Chiều chủ nhật tại thư viện.
Xung quanh dường như đều đang chìm trong tĩnh lặng. Chỉ có thể nghe tiếng lật sách trên trang giấy, tiếng sột soạt của bút và vài ba âm thanh của giọng nói.
Nhưng tất cả đều không làm phá vỡ đi sự tĩnh mịch vốn có của nơi đây.
Cây bút chì liên tục sột soạt trên trang giấy, mặt chữ cũng vì thế mà dày đặc chằn chịt lên nhau.
Vật vã một hồi cuối cùng cũng tính ra được con số trùng với một trong bốn đáp án của câu hỏi trong đề. Bạch Dương vui vẻ khoanh tròn lại, thành công hoàn thành xong tờ đề cuối cùng trong ngày hôm nay.
Cô thả cây bút xuống, không nói không rằng mà trực tiếp nằm dài lên bàn, thả lỏng cả cơ thể.
Bạch Dương lí nhí lên tiếng: "Anh Kim Ngưu ơi, em xong hết rồi."
Giọng nói lộ rõ đầy sự mệt mỏi trong đó, nghe như chẳng còn sức sống gì cả.
Tất cả là nhờ ơn của Kim Ngưu chứ ai!
Lấy lí do là muốn phạt cô vì hôm đó dám theo đám Thiên Bình, Bảo Bình tham gia vào trận ẩu đả.
Nhưng cô chỉ đứng xem thôi mà...
Có giải thích bao nhiêu thì đáp lại vẫn là cái liếc mắt đầy sắc lạnh của Kim Ngưu và thêm đống bài tập còn nhiều hơn các buổi học trước.
Trong lúc Bạch Dương vẫn nằm dài lên bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi thì Kim Ngưu đang kiểm tra lại đáp án đề cô vừa làm.
"Không tệ." Kim Ngưu cảm thán lên tiếng: "Ổn hơn trước nhiều, may quá, đánh nhau xong vẫn còn tâm tư ôn bài."
"Đã nói là không có tham gia rồi mà."
"..." Biết không đánh mà thích nói là đánh đó, rồi sao?
Cô biết, cái liếc mắt của vị này chỉ cần nhìn thôi cũng biết là đang ngang ngược nghĩ xấu cô rồi.
Người gì mà phúc hắc đến ghét vậy không biết.
Mà thôi mệt, có cãi cũng biết cãi không lại anh mà.
Trong lúc đợi Kim Ngưu khoanh vùng lại mấy câu sai, Bạch Dương ngồi bên cạnh, buồn chán mà chống cằm nhìn chằm vào sườn mặt của Kim Ngưu.
Không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô lại đột nhiên lên tiếng: "Anh thích kiểu con gái như nào vậy?"
Mở miệng ra rồi mới thấy mình ngốc đến cỡ nào, nhưng giờ có thu cũng không thu lại được nữa.
Kim Ngưu bên cạnh nghe đến cũng thoáng giật mình, cậu khựng lại, chậm chạp quay sang nhìn cô.
Bạch Dương cũng biết mình đã lỡ lời nhưng không thể thu lại được nữa đành đâm lao phải theo lao, cô bình tĩnh nhìn lại Kim Ngưu.
Đối diện với ánh mắt đó, cậu lại có chút bật cười nhưng đành nén lại, trong lòng bỗng có một dự tính hiện ra.
Kim Ngưu vờ bày ra vẻ mặt như đang suy ngẫm, còn Bạch Dương ngồi cạnh thấy thế cũng hồi hộp trông chờ.
"Nhẹ nhàng."
"Hả?" Cô thốt lên.
"Phải là một người dịu dàng, điềm đạm." Kim Ngưu vẻ mặt không biến sắc cất lời.
Một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim Bạch Dương. Cô không dịu dàng cũng không có được điềm đạm...
"Đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên." Kim Ngưu tiếp tục nói.
Thêm một nhát dao nữa ghim vào l*иg ngực. Cô hay đi rầm rầm, hay nói to, lại còn thích cười ha hả...
"Bề ngoài cũng như tích cách, phải nhẹ nhàng, nữ tính." Kim Ngưu vẫn chưa dừng lại.
Thêm một nhát nữa đâm vào tim Bạch Dương. Đây không phải là phong cách của cô...
Bạch Dương nói trắng ra là trái ngược hoàn toàn với mẫu hình mà Kim Ngưu nói nãy giờ, từ tích cách đến con người.
Một người theo phong cách cá tính, trẻ trung, năng động giờ muốn đổi sang kiểu nữ tính với duyên dáng, điềm đạm.
Cái này còn khó hơn được 10 điểm môn Lý nữa.
À không, 10 điểm Lý vẫn khó hơn nhiều. Bạch Dương trong đầu thầm bác bỏ.
"Rầm."
Tiếng đập bàn đột nhiên vang lên, không chỉ người bên cạnh mà tất cả những người ngồi xung quanh đều đánh mắt nhìn sang.
Bạch Dương đứng dậy, một mạch rời khỏi chỗ rồi đi ra ngoài.
Kim Ngưu sững sờ, "Em đi đâu vậy hả?"
Bạch Dương nghe thế liền đứng lại, quay mặt sang Kim Ngưu, vẻ mặt như đang hờn dỗi mà phụng phịu lên tiếng.
"Em đi mua nước, anh quản à."
"..."
Không lầm thì khi cô vừa dứt lời, cậu còn nghe cả tiếng hừ nhẹ nữa thì phải.
Nhìn bóng dáng đang lắc lư đi ra ngoài, cậu không nhịn được liền bật cười thành tiếng, vai cũng run theo.
Cái này cũng buồn cười quá thể rồi!
......
Chiều tối hôm nay trùng hợp là Song Tử và Cự Giải đều trống lịch nên cả hai quyết định đi hẹn hò.
Cũng như bao cặp đôi khác, hai người chọn đến rạp chiếu phim để mở đầu cho buổi hẹn hôm nay.
Nhưng nhớ đến rạp thì lại nhớ đến lần đầu bọn họ đi coi cùng nhau.
Song Tử sợ nhất là phim ma, kinh dị, nhưng hôm đó vì muốn chiều theo ý cô cũng như muốn ra vẻ đàn ông mà đành phải cắn răng đồng ý vào xem cùng.
Ừ thì vào coi chưa được nửa bộ mà đã lộ hết ra rồi, hại Cự Giải phải ở bên cạnh mà "che chở" trong cậu suốt cả quá trình.
Cũng vì sự việc đó mà bây giờ cả hai quyết định chọn một bộ phim hài tình cảm cho tâm lý Song Tử ổn định, chứ như Cự Giải thì thể loại nào lại chả được.
Sau khi xem phim xong thì lịch trình tiếp theo của bọn họ là đi ăn để lấp đầy cái bụng đói này.
Hết ăn rồi đến đi dạo.
Lấy lí do là đi hóng mát và để tiêu thức ăn nhưng mà ừ thì, có ai lại đi hóng gió trong đợt cuối thu lạnh lẽo như này, đã thế trên tay lại còn cầm thêm hai ly trà sữa nữa chứ.
Rồi cuộc vui nào cũng sẽ có lúc tàn, cuộc hẹn nào rồi cũng sẽ đến hồi kết.
Cuối cùng, Song Tử và Cự Giải đến giờ đành phải ngậm ngùi chia tay nhau trong sự níu kéo của đối phương.
Nhìn như đây sẽ là lần hẹn cuối cùng của họ để rồi bắt đầu cho một cuộc yêu xa muôn ngàn dặm vậy. Nhưng trước đó 15 phút, hai người hẹn nhau rằng mai sẽ đi học chung.
"..."
Đến nhà Cự Giải, dừng trước cổng lớn, cả hai chỉ biết đối mắt mà nhìn nhau.
Song Tử thầm thở dài, nếu mà trong nhà cô không có ai thì cậu đã tiễn cô đến tận phòng, tận giường luôn kìa chứ không phải dừng như này đâu.
Khoảng lặng yên của không khí xung quanh bao trùm lên cả hai.
Cự Giải nhìn Song Tử khẽ nở nụ cười, giọng nói vang lên: "Anh đi về cẩn thận nhé."
Lúc cô cười, hai bên má liền hiện ra hai lúm đồng tiền như đang tô thêm phần xinh đẹp cho gương mặt nhỏ nhắn.
Song Tử nhìn mãi hai lúm đồng tiền bên má, tay bắt đầu táy máy mà lấy hai ngón tay chọt vào hai cái lúm nhỏ xinh trên má của cô.
Cậu như tìm được thú vui của mình vậy, hết chọt vào hai lúm đồng tiền nhỏ rồi đến bóp bóp hai bên má. Càng làm càng hăng.
Đến nỗi Cự Giải phải than đau thì cậu mới buông ra.
"Mai anh đợi em đi học chung đấy, nhớ mà dậy sớm." Song Tử vừa vân vê bàn tay Cự Giải vừa thấp giọng nói.
Cự Giải từ đầu đến giờ vẫn giữ nụ cười trên môi, cô gật đầu, "Biết rồi, nói mãi."
Cô còn không quên bồi thêm một câu: "Mà giờ có đi trễ thì em cũng không sợ, bởi vì em có bạn trai là đội trưởng đội tuần tra mà."
Ngón tay cô chỉ chỉ vào ngực Song Tử, lời nói lẫn nét mặt không giấu nổi vẻ nghịch ngợm.
Nếu đi trễ mà bị mấy người kia chắn lại thì cô sẽ bảo Song Tử ra mặt ngay, như thế thì đố mấy người kia không cho cô vào.
Càng nghĩ, Cự Giải càng phấn khích mà muốn cười thật lớn, nhưng cũng may là còn biết mà nén lại vì trước mặt còn có Song Tử.
Bọn họ chỉ mới quen nhau thôi, cô phải bày ra những cái gì đẹp nhất của mình, nói chính xác hơn là phải tạo nét cho bản thân chứ không phải là bộ dạng điên khùng trước đó đâu.
Song Tử vẫn nhìn Cự Giải, gương mặt không giấu nổi nét cười trên đó.
"Vào nhà đi, trễ lắm rồi." Song Tử nhẹ giọng bảo.
Cự Giải tỏ vẻ giận dỗi, "Biết rồi, biết rồi, đuổi mãi."
Cô nghe lời, nói xong liền quay lưng đi vào, nhưng đi được một bước thì đã quay đầu lại nhìn.
"Em đi vào đấy nhé."
Song Tử vẫn đứng yên, hai tay cho vào túi, nở nụ cười, "Em vào đi."
Cự Giải tiếp tục xoay lưng, bước thêm được một bước thì cô lại quay lại, giọng nói có phần nôn nóng: "Em đi vào thật đó."
Song Tử vẫn như cũ đáp: "Ừ, tạm biệt em."
Cự Giải xì một tiếng, mặt nũng nịu giậm từng bước chân đi đến cổng lớn.
Lúc tay vừa vặn chạm vào cổng, Cự Giải một lần nữa quay đầu lại, cô vểnh môi nói tiếp: "Em vào đấy nhá."
Nhưng vừa dứt lời thì cô thấy Song Tử đã dang rộng cánh tay từ lúc nào không hay biết.
Lúc cô vẫn tròn mắt nhìn chằm người đối diện thì đã nghe thanh âm ấy lại vang lên, trong chất giọng còn nghe rõ sự hối thúc.
"Còn nhìn nữa, lại đây ôm một cái nhanh lên."
Vừa dứt lời, Cự Giải đã chạy đến như bay mà xà vào lòng Song Tử, nét mặt còn vui như mở hội.
Cả gương mặt cô đều vùi vào trong l*иg ngực ấm áp rộng lớn này. Song Tử cũng nhẹ nhàng ôm cô chặt hơn vào lòng.
Thật sự là Cự Giải quá mềm đi, càng ôm lại càng thấy thích mà muốn ôm mãi thôi.
Trong lúc cả hai còn đang đắm chìm trong cơn men hạnh phúc thì đột nhiên, từ trong sân nhà lại nghe thấy tiếng mở cửa chính.
Tiếp nối là chuỗi bước chân đang dồn dập đi đến, càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần.
Song Tử và Cự Giải giật mình, trợn tròn đối mắt nhìn nhau.
Ý thức được có người trong nhà Cự Giải sắp đến, cả hai giờ mới hoảng loạn, tay chân bắt đầu lóng ngóng cả lên.
"Anh, anh mau chạy đi, chắc chắn là một trong mấy người anh của em tới."
Cự Giải vì lo lắng cho Song Tử mà liên tục hết đẩy rồi đến đánh để hối thúc cậu chạy đi.
Song Tử thì cũng hoảng loạn không kém, cậu nhanh chóng chạy ngay, nhưng được tầm hai ba bước thì cậu đột nhiên lại chạy ngược lại.
Xoa xoa mái tóc rồi kéo cái mũ áo khoác trùm lên cho cô. Yên tâm mọi thứ rồi Song Tử mới nhanh chân chạy đi mất hút.
"..."
Trong lúc cô vẫn còn sững người nhìn phía trước thì đằng sau, một giọng nói trầm thấp vang rõ trong đêm.
"Ai vừa đứng với em lúc nãy đó?"
Cự Giải bị giật mình mà xém ngã ra sau, cô ôm tim quay mặt lại.
Không sai mà, là anh ba của cô.
Cự Giải chỉ biết gượng cười, một mực chối bỏ, "Ha ha, anh nhầm rồi đó, ha ha."
Anh trai Cự Giải liền trầm mặc nhíu mày. "Rõ ràng là anh thấy có con trai ở đây."
Anh bị cận nhẹ nên cũng rất ít khi đeo kính, khi nãy lúc đứng trên lầu vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ thì mơ hồ thấy hai cái bóng dáng lòa nhòa ngoài cổng, nhìn đoán là một nam một nữ.
Hình dáng người nữ thì anh chắc chắn là Cự Giải, nhưng người nam kia thì lại lần đầu anh mới thấy.
Không suy nghĩ nhiều, tức khắc, anh liền nhanh chân đi xuống, một mạch chạy ra ngoài để bắt tại trận.
Cự Giải thấy anh mình nói vậy liền biết là anh vẫn chưa thấy rõ Song Tử, chỉ mơ hồ suy đoán.
Thầm thở phào, nhưng cũng phải suy nghĩ cách.
"À thì, đó là Thiên Yết đấy ạ." Cự Giải trắng trợn nói ra cái tên.
"...Hả?" Anh khó hiểu nhíu mày.
"Là Thiên Yết đó." Cự Giải phóng lao liền theo lao, "Hôm nay em cùng Bạch Dương và cậu ấy đi chơi, Bạch Dương thì về sớm nên Thiên Yết phải đưa em về nhà."
Một lý do quá hoàn hảo. Cô thầm khen mình.
"Không đúng."
Cự Giải đứng hình.
Anh bình tĩnh, vừa nói vừa suy ngẫm: "Nếu là Thiên Yết thì nó đã vào nhà mình chơi rồi chứ sao hôm nay chỉ tiễn tới cổng rồi về."
Anh cũng rất quen thuộc với Thiên Yết nên hiểu rất rõ cậu.
Dù cố tình hay vô ý đến nhà Cự Giải thì đã tới là phải vào nhà ngồi chơi và còn rất tự nhiên.
Mà mỗi lần đến là ít nhất cũng phải một tiếng mới về.
Cự Giải lo lắng đứng khựng cả người, nhưng dù có sắp bị vạch trần đi nữa thì cô vẫn kiên cường biện lí do: "Đi chơi mệt thì về thôi, vả lại cũng tối rồi, cậu ấy phải về nhà."
"Thằng nhóc đó mà có khái niệm tối là về nhà à?"
Ví Thiên Yết cậu như loài động vật sống về đêm thì còn đúng hơn.
"Em đã nói Thiên Yết là Thiên Yết, gì mà anh phải đa nghi như vậy chứ. Thôi thôi vào nhà đi, em cũng mệt rồi."
Cự Giải choàng qua cánh tay anh trai mình, không cho anh nói một lời nào nữa mà một mực kéo vào nhà, mặc cho vị anh trai chỉ biết ú ớ trợn mắt nhìn.
Sao anh cảm giác có cái gì đó không đúng ở đây nhỉ?!!!!
Cách đó, Thiên Yết đang tủi thân cầm điện thoại thu mình vào một góc thì vô cớ bị hắt xì một cái rõ to.
"..."
_ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ _ __ __
_ Mong mọi người có thể theo dõi truyện và các tình tiết trong truyện . Như vậy sẽ giúp cho mọi người hiểu rõ về nội dung của từng tập và rõ hơn nữa về tính cách nhân vật.
_ Đừng đọc những chap chỉ có cung của mình khi có đất diễn, hãy đọc hết để cảm nhận được nội dung và biết hơn nữa về tuổi thanh xuân của mỗi người...