên sô pha đứng lên, giọng điệu bình tĩnh, “Cậu không cần phải hỏi, cậu ấy sẽ không đi lên.”

Thẩm Lương mở túi thuốc, đọc phần công dụng: “Anh chưa hỏi thì sao biết được?”

Thiệu Khâm Hàn lười nhác dùng tay đặt lên đầu, trợn tròn mắt nói dối: “Tôi hỏi rồi, cậu ấy không muốn.”

Thẩm Lương nghe vậy thì dừng động tác lại. Nói thực ra, hắn không ngờ Thẩm Viêm sẽ tránh Thiệu Khâm Hàn đến mức này, cả thay băng cũng không muốn.

“À, chắc là anh ấy sợ máu.”

Thẩm Lương sợ chọc vào nỗi đau của Thiệu Khâm Hàn nên bịa một lý do tương đối thuyết phục. Hắn cúi người cởi băng gạc quấn trên đùi Thiệu Khâm Hàn, bất ngờ thấy miệng vết thương khâu mười mấy mũi. Hắn nhướng mày, nghĩ thầm, đúng là bé đáng thương, lẩm bẩm: “Anh chịu đựng giỏi thật.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Vì không chịu đựng thì cũng đâu còn cách nào khác, đúng không.”

Không chịu đựng thì còn có thể làm sao bây giờ.

Thẩm Lương nghe vậy, động tác dùng tăm bông lau miệng vết thương cho anh dừng lại một chút, không nói gì: “…”

Thiệu Khâm Hàn như là nhìn ra suy nghĩ của hắn, mỉm cười: “Thẩm Lương, có phải cậu lại đang thương hại tôi không.”

Thẩm Lương vừa định nói không, thì Thiệu Khâm Hàn lại bỗng cúi người đến gần hắn, trán kề trán, mũi kề mũi, hơi thở đan xen, thân mật đến mức người ta không quen nổi: “Nhưng tôi không tức giận…”

Thiệu Khâm Hàn nhìn thẳng vào đôi mắt màu trà của Thẩm Lương, nói: “Tôi nói rồi, cậu thương hại tôi thì tôi không tức giận.”