Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 21.2: Cứu rỗi

“Cốc cốc cốc.”

Đêm khuya yên tĩnh, cửa phòng hắn bỗng có người gõ vang. Ngòi bút của Thẩm Lương khựng lại, hắn đóng cuốn sổ lại theo bản năng, sau đó mới chậm nửa nhịp mà ngồi dậy từ trên giường: “Vào đi.”

Cạch một tiếng, cửa phòng bị người đẩy ra. Thiệu Khâm Hàn đứng ngoài hành lang, bóng dáng anh ẩn trong đêm tối, trông càng u ám, cô độc hơn. Anh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn Thẩm Lương, khuôn mặt tái nhợt, lạc lõng như cô hồn dã quỷ.

Thẩm Lương cảm thấy có điều gì đó không ổn, nên lập tức xốc chăn lên, xuống giường đi tới cửa. Ánh sáng vàng ấm áp phủ lên khuôn mặt hắn một lớp dịu dàng, giọng trầm thấp quan tâm: “Sao vậy…”

Hắn còn chưa dứt lời, vai bỗng trầm xuống, trong lòng ngực có thêm một thân hình lạnh lẽo. Thiệu Khâm Hàn bất ngờ ôm lấy hắn, lực quá mạnh, thậm chí còn hơi đâu.

Thẩm Lương kinh ngạc, cúi đầu nhìn về phía anh theo bản năng, lại chỉ có thể thấy đỉnh tóc đen của Thiệu Khâm Hàn. Không biết có phải là ảo giác hay không, đột nhiên một thứ chất lỏng nóng hổi nào đó chảy vào cổ áo khiến hắn hoảng sợ.

Thiệu Khâm Hàn dùng sức nắm bả vai Thẩm Lương, nắm rất chặt, hình như anh đang cố kìm nén điều gì đó, như thể đây là cách duy nhất để anh bớt cô đơn và sợ hãi.

“…”

Thẩm Lương hình như đoán được gì đó, nhưng không lên tiếng hỏi. Hắn chậm rãi giơ tay, mang theo vài phần do dự, cuối cùng cũng dừng trên tấm lưng gầy gò của Thiệu Khâm Hàn, vỗ nhẹ hai cái, lẳng lặng an ủi.

Người trong lòng ngực hắn cứng đờ người, còn đang run rẩy, giống như một đứa trẻ bất lực.

“Không sao,” Thẩm Lương nói.

“Không sao…”

Trên đời có một loại người cả đời đều không khóc được mấy lần, cả đỏ mắt cũng hiếm thấy, cũng sẽ không nức nở ra tiếng. Họ chỉ biết chịu đựng, chịu đựng cuộc sống, nuốt nửa đời đau khổ vào trong bụng, sau đó nửa đời còn lại cũng trôi qua như vậy.

Thẩm Lương biết Thiệu Khâm Hàn không muốn người khác thấy anh khóc, nên hắn giơ tay tắt đèn trên đỉnh đầu. Trong bóng tối mờ mịt, hắn bế anh lên, chậm rãi đi đến mép giường, sau đó cúi người đặt anh lên giường: “Không sao đâu, ngủ đi.”

Giọng hắn trầm thấp, có thêm phần dịu dàng.

Thiệu Khâm Hàn vẫn không chịu thả tay, lực của đầu ngón tay mạnh đến mức suýt cắm vào da thịt. Thẩm Lương đành phải xốc chăn lên, nằm cùng với anh. Hắn ấn anh vào lòng ngực mình, ngủ cùng anh.

Thẩm Lương nói: “Đã hết một tháng rồi, qua ngày hôm nay, thì ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.”

“Hãy thử dùng cách tôi dạy cho anh. Chờ khi anh tìm được người thật sự bằng lòng ở bên cạnh anh thì sẽ không đau khổ như bây giờ nữa.”

Tình yêu rõ ràng là một điều rất đẹp phải không? Nó có thể khiến con người cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, thay vì ngày ngày sợ hãi, hàng đêm kinh sợ, chìm sâu trong bóng tối không thể thoát ra.

Là đường mật, không phải mũi dao. Nhưng có những người lại đi trên lưỡi dao, đầy mình thương tích, rồi coi đó là yêu.

Thiệu Khâm Hàn cuộn tròn trong lòng ngực hắn, lẳng lặng nắm chặt đầu ngón tay, rồi lại không nói gì. Chỉ có hàm răng anh vẫn cắn rách môi dưới, trong khoang miệng tràn đầy vị tanh ngọt.

Thẩm Lương lần mò trong bóng tối, lau đi chất lỏng lạnh lẽo trên mặt Thiệu Khâm Hàn, rồi nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, không sao đâu…”

Trên người Thẩm Lương luôn có một loại bình yên thầm lặng. Thiệu Khâm Hàn ôm chặt lấy hắn, như tìm được cảm giác an toàn xa xăm. Giống như cái đêm dạ dày anh quặn đau, đối phương cũng ở bên anh như vậy.

Giống như cuối cùng không còn cô đơn nữa...

Thẩm Lương vẫn luôn mở mắt đến nửa đêm, 3 giờ sáng, mới chịu không nổi nữa mà ngủ mất, đương nhiên, hắn cũng bỏ lỡ tiếng thông báo liên tiếp của hệ thống.

[Tinh! độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 47%]

[Tinh! độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 43%]

[Tinh! độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 40%]



[Tinh! độ hắc hóa của vai ác đã giảm còn 30%]

Số liệu lên xuống liên tục, cuối cùng cũng ổn định ở một giá trị.

Thẩm Lương ngủ muộn nên ngày hôm sau đương nhiên dậy muộn. Nhưng khi hắn tỉnh lại, thì bên cạnh trống không, không thấy bóng dáng Thiệu Khâm Hàn đâu, chỉ có đầu vai dính ướt nước mắt của hắn là lẳng lặng nhắc nhở tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Lương sờ sau cổ mình, lại vô thức sờ bả vai mình, cuối cùng hắn cũng xốc chăn lên xuống giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Hắn cũng không vội vàng đi xem tình trạng của Thiệu Khâm Hàn, chỉ cảm thấy đối phương chắc chắn đang cần thời gian để bình tĩnh, nên hắn cũng quyết định không nhắc đến chuyện xảy ra đêm qua.

Suy cho cùng, việc bị người khác nhìn thấy mình khóc không quang vinh gì, nhất là với loại người kiêu ngạo như Thiệu Khâm Hàn.

Thẩm Lương thay xong quần áo, đi xuống tầng. Hắn vốn tưởng rằng dưới phòng ăn chỉ có một mình dì Trương, nhưng lại phát hiện Thiệu Khâm Hàn đang ngồi bên bàn ăn, yên lặng chờ đợi. Cháo trắng trên bàn không còn bốc khói nữa, các món ăn trên đĩa cũng chưa được động đũa.

Bước chân của Thẩm Lương khựng, ngay sau đó hắn đi thẳng đến bàn ăn, kéo ghế ra ngồi xuống. Hắn nói với Thiệu Khâm Hàn như thể chưa xảy ra chuyện gì: “Chào buổi sáng.”

Không nhắc đến một chữ nào về chuyện hôm qua.

Đôi mắt Thiệu Khâm Hàn hơi đỏ, có lẽ là do hôm qua khóc, màu môi cũng hơi tái nhợt. Anh nghe thấy tiếng của Thẩm Lương, chậm rãi ngước mắt lên, ba giây sau...

“Chào buổi sáng.”

Thiệu Khâm Hàn mím môi, hơi mới lạ mà nói ra một câu như thế.

“???”

Thẩm Lương nhìn anh chằm chằm, bối rối trong giây lát rồi hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn biết rằng mặt trời có mọc ở đằng Tây không. Lúc còn sống mà hắn lại có thể nghe được Thiệu Khâm Hàn nói ra ba chữ này, đối phương uống nhầm thuốc hả?

Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Dì Trương thấy Thẩm Lương xuống tầng, mới bê đồ ăn trên bàn đặt vào lò vi sóng hâm nóng lại, khi bưng lên, dì còn dặn: “Tiểu Thẩm, mau ăn đi. Ngài Thiệu vì chờ cháu mà chưa động đũa đâu, cháo nóng cũng nguội rồi.”

Thẩm Lương càng thêm bối rối: “Dạ?”

Thiệu Khâm Hàn khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Ăn nhanh đi.”

Đãi ngộ hôm nay quá tốt, Thẩm Lương không hiểu sao lại cảm thấy như đây là bữa ăn cuối cùng của mình. Hắn chần chờ nhìn Thiệu Khâm Hàn, lúc này mới bắt đầu động đũa, nhưng sự nghi ngờ trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai.

Đúng lúc này, di động của Thẩm Lương bỗng rung lên, hiện lên một tin nhắn. Hắn quét mắt, sau đó nói với Thiệu Khâm Hàn: “Anh tôi ngày mai sẽ về lấy quần áo, anh lái xe đến trường đón anh ấy đi.”

Khi hắn nói những lời này cũng không có cảm thấy có vấn đề gì, không ngờ đôi đũa của Thiệu Khâm Hàn lại khựng lại, rồi anh nói: “Biết rồi, tôi sẽ bảo lái xe đi đón.”

Thẩm Lương nghĩ thầm, Thiệu Khâm Hàn bị ngu hả, cơ hội tốt như thế. Hắn ngầm ám chỉ, nói: “Gần đây tâm trạng anh ấy không tốt.”

Bị Tô Thanh Nghiên đá, là lúc đang cần được an ủi.

Thiệu Khâm Hàn nhíu mày: “Tâm trạng tôi cũng không tốt.”

Thẩm Lương ra vẻ là đã hiểu: “Không sao đâu. Anh đi đón anh ấy về thì tâm trạng sẽ tốt hơn.”