Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại

Chương 20: Xuyên thành cậu ấm Omega kiêu căng ương bướng

Omega 20. Một Lâm Không Lộc khác.

Lâm Không Lộc cũng muốn “giải thích”, nhưng 0687 vẫn chưa photoshop xong!

Y suy nghĩ một hồi, chỉ có thể giả bộ lạnh nhạt: “Em giải thích, anh sẽ nghe sao?”

“Em không giải thích, sao biết tôi sẽ không nghe?”

“Em vừa giải thích, anh đã ngắt lời.”

“Em cũng có thể ngắt lời tôi.”

“Anh ——”

Thấy dường như cơn bão đã qua đi, Lance đang nấp trên lầu lặng lẽ thò đầu ra, nói nhỏ: “Cái đó, có bậc thang thì xuống đi.” Càng ầm ĩ càng ấu trĩ.

“Câm miệng!” Lục Từ và Lâm Không Lộc đồng thời ngẩng lên quát nó.

Lance: “…” Quả nhiên, khi hai vợ chồng cãi nhau, con tốt thí đừng cố đi khuyên bảo, phim máu chó không lừa nó.

“Khụ, bây giờ em có thể giải thích, tôi nghe.” Giọng điệu của Lục Từ có hơi không được tự nhiên

Đúng lúc này, cuối cùng 0687 cũng nói: “Được rồi được rồi, photoshop xong rồi, có thể giải thích.”

Lâm Không Lộc trán nổi gân xanh, suýt nữa thì PTSD với hai chữ “giải thích”.

*Rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh.

Y hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Lục Từ, sau đó ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ vì mấy bức ảnh mà anh nóng giận với em. Vậy vừa hay, em cũng có mấy tấm ảnh, là Lộ Nhân Gia đưa.”

Lục Từ nghe vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía y.

Lâm Không Lộc muốn lấy thiết bị đầu cuối ra, nhưng tay còn bị cà vạt cột lấy, cố giãy khỏi lại lần nữa bỏ cuộc, chậm rì rì đến trước mặt Lục Từ, vươn tay ngẩng mặt, không nói lời nào, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Lục Từ rủ mắt, tầm mắt dừng trên cổ tay ửng hồng của thiếu niên, khẽ lóe lên. Hắn nâng tay tháo cà vạt, nhưng ánh mắt vẫn không dời.

Lâm Không Lộc xoa xoa cổ tay, “Ssh” vì đau nhưng cũng mặc kệ, trực tiếp mở thiết bị đầu cuối, lấy ra tấm ảnh 0687 vừa ghép thành cho hắn xem.

“Đó, chính là mấy cái này.” Y nói dối mà mặt không đỏ, thở không gấp.

Cũng không có biện pháp nào khác. Ảnh Lục Từ có được vốn là ảnh giả, Lộ Nhân Gia cố tình châm ngòi, y chưa từng chụp bao giờ, làm sao y có thể làm sáng tỏ được? Vậy nên, y dứt khoát không giải thích, quyết định đánh bại lời nói dối bằng lời nói dối.

Dù sự xuất hiện của Lộ Nhân Gia là điều ngoài ý muốn, nhưng cũng là một bước ngoặt. Chỉ cần sử dụng nó một cách thông minh, y có thể mượn sự châm ngòi của đối phương để vạch trần “Lâm Không Lộc” giả, gỡ cái nồi đen trên đầu rằng y là người vu oan cho nam chính ở lần một kia.

Lục Từ nhìn những bức ảnh đó, từng tấm đều là cảnh thân mật giữa thiếu niên và người kia, nhìn đến cay mắt. Nhưng đến bức cuối cùng, hắn đột ngột khựng lại ——

“Tấm này?”

Thời gian chụp vào ngày mùng 5 tháng 7, địa điểm ở trung tâm quảng trường Thủ Đô Tinh, nhưng rõ ràng hôm đó thiếu niên cùng hắn đi đưa cơm cho Lâm Sương Lạc, còn mang cả một phần cho hắn.

“Là ngày trước khi em ra tiền tuyến.” Lâm Không Lộc giả vờ ấm ức “Em nghe ba ba nói, hai ngày đó em đã ở cùng với anh hai trong bệnh viện, cũng là anh đưa em đi. Em mất trí, chẳng lẽ anh cũng không nhớ rõ?”

Đương nhiên Lục Từ nhớ rõ, một phần canh gà mặn chát, ấn tượng khắc sâu.

Nhưng… cùng một người, làm sao có thể xuất hiện ở hai nơi khác nhau cùng một lúc?

Con ngươi Lục Từ khẽ động, nhận ra mọi chuyện không thích hợp. Hắn lập tức lấy những bức hình và video Lộ Nhân Gia gửi, kiểm tra chúng lại một lần nữa.

May mắn là 0687 đã biết hắn rất giỏi về phương diện này, khi ghép ảnh làm vô cùng cẩn thận. Mặc dù mất khá nhiều thời gian, nhưng thành quả khả quan, xác thật không để hắn tìm ra bất kỳ sai sót nào.

“Đều là sự thật?” Lục Từ ngước mắt nhìn Lâm Không Lộc, vẻ mặt phức tạp, kinh ngạc, thậm chí… ẩn chứa một chút bất an.

Hắn rõ ràng đã nhận ra điều gì đó.

Có hai Lâm Không Lộc? Vậy kiếp trước…. Không, sẽ không.

“Không chừng còn có hai em đấy.” Lâm Không Lộc giả vờ tức giận, ngụ ý đã rất rõ ràng.

Lục Từ không dám nghĩ sâu, nhưng bất luận sự thật có ra sao thì hắn cũng phải điều tra rõ. Nhưng nếu thật sự có một Lâm Không Lộc khác, vậy vừa rồi hắn…

Lục Từ bỗng không dám nhìn thiếu niên, hắn rủ mắt, cuối cùng đáp xuống cổ tay của đối phương.

“Tay… em có đau không?” Hắn khó khăn hỏi.

Lâm Không Lộc giật mình, nhận thấy sự thay đổi cảm xúc trong mắt hắn, lập tức tủi thân nói: “Đau.”

“Lance, thuốc!” Lục Từ lập tức ngẩng đầu nhìn lên lầu.

Lance: “…” Cần thì kêu “Lance”, không cần thì kêu “câm miệng”.

Sau khi đưa thuốc, Lục Từ kéo Lâm Không Lộc ngồi xuống ghế sô pha.

Hắn buông đôi mắt, dùng tăm bông tẩm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên cổ tay thiếu niên, bôi xong dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, bèn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.

Tựa hồ hắn cứ như vậy mà xin lỗi, yên lặng đền bù, không phát ra tiếng.

Chỉ là, lòng bàn tay hắn mang theo vết chai mỏng do dùng súng quanh năm để lại, khi xoa lên làn da mịn màng ửng đỏ của thiếu niên, sẽ có một chút đau đớn, nhưng càng nhiều hơn là sự ngứa ran.

Lâm Không Lộc không được tự nhiên, vành tai không hiểu sao lại nóng bừng lên, muốn rút tay về nhưng bị kìm lại. Y chỉ có thể cố gắng bỏ qua cảm giác này, tiếp tục giải thích: “Còn về Triệu Hoài, em nghe được từ Miêu Miêu.”

Cảm ơn boss Lục “Bách mật nhất sơ”, để y nắm được cơ hội chuyển mình. Vừa rồi y đã hỏi Miêu Miêu, Lục Từ không xác nhận chuyện này với nó.

*Bách mật nhất sơ: cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

“Có thể là em đã nhắc đến chuyện này với Miêu Miêu trước đây. Trước hôm kỷ niệm thành lập trường, nó nói với em có một người đáng ghét trong tường từng theo đuổi em, hỏi em muốn mang theo vệ sĩ AI không. Sau đó bị Triệu Hoài bám riết thì em biết người Miêu Miêu nói chính là cậu ta. Em sợ anh không vui nên mới vờ như không quen biết.”

Lục Từ khẽ “Ừ”, không ngước mắt.

Hắn biết lời thiếu niên nói là nửa thật nửa giả. Nếu chiếm lý như vậy thì khi xem đoạn băng giám sát, phản ứng đầu tiên của y sẽ không phải chột dạ như thế.

Nhất là khi vừa rồi hắn còn quá đáng đến vậy, theo tính tình của thiếu niên, phản ứng bình thường sẽ là tức giận đến mức muốn từ hôn thay vì dễ dàng tha thứ cho hắn, thậm chí còn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn.

Hắn nhìn ra được, thật ra thiếu niên cũng đang chột dạ.

Lục Từ đoán, mấy tấm ảnh quả thực có điều kỳ lạ. Nhưng giả vờ mất trí nhớ, có lẽ hắn đoán không sai.

Có lẽ ban đầu thật sự mất trí nhớ, sau đó hồi phục. Có lẽ ngay từ đầu đã không mất trí nhớ, chỉ là giả vờ mất trí nhớ vì vô tình nghe được những lời đó của hắn, sợ hắn trả thù.

Nhưng đối với hắn, bây giờ những điều đó đều không quan trọng nữa.

Cho dù là mất trí nhớ thật, hay là giả vờ mất trí nhớ, chỉ cần thiếu niên không dính líu đến Lộ Nhân Gia là được, chỉ cần thiếu niên nguyện ý ở lại bên cạnh hắn là được.

Cho dù là giả vờ, cũng có thể giả cả đời, hắn đã mãn nguyện rồi.

Nhưng một “Lâm Không Lộc” khác trong ảnh…

Nghĩ đến đây, Lục Từ cau mày: “Chuyện này có âm mưu, gần đây có lẽ em sẽ không được an toàn. Tốt nhất em nên ở nhà đừng ra ngoài, anh sẽ đi tra.”

“Vốn dĩ chính là âm mưu.” Cậu ấm có lý sẽ không tha người, nói: “Em vừa nhìn mấy bức ảnh đó đã biết tên tinh tặc kia không có lòng tốt. Gã còn nói em thích gã, một câu em cũng không tin. Mà anh thì sao, người ta nói gì liền tin cái đó, còn tức giận rồi đe dọa em.”

Lục Từ: “…”

Hắn mím môi, khẽ nói: “Xin lỗi.”

Thấy hắn xin lỗi, Lâm Không Lộc lại chột dạ. Dù sao thì việc này y cũng không có lý cho lắm, Lục Từ bị ảnh hưởng bởi ký ức kiếp trước, tin là điều bình thường, nhưng ——

“Khụ, chuyện đó, nếu về sau lại xảy ra chuyện như thế này, anh phải suy nghĩ nhiều thêm vào. Lộ Nhân Gia kia nhìn kém xa anh, sao em có thể thích gã được?” Đề phòng Lộ Nhân Gia lại châm ngòi, Lâm Không Lộc quyết định tiêm một liều dự phòng cho hắn.

Nghe vậy, Lục Từ cười khẽ, tựa như qua cơn mưa trời lại sáng. Nhưng không biết nghĩ đến việc gì, bỗng hắn nắm chặt tay thiếu niên, giọng điệu có chút căng thẳng: “Vậy hôn lễ của chúng ta…”

Vừa rồi hắn thật sự đã đi quá xa, cư xử quá tệ, hắn sợ thiếu niên sẽ từ hôn.

Lâm Không Lộc ngập ngừng: “Vậy… Mọi thứ cứ theo như bình thường?”

Khó khăn lắm mới kéo boss Lục từ bờ vực hắc hóa trở về, y cũng không thể đẩy người ta quay lại đó nữa.

Nhưng lo rằng câu trả lời này có vẻ tích cực quá, y lại nhỏ giọng giải thích: “Thật ra lúc trước em cũng muốn ký tên, chỉ là lúc đó anh quá đáng sợ, nên em, em…”

“Thật xin lỗi.” Lục Từ lại xin lỗi, cụp mắt nhìn cổ tay vẫn hơi sưng đỏ của thiếu nên, ánh mắt tràn ngập đau lòng và áy náy, thấp giọng: “Về sau sẽ không.”

*

Sau khi hòa giải bề ngoài vẫn tốt đẹp như ban đầu, không khí giữa hai người dần hòa hợp trở lại. Còn về sự kiện vừa rồi tạo thành sự ngăn cách trong lòng, hai người ăn ý không nhắc tới.

Có điều, cuối cùng vẫn không lấy được giấy đăng ký kết hôn.

Lục Từ giúp Lâm Không Lộc bôi thuốc trên cổ tay, rồi giúp thiếu niên bôi thuốc vào đầu gối. Sau khi xong xuôi mọi thứ, vừa lúc nhận được thông báo từ cấp trên, yêu cầu hắn quay về quân bộ ngay lập tức.

Lâm Không Lộc nhìn sắc trời bên ngoài: “Đã muộn như vậy rồi, không phải vì chuyện Lộ Nhân Gia chứ?”

Lộ Nhân Gia chỉ là một tinh tặc, vốn không đến mức khiến người cấp cao chú ý. Nhưng tình huống của người này quá đặc biệt, hôm nay có thể xuất hiện ở trung tâm quảng trường phồn hoa nhất của Thủ Đô Tinh mà thần không biết quỷ không hay, liệu ngày mai có thể sẽ xuất hiện ở văn phòng tổng thống Liên Bang hay không? Ngày kia có phải có thể trực tiếp ám sát các quan chức hàng đầu của Liên Bang?

Lục Từ cũng đoán cấp trên ý thức được tính nghiêm trọng của việc này nên đã gọi hắn quay về dù cho hắn có đang nghỉ phép.

Tình cờ hắn cũng cần tìm người này để điều tra một “Lâm Không Lộc” khác trong ảnh chụp, bèn nói với Lâm Không Lộc: “Anh đưa em về nhà trước.”

Lâm Không Lộc lập tức bày ra vẻ mặt nhăn nhó, giơ cổ tay cho hắn xem: “Như vậy thì sao trở về nhà?”

“…” Lục Từ xấu hổ một giây, hiển nhiên đã nhận ra vấn đề.

Thiếu niên không chỉ có vệt đỏ ở cổ tay, mà trên cổ cũng có mấy dấu hôn, đều là do hắn… tạo nghiệt. Nếu bị cha vợ nhìn thấy, khụ.

“Ba em có lẽ sẽ cho rằng anh có sở thích đặc biệt nào đó đấy.” Lâm Không Lộc hầm hừ nói.

Lỗ tai Lục Từ hơi nóng, ho nhẹ một tiếng, duy trì vẻ nghiêm túc đứng đắn: “Vậy em… Ở lại đây nghỉ ngơi một ngày trước, nhớ bôi thêm thuốc, khi nào dấu vết biến mất thì trở về.”

“Ồ, không phải ở cả đời sao?” Lâm Không Lộc trông kiêu ngạo, học theo lời nói của hắn “Tâm em không ở đây cũng chẳng sao, tôi chỉ cần người em ở lại ưm ——”

Lục Từ vội che miệng y lại, vẻ mặt xấu hổ vô cùng, nhỏ giọng nói: “Được được, là anh sai, đừng học.”

Lúc nói thì không cảm nhận được, nhưng khi nhớ lại thì Lục Từ xấu hổ đến mức muốn tìm biệt thự khác cho cậu ấm. Mấy cái này là cái gì chứ? Nhất định là bị ảnh hưởng bởi mấy bộ phim vớ vẩn mà Lance đang xem.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Lance: Rõ ràng là ngài có gen của sa điêu bá tổng, liên quan gì đến việc tui xem phim chứ?