Thanh niên mặc quân phục dã chiến màu đen, đôi chân dài hơi cong lên ở giữa khiến không gian hàng ghế trước có vẻ chật hẹp hơn một chút. Thần sắc hắn hờ hững, đôi mắt đen nhánh lãnh đạm hơi bị che bởi mái tóc, chỉ khi nhìn về phía biệt thự mới lộ ra một tia thâm ý.
Hắn đúng là Giang Từ mà Lâm Không Lộc vẫn luôn đợi.
Nghe Diêu Dực nói xong, hắn chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng rồi lại nhắm mắt, như thể đang nghỉ ngơi.
Diêu Dực đã quen với kiểu phản ứng này của lão đại nhà mình, mấy người ngồi ghế sau cũng không nói gì.
Có điều, nói là lão đại nhưng thực ra chỉ có một bên Diêu Dực là tình nguyện.
Khi tận thế mới đến, cậu ta và Giang Từ đều bị kẹt trong sân bay thành phố A. Giang Từ là nhân vật có tiếng ở đại học A, tình cờ hắn cũng là sinh viên đại học A, vì vậy cậu ta đã nhận ra đối phương trong nháy mắt.
Mặc dù Giang Từ không quen cậu ta, nhưng khi biết đối phương là bạn cùng trường thì thỉnh thoảng cũng sẽ lạnh mặt chú ý vài phần. Vào lúc ấy, bên ngoài có hàng vạn cương thi vây quanh sân bay, bọn họ bị kẹt hơn nửa tháng. Cho đến khi có người bắt đầu thức tỉnh dị năng.
Giang Từ thuộc nhóm thức tỉnh khá muộn, nhưng thực lực rất mạnh, Diêu Dực đã may mắn ôm được đùi hắn.
Sau khi rời thành phố A, họ gặp được không ít người trên đường đi, dần dần có một tiểu đội lớn như hiện tại. Bởi vì Giang Từ là người mạnh nhất nên mọi người đều nghe hắn theo bản năng.
Bọn họ vốn muốn đến căn cứ thành phố T, cũng không cần đi qua thành phố C nhưng không biết vì sao Giang Từ lại lạnh nhạt nói câu “Đi từ thành phố C”.
Vì vậy, bọn họ đã tới đây.
May mắn thay, họ đã gặp được biệt thự này trước khi mặt trời lặn. Nếu không đêm nay sẽ phải hạ trại.
Hiện giờ không thể so với trước tận thế, ngủ bên ngoài không còn an toàn.
Trước khi vào biệt thự, đám Diêu Dực nghe thấy tiếng hát như có như không. Họ lập tức cảnh giác quan sát tình hình, nhưng giây tiếp theo, họ đã bị kinh sợ trước cảnh tượng trước mắt.
Ánh hoàng hôn chiếu vào hàng rào sắt phủ đầy hoa hồng. Trong sân có mấy hàng rau xanh nhỏ mọc ngay ngắn trên hai mảnh đất cải tạo, xanh tươi dễ chịu.
Cách đó không xa, vài chú gà vịt đang nhặt thức ăn trong bãi cỏ. Bên cạch có các loại rau củ quả khô phơi trên giá….
Mà bắt mắt nhất là trên tầng ba, một “thiếu nữ” mặc đồ trắng ngồi trên bệ cửa sổ, đung đưa hai chân và ngâm nga một bài hát không biết tên.
Ánh hoàng hôn chiều tà còn sót lại trên người “thiếu nữ”, vậy mà lại thiêng liêng đến mức đẹp đẽ.
Không biết có phải ảo giác hay không, tiếng hát dường như có thể gột rửa sự mỏi mệt, phục hồi không ít năng lượng tinh thần đã cạn kiệt di sử dụng dị năng của họ.
“Không phải mình đi lạc vào ảo cảnh nào đó chứ?” Có người không khỏi tự lẩm bẩm.
Giang Từ vậy mà cũng hơi thất thần, cảnh tượng trước mắt như quen rất quen thuộc với hắn. Nhưng lời nói của đồng đội khiến hắn bừng tỉnh ngay lập tức.
Hắn nhíu mày, nhìn Diêu Dực nói: “Đi chào hỏi.”
“Hả? À…” Diêu Dực lập tức hoàn hồn.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn “thiếu nữ” trên tầng ba, hắng giọng định mở miệng.
Nhưng “thiếu nữ” cũng đã phát hiện bọn họ, bỗng kinh hỉ nói: “Anh ơi, anh đến đón em à?”
Mọi người mất mát: À, hóa ra là nam.
Giang Từ liếc nhìn thiếu niên, không lên tiếng, đột nhiên xoay người quay lại xe.
Thiếu niên trên bệ cửa sổ cứng đờ, biểu tình lộ ra một chút cô đơn.
Lâm Không Lộc: “Chậc, anh ấy còn rất khó ở đấy. Đồ tra nam chết tiệt, làm lớn bụng người ta mà không chịu trách nhiệm.”
“Cậu chia tay trước đó.” 0687 hơi đổ mồ hôi.
Lâm Không Lộc: “Tôi chia tay là lúc trước, anh ấy làm lớn bụng là lúc sau. Sau đó còn chẳng quan tâm đến nhóc con và ba của nó, không phải anh ấy càng đểu hơn sao?”
0687: “…”
Nhìn thấy Giang Từ đột nhiên xoay người, đám người Diêu Dực đều cảm thấy kỳ lạ. Đêm nay họ vẫn ngủ nhờ ở đây chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, Diêu Dực lại xoau người, nhìn Lâm Không Lộc trên bệ cửa sộ, lễ phép xin ngủ lại.
Lâm Không Lộc đương nhiên đồng ý. Không chỉ vậy, y còn tiếp đãi họ bữa tối một cách nồng nhiệt.
Giang Từ không qua mà ở trong xe, nhìn ánh mặt trời lặn dần khuất phía chân trời, lẳng lặng nhớ lại hình ảnh thiếu niên mỉm cười với mình trên cửa sổ.
Anh ơi? Ha, không phải lúc chia tay đã đổi giọng gọi họ Giang sao? Còn bảo hắn đừng bao giờ xuất hiện nữa.
____________________
Tác giả:
Đại Giang: Trời sắp tối rồi.
Giang Từ: ?
Đại Giang: Ngươi mau cút về đi, đến lượt ta lên sàn diễn!