Triệu Kính Từ bỗng hiểu tại sao mình cảm thấy Lâm Tam quen mắt. Kiếp trước hắn không tin mẫu thân đã chết, vì tiếp tục truy tìm nên đã sai người vẽ chân dung đám người mang theo lệnh bài theo ký ức của thị vệ kia. Trong đó có một bức chân dung có khuôn mặt hơi giống với Lâm Tam.
Trong nháy mắt, một ý nghĩ phá bỏ nhận thức kiếp trước xuất hiện trong đầu Triệu Kính Từ: Kiếp trước tiểu Hoàng đế đã phái người đến cứu mẫu thân hắn? Khi mẫu thân hắn không rõ tung tích lại lập tức tuyên bố mẫu thân hắn đã chết.
Cách làm này khá giống như bảo vệ bằng cách giấu tai mắt người. Nhưng những người chặn gϊếŧ xuất thân cấm vệ quân lại là chuyện gì?
Triệu Kính Từ bỗng nhiên ý thức được, những gì xảy ra trong kiếp trước có thể không phải như những gì hắn nghĩ. Khi đó hắn vẫn luôn ở trong tù, rất nhiều chuyện đều là được nghe kể lại, hơn nữa hắn có ấn tượng không tốt về tiểu Hoàng đế…
“Triệu khanh!” Ngay lúc hắn còn đang rối rắm, không biết tiểu Hoàng đế đã xuống xe từ khi nào, nôn nóng bước tới quan tâm: “Ngươi không sao chứ? Có bị thương không? Vốn trẫm cũng muốn ra giúp ngươi những lão Tôn Đắc Tiền kia cứ níu kéo trẫm. Ầy, là lỗi của trẫm, trẫm không bảo vệ được ngươi…”
Các tướng sĩ đang thu dọn chiến trường chung quanh vừa nghe đều có vẻ mặt kỳ lạ. Nhìn thân thể của tiểu Hoàng đế, lại nhìn Vương gia, thầm nghĩ: Rốt cuộc là ai bảo vệ ai chứ?
Tiểu Hoàng đế vẫn đang nắm tay Triệu Kính Từ nói lảm nhảm, biểu đạt các loại lo lắng. Mà thần sắc Triệu Kính Từ lại vô cùng phức tạp.
Hắn hiểu lầm tiểu Hoàng đế sao? Có lẽ vậy, ít nhất trong chuyện của An lão vương phi, còn cần phải kiểm chứng. Nhưng kiếp trước tiểu Hoàng đế nổi điên phát cuồng, dùng hết thủ đoạn cũng phải khiến hắn thích y, thậm chí vì vậy mà mặc kệ triều đình chính sự, lại do hắn tận mắt nhìn thấy, không tính là hiểu lầm…
Chẳng lẽ, tiểu Hoàng đế thật sự chỉ là quá yêu hắn?
Ngay khi tất cả đều thả lỏng cảnh giác, đột nhiên một luồng sáng lạnh từ sau bắn về phía Triệu Kính Từ, tiểu Hoàng đế nhìn thấy trước, không chút nghĩ ngợi liền nhào lên muốn chắn, quát lớn: “Cẩn thận!”
Triệu Kính Từ phản ứng cực nhanh, hắn ôm tiểu Hoàng đế xoay người, tránh đi mũi tên bắn lén. Hai người đều không đứng vững, ngã xuống đất lộn hai vòng. Khi ổn định lại thì tiểu Hoàng đế ở dưới, Triệu Kính Từ thì ở trên.
Tiểu Hoàng đế mở mắt, phản ứng đầu tiên là hỏi: “Triệu khanh không sao chứ?”
Triệu Kính Từ lộ vẻ mặt phức tạp nhìn khuôn mặt dính đầy bụi bặm của tiểu Hoàng đế, vươn tay gạt đi cọng cỏ trên đầu, trầm giọng nói: “Không sao.”
Tiểu Hoàng đế choàng tay qua vai hắn lúc ngã xuống, lúc này lòng bàn tay cảm giác có hơi dính. Y vô thức thu tay lại, nhìn lòng bàn tay rồi thấy một mảng đỏ chói mắt.
“Máu…” Tiểu Hoàng đế lập tức cảm thấy không ổn, như nhìn thấy một thứ gì đó kinh khủng, hai mắt vô hồn, hô hấp dồn dập, chỉ trong chốc lát liền hôn mê bất tỉnh.
Triệu Kính Từ kinh ngạc, mà sau đó tâm tình lập tức càng thêm phức tạp.
Chỉ là vừa rồi gϊếŧ trộm, không cẩn thận bị dính chút máu, tiểu Hoàng đế lại tưởng hắn bị thương, lo lắng đến ngất đi rồi sao?
____________________
Tác giả:
Nhϊếp chính vương: Y nhất định là yêu ta vô cùng tận.
Khi không chắn tình cổ, Tiểu Lộc: Để ta đi cứu, không có hắn sao ta sống nổi?
Sau khi chắn, Tiểu Lộc: Ta không được, ta không thể, hắn vẫn nên tự cứu lấy mình đi.