Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 59: Xuyên thành tiểu Hoàng đế trúng cổ

Tiểu Hoàng đế làm ầm một hồi, ngày hôm sau dường như đã bình thường trở lại vẫn thượng triều, phê tấu chương.

Nhưng Triệu Kính Từ cảm thấy y nhất định đang đè nén sự đau khổ, vì vậy mà lòng hắn cũng chua xót. Hắn cứ thỉnh thoảng lại mặt lạnh thúc giục Triệu Hành: “Sao vu y còn chưa tới?”

“Sắp rồi sắp rồi.” Triệu Hành lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: “Đã phái Kim Ngô Vệ thúc ngựa đi đón, qua mấy canh giờ nữa là đến.”

Vương gia cũng quá nóng vội rồi. Từ qua đến nay đã hỏi ít nhất khoảng bốn năm chục lần. Thương thay vị vu y đã có tuổi của Nam Cương kia, bị họ xách lên ngựa phi như điên, xương cốt đã rã rệu hết rồi.

Có điều nhìn dáng vẻ âm tình bất định gần đây của tiểu Hoàng đế, Triệu Hành có thể hiểu được Vương gia nhà mình. Còn không giải cổ thì sợ là tiểu Hoàng đế sẽ thật sự phát điên mất.

0687 cũng lo lắng cho ký chủ, nhân lúc ảnh hưởng của tình cổ không lớn vì không có Triệu Kính Từ, cẩn thận hỏi: “Thân, gần đây cậu có khỏe không? Có cần tư vấn tâm lý không?”

Lâm Không Lộc thở dài: “Cuối cùng thì cậu cũng lên tiếng rồi?”

0687: “Gì nhỉ, không phải do sợ làm gián đoạn cậu phát huy sao.”

Lâm Không Lộc: “Chỉ một từ thôi, mệt.”

Tuy rằng nửa thật nửa giả mà diễn theo thiết lập nhân vật, nhưng dao động cảm xúc do ảnh hưởng của 10% tình cổ đem lại cũng thật sự tồn tại. Đại hỉ đại nộ lại đại bi, còn phải vào triều phê tấu chương. Làm hai phần công việc, mệt chết y rồi.

Lâm Không Lộc: “Lần đầu vẫn là nhẹ nhàng hơn. Sau khi trúng cổ đã soi gương luôn, thích bản thân mình, trước mặt anh ấy cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tình cổ đem lại.”

0687 nhớ lại lần đầu, nhớ dáng vẻ y tự luyến mỗi ngày ôm gương khen “Tôi đẹp quá”, chợt rùng mình.

*

Một buổi chiều tưởng chừng như bình yên lại trôi qua. Lúc chạng vạng, Kim Ngô Vệ cuối cùng cũng đạp lên ánh hoàng hôn, cõng vu y tiến cung.

Thái hậu nghe tin người giải cổ đã đến, nàng cũng nôn nóng chạy tới ngay lập tức.

Mấy ngày nay nàng đến thăm tiểu Hoàng đế rất nhiều, nhưng mỗi lần tới đều thấy Triệu Kính Từ canh giữ ngoài cửa như môn thần vậy. Nàng tức đến mức bất chấp, hiện giờ không còn đọc kinh Phật, mỗi ngày chỉ luyển chưởng pháp.

Tiểu Hoàng đế thấy nàng tới, phản ứng vẫn bình thường, nhàn nhạt nói: “Mẫu hậu.”

Thái hậu nghe vậy, vành mắt đỏ hoe.

Không ai hiểu con bằng mẹ. Sao nàng có thể không biết con trai những ngày vừa rồi vẫn luôn đè nén ảnh hưởng của tình cổ, trước mặt người khác luôn cố ý giả vờ bình tĩnh, như thể rất có lý trí.

Nhưng trên thực tế, khi không có ai, nàng đã từng thấy con trai mình ngay giây trước vừa nổi cơn tam bành với Triệu Kính Từ, nhưng chỉ giây sau thôi là lại ôm đối phương bày tỏ tình yêu thân mật.

Thái hậu nén nước mắt, cố nặn một nụ cười, bước tới ngồi xuống vỗ vỗ tay tiểu Hoàng đế, quan tâm hỏi: “Hôm nay có khá hơn không? Không phải vu y đã tới rồi sao? Vì sao không thấy người nào vậy?”

Đang nói, Triệu Kính Từ tiến vào từ thiên điện với một ông lão mặc trang phục Nam Cương.

Tiểu Hoàng đế thoáng nhìn qua, bình đạm trả lời Thái hậu: “Lão tiên sinh đi đường nhiều ngày, có chút mệt mỏi nên nghỉ ngơi ở bên kia một chút.”

“Lão hủ không phải mệt mỏi.” Ông lão vừa nghe, lập tức tức giận thổi râu trừng lớn mắt: “Lão hủ là bị người xách trên ngựa điên một đường, ngất vì điên luôn rồi.”

Nam Cương không thuộc Đại Hạ, vu y lại là người đức cao vọng trọng bên Nam Cương nên không thích bị ràng buộc bởi lễ pháp cung đình, có hơi tùy ý.

Lão đến giải cổ cho tiểu Hoàng đế, Thái hậu cũng không bận tâm. Nhưng nàng trừng mắt nhìn Triệu Kính Từ, bực bội vì hắn suốt ngày lởn vởn trong tẩm cung tiểu Hoàng đế.

Triệu Kính Từ đã quen việc Thái hậu bất mãn với mình, cũng không có phản ứng, chỉ nói với vu y: “Trước đây bổn vương vô lễ, nhưng việc gấp tòng quyền*, cũng xin tiên sinh hãy giải cổ cho bệ hạ trước.”

*Ứng phó linh hoạt theo cảnh ngộ.

Vu y tùy tính không chịu gò bó, cũng không phải thật sự để ý, chỉ là oán giận vài câu thôi. Huống hồ tình cổ là sản vật của Nam Cương bọn họ, còn là thứ hại người. Lão vốn định tới đây để giải quyết việc này, nghe vật cũng không chậm trễ mà lập tức ngồi xuống cạnh tiểu Hoàng đế, nói: “Mời bệ hạ vươn tay ra.”

Lâm Không Lộc làm theo, vu y đặt đầu ngón tay lên cổ tay y rồi nhắm mắt lại, ung dung bình tĩnh.

Thái hậu và Triệu Kính Từ đều nhướng mi theo dõi, tiểu Hoàng đế cũng mím chặt môi, tựa hồ lộ ra một chút căng thẳng.

Một lát sau, vu y mở mắt, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, cổ chưa trưởng thành, dễ giải.”

Nghe vậy, Thái hậu và Triệu Kính Từ đều thở phào.

Lâm Không Lộc cũng vậy, mặc dù có hệ thống chặn, nhưng y không muốn lúc nào cũng có con trùng trong người.

“Mà trước khi giải cổ thì cẩn chuẩn bị một chút.” Vu y nói.

Thái hậu biết cổ có thể giải cũng đã thả lỏng nửa phần, vội nói: “Lão tiên sinh có yêu cầu gì cứ nói, ai gia lập tức sai người đi làm.”

Triệu Kính Từ hơi mím môi, hiển nhiên hắn cũng muốn nói như vậy, nhưng lại bị Thái hậu đánh phủ đầu.

Thế Giới 2 -