Omega 10. Hôn thì hôn đi.
Cuối cùng, Lâm Không Lộc bị Lục Từ xách lên như một bé gấu, mang ra ngoài.
Lance và Miêu Miêu tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, đôi mắt điện tử mở to hiện lên vẻ nghi hoặc.
Miêu “mất trí nhớ”: Đây là vở diễn nào vậy? Tại sao chủ nhân của tôi đột nhiên có quan hệ tốt như vậy với chủ nhân của anh?
Lance: 《 Sweetheart mất trí nhớ: yêu phải Omega xấu xa 》?
Miêu Miêu: Ố? Anh cũng xem phim này à?
Lance: Cậu cũng xem?
Miêu Miêu: Có thành viên không?
Lance: Có.
Miêu Miêu: Xem cùng nhau đi!
*
Khi hạm đội đến nơi dừng chân, Lục Từ bước xuống chiến hạm gần như với khuôn mặt đen ngòm, còn Lâm Không Lộc thì ngây thơ đi theo phía sau.
0687 thởi dài: “Ký chủ, tự dưng cậu liều mạng thật đấy.” Rõ ràng có thói khiết phích, còn chui vào trong ổ chăn của nam chính.
Lâm Không Lộc: “Hết cách rồi, cũng không thể giả vờ mất trí nhớ cả đời, thời gian không còn nhiều, phải đẩy nhanh công lược.”
“Thật sự mặc kệ cái bug kia trước sao?”
“Gã ta sẽ lại tìm đến cửa thôi.” Lâm Không Lộc nói.
Thấy Lục Từ đã đi xa, nhanh chóng đuổi kịp: “Chờ em với.”
Lục Từ không muốn chờ y, nhưng vẫn vô thức bước chậm lại.
Sau khi Lâm Không Lộc bắt kịp, y tò mò hỏi: “Đúng rồi, bình thường em gọi anh là gì vậy? Gọi là ông, ông…”
Từ “xã” còn chưa kịp nói ra, Lục Từ đột nhiên quay lại bóp hai má y, ngăn y nói ra từ đó.
Lâm Không Lộc: “???”
“Đây là tiền tuyến, thân phận của em là người sửa chữa cơ giáp riêng của tôi, đừng tùy tiện gọi bậy.” Lục Từ trầm giọng nói.
Cách đó không xa, Lance tình cờ nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu tự hỏi: Chủ nhân bị sốt à? Sao vành tai lại hơi đỏ lên thế kia?
“Ò ò, ăn bỏ tay ra trước i*.” Lâm Không Lộc nắm lấy cổ tay Lục Từ.
*Bị bóp má nên nói vậy nhé.
Lục Từ sững lại một chút, sau đó buông ra như bị điện giật.
“Vậy em nên gọi anh là gì?” Lâm Không Lộc tò mò hỏi.
“Tùy em.” Lục Từ xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“Ồ, vậy em sẽ gọi anh là A Từ ca ca.” Lâm Không Lộc nói.
Lục Từ nghe vậy, bước chân hơi khựng lại, rồi lại ngẩn ra.
Hắn nhớ rõ, khi còn nhỏ, một cậu ấm vẫn còn bé thường đi theo sau hắn, gọi hắn như vậy. Sau khi lớn lên, hắn và mẹ chuyển về Thủ Đô Tinh, lần đầu tiên đến thăm nhà họ Lâm, cậu ấm đã trưởng thành thành thiếu niên cũng từng gọi như vậy. Từ khi nào đã bắt đầu thay đổi?
Lục Từ không nghĩ ra, và cũng không muốn nghĩ về nó.
Hắn vội vàng hồi thần, duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Tùy.”
“Được, A Từ ca ca.” Giọng nói của Lâm Không Lộc rất ngọt, nhưng phải dừng tay đúng lúc, sẽ vô cùng ăn chắc.
Lance đi sau thì khác, nhân lúc Lâm Không Lộc xoay người đi tìm Miêu Miêu, nó nhỏ giọng hỏi Lục Từ: “Chủ nhân, ngài bị bệnh à? Vừa rồi vành tai có hơi đỏ lên.”
“Câm miệng.” Mặt Lục Từ lập tức đen một nửa.
“…” Lance nghĩ một chút, sau đó hiểu rõ “Ngài yêu đương với cậu nhỏ? Ngài tha thứ cho cậu ta rồi sao?”
“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy?” Giọng điệu Lục Từ nguy hiểm.
Lance: “….”
Lục Từ: “Khoét đi.”
Lance: “Cái này…” Không tốt lắm đâu? Tuy là mắt điện tử nhưng cũng rất đắt, hơn nữa quẹt là quẹt tiền trong tài khoản của ngài đó.
*
Về sự xuất hiện của Lục Từ, nhiều người trong hạm đội số 8 có cảm xúc lẫn lộn. Hầu hết bọn họ đều là người trung thành đi theo Lâm Sương Lạc, vô cùng kính trọng Lâm Sương Lạc.
Chỉ huy cũ bị điều tra, phía trên còn cử chỉ huy mới đến tiếp quản bọn họ. Các sĩ quan tới đón tiếp đều cảm thấy có chút không thoải mái, nhất là khi thấy chỉ huy mới mang theo một vị Omega yếu ớt từ đằng xa, loại cảm xúc chống đối nháy mắt lên tới đỉnh điểm.
“Đến tiền tuyến còn mang theo Omega, hắn tới đây để làm việc à?”
“Xem ra vị này cũng là một vị tốt mỗi nước sơn, công tử đến tiền tuyến để mạ vàng à?”
“Nghe nói không phải, điều từ phòng tuyến phía Đông tới.”
“Mặc kệ đi, dù sao cũng làm tạm thời tiếp quản, chỉ cần chờ chỉ huy Lâm trở về là được.”
“Chỉ sợ Omega kia không dễ chiêu đãi đâu.”
“Chậc, Omega thích khóc huhu là phiền nhất. Nếu tên nhóc này dám ồn ào ở chỗ này thì ông đây không quan tâm cậu ta có phải người của chỉ huy hay không, nhất định sẽ chém cậu ta đầu tiên.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều ngầm hiểu ý.
Nhưng mà, đợi khi Lục Từ dẫn người đến gần ——
“Cái gì? Hóa ra là thượng tá Lục à? Chào anh chào anh, không ngờ chỉ huy mới lại là anh đấy, thế này thì tốt quá.”
“Chúng tôi thường nghe kể về chiến tích của anh ở phòng tuyến phía Đông, mọi người đều rất ngưỡng mộ anh. Không ngờ hôm nay chúng tôi lại được gặp người thật.”
“Ồ? Hóa ra vị bên cạnh này chính là em trai của chỉ huy Lâm?”
“Em trai đáng yêu quá.”
“Em trai đi đường vất vả rồi.”
“Em trai cần nghỉ ngơi trước không? Có yêu cầu gì với nơi ở không?”
Lục Từ & Lâm Không Lộc: “…”
Bác sĩ Tống, người đi cùng mấy người sĩ quan: “…” Đã nói sẽ cùng nhau xa lánh vị chỉ huy mới đâu rồi? Phó hạm trưởng Chử, một người đàn ông vạm vỡ cao mét tám lại như fan hâm mộ mê muội thế, có cần mặt không?
Chúng sĩ quan: Đùa gì vậy? Đây chính là thần tượng và em trai của chỉ huy trước đó.
Lục Từ che Lâm Không Lộc ở phía sau, bình tĩnh rút bàn tay đang bị mấy tên sĩ quan nắm lấy, nhàn nhạt nói: “Tôi mới đến, không biết rõ về tình hình ở đây lắm, mọi người cứ như cũ là được. Ngoài ra về việc của chỉ huy Lâm, tôi có chuyện muốn hỏi mấy người. Hạm trưởng Phùng Hiểu, phó hạm trưởng Chử Vĩ Trung, và… bác sĩ Tống Thanh Hủ, hãy đến gặp tôi một mình vào ngày mai.”
Nói không hiểu rõ tình hình, nhưng hắn lại xác định chính xác tên của ba người thân thiết nhất với Lâm Sương Lạc. Những người có mặt nghe xong, trong lòng không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ: Lời đồn ở phòng tuyến phía Đông đúng là không lừa người, vị này quả thực đáng sợ.
Lục Từ không có ý định thực hiện thay đổi lớn về nhân sự đối với hạm đội số 8, cũng như không định chia tách đội do Lâm Sương Lạc để lại.
Dù muốn trả thù cậu ấm, nhưng Lâm Sương Lạc là một quân nhân xuất sắc, hắn không muốn liên lụy đến.
*
Ngày hôm sau, Lục Từ bắt đầu điều tra, gọi từng người một đến để hỏi chuyện.
Làm một người bị “mất trí nhớ”, Lâm Không Lộc chỉ có thể giả vờ như không hiểu chuyện gì và ngoan ngoãn ngồi một bên bàng thính.
Lục Từ liếc nhìn tư liệu trong tay rồi nhìn người đầu tiên bị gọi vào.
“Anh là hạm trưởng của chủ hạm*, sau trận chiến vẫn luôn ở cùng với Lâm Sương Lạc?” Lục Từ hỏi
*Tàu chiến chính, chủ chốt
Phùng Hiểu: “Đúng vậy, ngoại trừ hai giờ cuối cùng, chúng tôi không thể chịu được nữa. Chỉ huy hạ lệnh cho mọi người điều khiển cơ giáp chiến đấu.”
Lục Từ: “Lúc đó tổng chỉ huy đã phát lệnh rút lui, vì sao không rút?”
Phùng Hiểu: “Chúng tôi không nhận được lệnh, phía trên liên tục yêu cầu chúng tôi tử thủ, may mắn là đã bảo vệ được.”
Lục Từ: “Không phải là do chỉ huy Lâm vì công trạng cá nhân, tự ý sửa mệnh lệnh?”
“Sao có thể? Tuyệt đối không phải, là tên khốn nào đã vu hãm vậy?” Phùng Hiểu lập tức vỗ bàn đứng lên, tức giận đỏ mặt tía tai.
“Đúng đó! Anh trai của em nhất định không phải loại người như vậy.” Lâm Không Lộc phụ họa, khuôn mặt nhỏ cũng tức giận đến đỏ bừng.
Sau khi “mất trí nhớ”, đây là lần đâu tiên y biết anh trai mình đã xảy ra chuyện gì, phản ứng tự nhiên vô cùng dữ dội.
“Anh ra ngoài trước đi, người tiếp theo.” Lục Từ nói với Phùng Hiểu, sau đó lại liếc nhìn thiếu niên, nói: “Yên lặng nghe, không…”
Vốn dĩ hắn muốn nói “Không thì đi ra ngoài”, nhưng lời nói đến miệng lại đổi thành “Đừng ồn ào, ngoan.”
Nói xong, hắn mặt không chút thay đổi nghĩ: Chẳng qua lúc trước nói dối cậu ta là đang yêu nhau, bây giờ phải nói chuyện nhẹ nhàng một chút.
Ừm, không sai, chính là như vậy.
Sau khi Phùng Hiểu ra ngoài, người tiếp theo bước vào là phó hạm trưởng Chử Vĩ Trung. Những gì anh ta nói không khác với Phùng Hiểu là mấy, đều là không nhận được mệnh lệnh.
Ngoài cửa, Tống Thanh Hủ hỏi Phùng Hiểu mới đi ra ngoài: “Đã hỏi gì vậy?”
“Chuyện trận chiến ngày đó, tin tức từ Thủ Đô Tinh truyền đến không sai, chỉ huy của chúng ta bị hãm hại, mẹ kiếp!” Phùng Hiểu nhỏ giọng hết mức, tức giận nói.
Tống Thanh Hủ khẽ nhíu mày.
Sau đó Phùng Hiểu lại nói: “Nhưng mà anh ta gọi cậu làm gì? Cậu chỉ là điều trị…”
Chưa nói xong thì Chử Vĩ Trung đã đi ra, cũng tức giận, nhưng vẫn nói trước Tống Thanh Hủ: “Cậu vào đi.”
Tống Thanh Hủ cười cười, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Lần này Lục Từ không hỏi thẳng, mà tùy tiện xoay bút, trong mắt có chút áp lực rơi trên người Tống Thanh Hủ, nhìn kỹ hồi lâu.
Lâm Không Lộc nhìn hắn, lại nhìn Tống Thanh Hủ, ánh mắt tràn đầy tò mò.
0687 nhắc nhở: “Ký chủ, người này diện mạo xuất chúng, còn là Beta. Hình như nam chính cảm thấy có hứng thú với cậu ta, cậu phải cảnh giác.”
Lâm Không Lộc đen mặt: “…Cậu không nhìn ra boss chỉ đang dùng tâm lý chiến thuật để đánh bại tâm lý phòng ngự của đối phương trước à?”
0687: “Ố.”
“Nhưng người này hẳn là bước đột phá.” Lâm Không Lộc trầm tư.
Từng giây từng phút trôi qua, Lục Từ vẫn không lên tiếng, Tống Thanh Hủ dần dần bắt đầu bất an.
Khi trán cậu ta bắt đầu lấm tấm tầng mồ hôi mỏng, Lục Từ cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu uy nghiêm: “Ngày diễn ra trận chiến phòng thủ, cậu vẫn luôn ở trong chủ hạm?”
Tống Thanh Hủ: “Đúng vậy.”
Lục Từ: “Sau khi mọi người điều khiển cơ giáp rời chiến hạm, cậu làm gì?”
“Nhìn… màn hình chỉ huy.” Giọng nói của Tống Thanh Hủ có hơi khẩn trương.
“Không làm gì khác? Ví dụ như, lấy một thứ gì đó, hoặc sao chép tin tức nào đó.” Lục Từ nói.
Đồng tử Tống Thanh Hủ hơi co lại, giây sau mới nói: “Không.”
Lục Từ nhìn cậu một cái, sau đó đột nhiên cười nói: “Cậu có thể đi ra ngoài rồi.”
Tống Thanh Hủ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy rời đi.
Sau khi cậu rời đi, Lâm Không Lộc giả vờ như mất mát: “Ầy, vẫn chưa hỏi ra được bất kỳ thông tin có giá trị nào.”
Lục Từ liếc y, đột nhiên hỏi: “Em đau đầu à?”
“Á? Không đau mà.” Lâm Không Lộc mờ mịt.
Lục Từ bỗng nhiên cúi người, giơ tay nắm lấy gáy y, dùng ghế xoay người hắn lại đối diện trước mặt mình.
Lâm Không Lộc giật mình, khoảng cách đột nhiên thu hẹp lại, y thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mát lạnh trên người đối phương. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lục Từ cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng gắn, trong mắt ẩn chứa một tia cảm xúc sâu xa không tên.
Đây, đây là muốn làm gì thế.
Lâm Không Lộc ngây ngốc, thầm nghĩ: Không phải anh ta muốn hôn mình đấy chứ? Không lẽ lại muốn thử? Mình có nên đẩy anh ta ra luôn không nhỉ?
Nhưng hiện giờ mình “mất trí nhớ”, vẫn đang nghĩ mình với anh ta rất yêu nhau, đẩy ra không phải lòi đuôi à? Vậy vậy vậy…
Xoắn xuýt vài giây, Lâm Không Lộc cảm thấy mình không thể bị bại lộ chuyện mất trí nhớ, vì vậy hắn khẽ cắn môi, căng da đầu, nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên…
Y nghĩ: Hôn thì hôn đi, cùng lắm thì khi nào về đánh răng.
Tuy nhiên ——
“Làm gì vậy?” Lục Từ đột nhiên hỏi.
Lâm Không Lộc: “?”
“Mở mắt ra.” Lục Từ đen mặt.
Lâm Không Lộc: “??”
“Nghe đây.” Lục Từ nhìn vào mắt y. “Vụ nổ lần trước để lại di chứng, cho nên hiện tại em rất đau đầu, cần phải tìm Tống Thanh Hủ hỗ trợ kiểm tra, biết không?”
Lâm Không Lộc: “……”
“Trong tay Tống Thanh Hủ nhất định có thứ gì đó. Em cố gắng làm thân với cậu ta. Có thể giúp được anh trai em hay không, là tùy thuộc vào biểu hiện của em.” Lục Từ lại nói.
Lâm Không Lộc: “……”
“Hiểu chưa?” Thấy thiếu niên ngốc ngốc không phản ứng, Lục Từ nhíu mày hỏi lại.
Lâm Không Lộc: “……” Hiểu bà nội anh! Nói chuyện thì nói đi, dựa gần như vậy làm cái gì?