Mặc dù đã sớm gia nhập xã hội rèn luyện, thường xuyên gặp mưa gặp gió nhưng y lại có nước da trắng trẻo non mịn. Đặc biệt sau khi ở bên Giang Từ, y thường được đối phương cho ăn rồi chăm sóc nên càng thêm trắng nõn mềm dẻo. Chỉ cần hơi giận một chút là đuôi mắt liền đỏ lên, như sắp sửa khóc.
Trước đây khi đi giao đồ ăn, cũng thường có người trêu y “thân tiểu thư, mệnh nha hoàn”.
Mà đa số người nói lời này thật ra đều có chút chán ghét, một nam sinh lớn đùng, hở ra là đỏ mắt muốn khóc, quá là đáng ghét.
Nhưng Giang Từ thấy y như sắp khóc, bỗng nhiên hoảng sợ. Hắn ôm y như ôm trân bảo, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bảo đừng sợ, ta nói đùa thôi. Ta chỉ hơi ghen tị một chút, em đừng giận…”
Lâm Không Lộc trợn tròn mắt, tình huống chó chết này là thế nào? Cho dù vào lúc quan hệ giữa hai người tốt nhất, Giang Từ cũng chưa từng như vậy.
Hơn nữa, Giang Từ là người hay giả ngầu, ngày thường luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người, ra vẻ nam thần cao lãnh. Ngay cả khi ở bên nhau, hắn cũng luôn kiềm chế và lạnh lẽo, có bao giờ ôm người ta gọi là “Bảo bảo” đâu?
“Anh, anh không sao chứ?” Biểu tình Lâm Không Lộc một lời khó tả.
Y nghi ngờ Giang Từ có thể đã bị xe đυ.ng, não hỏng rồi.
“Ta…” Giang Từ đang định nói nhưng đột nhiên lại ôm đầu, nhìn vô cùng đau đớn, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã.
Lâm Không Lộc vội đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy?”
Má nó thế giới này cũng quá kỳ lạ rồi, y vừa mới tới mà nam chính đã cúp điện rồi.
Quan trọng nhất, đây còn có khả năng là ông chồng ở hai thế giới trước của y.
Giang Từ nhíu chặt mày, dùng sức lắc đầu, như đang cố gắng giữ tỉnh táo.
Nhưng hắn thực sự không thể kiên trì được nữa, thậm chí đến nói chuyện cũng khó khăn. Hắn bỗng lấy một hạt châu nhỏ màu trắng trong túi, dùng hết sức đưa vào miệng Lâm Không Lộc rồi hôn y thật sâu.
Hạt châu tan ngay khi vào miệng, Lâm Không Lộc còn chưa kịp phản ứng thì cảm nhận được một luồng khí ấm áp chảy qua cổ họng, cuối cùng đọng lại ở bụng dưới.
Lâm Không Lộc: “?!!” Cho mình ăn cái gì vậy?
Giang Từ hôn xong, đột nhiên ngã vào vòng tay y, dường như không còn ý thức.
Lâm Không Lộc run rẩy vươn tay thăm dò.
“Phù, không sao không sao, vẫn còn thở, chỉ là ngủ thôi.” Y thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại nhíu mày.
“Hệ thống, độ yêu thích và giá trị hắc hóa?”
0687: “Độ yêu thích 37, giá trị hắc hóa 7.”
Lâm Không Lộc: “…” Không cao, cũng không thấp, rất bình thường.
Đặc biệt là độ yêu thích, không khác nhiều so với sau khi chia tay ở lần đầu, không giống sống lại.
Vậy đây là có chuyện gì?
Lâm Không Lộc trầm ngâm, nhưng không hiểu vì sao cơn buồn ngủ bỗng ập đến. Dần dần y cũng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, đã là buổi tối ngày hôm sau. Biệt thự im ắng, Giang Từ cũng không còn ở đây.
Lâm Không Lộc không biết hắn đã rời đi hay đang trốn ở đâu, vì vậy y vô thức đứng dậy mở cửa.
“Lạch cạch!”
Cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên mặc bộ suit đen quay lưng về phía cửa nghe thấy động tĩnh, chậm rãi quay đầu.
Nửa bên đầu của hắn bị thứ gì đó cắn đứt, mặt đầy máu, tròng mắt cũng buông thõng bên ngoài, sắc mặt xám xanh đáng sợ.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không “chết” mà lảo đảo tiến về phía Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc: “!!!”
“Cái đậu má có máu!” Sắc mặc y nháy mắt trắng bệch, sợ tới mức đóng sầm cửa lại, há mồm hít thở.
0687: “…” Đệt, quên mất ký chủ sợ máu, chưa mosaic cho y.
____________________
Tác giả: Khụ, xem như là công có hai nhân cách. Công lên sàn hôm nay là người có ký ức lần một xuyên sau khi chết, công lên sàn ngày mai là công không có ký ức lúc sống lại.
Giang Từ: Ban ngày anh lạnh như băng sương, buổi tối anh nhiệt tình dính người ~
Tiểu Lộc: Đủ rồi, một người là đủ rồi!