Omega 8. Tôi là… chồng chưa cưới của cậu!
Ngày hôm sau, để bày tỏ lời xin lỗi, Lâm Không Lộc đã làm một phần canh gà khác cho Lục Từ.
Nhưng cậu ấm vô cùng ngạo kiều, rõ ràng là muốn xin lỗi, vậy mà sau khi lên chiến hạm lại đưa hộp thức ăn như bố thí cho đối phương, khó chịu nói: “Này, cho anh.”
Lục Từ có lẽ cũng “Trở về ngẫm lại”, hôm nay hắn khôi phục vẻ lạnh nhạt, liếc y một cái, thờ ơ nói: “Không cần, về chỗ của cậu ngồi đi.”
“…” Lâm Không Lộc cáu.
“Lòng tốt không được đền đáp.” Cậu ấm lẩm bẩm, sau khi trở về chỗ tự mình uống hết bát canh.
Lục Từ nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Sắp gặp người kia ở kiếp trước rồi, lần này cậu sẽ làm như thế nào đây?
Nghĩ vậy, hắn chợt mỉm cười, nhưng trong lòng thì không hề vui.
Chiến hạm phải đi một ngày một đêm, Lâm Không Lộc đã uống quá nhiều canh gà, buổi sáng chạy vào nhà vệ sinh không ít lần, đến chiều thì mới nằm nghỉ ngơi trong khoang ngủ đông của tàu.
Buổi chiều hôm sau, họ cuối cùng cũng đến Trung Chuyển Tinh thuộc quyền quản lý của hạm đội 8, chiến hạm phải ngừng để bổ sung nhiên liệu.
Cậu nhỏ Lâm lần đầu đến biến giới của Tinh Vực, vừa định xuống tàu thì bị cát vàng đầy trời làm cho kinh sợ.
Khí hậu ở đây rất khắc nghiệt, không khí khô và nhiều bụi, những người thường sống lâu ở nơi này thậm chí có thể bị tổn thương tim và phổi.
Cậu ấm thích sạch sẽ, suy nghĩ một lúc liền quyết định mặc một bộ đồ bảo hộ rồi mới đi xuống.
Không biết Lục Từ đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào, giọng điệu lãnh đạm: “Khí hậu khắc nghiệt? Những Quặng Tinh giam giữ tội nhân còn khắc nghiệt hơn ở đây nhiều.”
Lâm Không Lộc: “….” Đây là muốn tính sổ à?
Cảm giác gần đến tiền tuyến rồi, cảm xúc của boss Lục ngày càng không ổn định.
Lục Từ không nói gì nhiều, nói xong hắn nhìn thiếu niên thật sâu rồi bước xuống tàu.
Lâm Không Lộc đứng đó chờ Miêu Miêu đưa đồ bảo hộ, sau khi mặc xong mới mang theo Miêu Miêu xuống cùng.
“Vừa rồi mi lại đi nói chuyện linh tinh với Lance à?” Hắn nói chuyện phiếm với Miêu Miêu.
“Vâng ạ meo, nhưng mà Lance đó rất xảo quyệt, vẫn luôn hỏi em về vấn đề nhuộm, cố gắng chuyển chủ đề…”
Quần áo bảo hộ màu trong suốt, không che được vẻ bề ngoài. Nhìn thấy một thiếu niên Omega thanh tú bước xuống chiến hạm, các nhận viên ở trạm tiếp tế đều sững sờ.
Thời tiết ở Trung Chuyển Tinh quá xấu, thường xuyên có chiến hạm của địch và tinh tặc* quấy nhiễu, vô cùng không an toàn. Hầu hết những người làm ở đây đều là Alpha và một số Beta có thể chất khỏe mạnh.
*Là cướp, mình nghĩ là cướp giữa các vì sao ớ.
Beta thì không sao, ánh mắt vẫn rất bình thường. Nhưng một ít Alpha chưa kết hôn lại lung lay, lợi dụng công việc của mình lặng lẽ đến gần Lâm Không Lộc, nghĩ cách bắt chuyện.
Mặc dù thiếu niên Omega này vừa nhìn đã biết là quý tộc, có thể không dễ dàng theo đuổi, nhưng lỡ thì sao?
Vì vậy chỉ trong chốc lát, Lâm Không Lộc đã bị tụt lại ở phía sau.
Lục Từ đi vào nơi tiếp đón trước, liếc nhìn lại rồi nhàn nhạt thu tầm mắt, hỏi Lance: “Để lộ tin tức ra chưa?”
Lance gật đầu.
Lục Từ “Ừ” một tiếng, vô thức chạm vào túi áo, nhưng không đυ.ng được vào cái gì.
Hắn không nghiện thuốc lá, càng không thích hút thuốc. Nhưng lúc này, không biết vì sao hắn đột nhiên muốn hút một điếu.
Là một cơ giáp siêu cấp, Lance rất am hiểu việc phân tích cảm xúc của chủ nhân thông qua hành vi, nhìn ra hắn không bình tĩnh, nên thay hắn nói: “Thật sự phải làm như vậy? Lỡ đâu biến khéo thành vụng…”
“Tên tinh tặc kia sẽ không làm hại cậu ta.” Lục Từ lắc đầu, dừng một chút, tự giễu cười một tiếng: “Hơn nữa, dẫn cậu ta đến tiền tuyến không phải là để báo thù cho sự phản bội ở kiếp trước sao? Tôi cũng rất tò mò, đợi chút nữa gặp được người tình kiếp trước, cậu ta vẫn yêu từ cái nhìn đầu tiên, hay là…”
Chưa kịp nói xong thì ngoài cửa đã có tiếng động nhẹ.
“Ai?”
Lục Từ ngừng nói, Lance phản ứng càng nhanh, trực tiếp giơ tay dùng súng ống nổ tung cánh cửa.
Ngoài cửa, Lâm Không Lộc ngay lập tức được mèo hồng nhỏ bế lên, vất vả né tránh viên đạn.
Lâm Không Lộc vì quá xấu hổ nên đã giả vờ sợ hãi. Y không ngờ mình chỉ đến chậm vài bước đã nghe thấy Lục Từ tự hủy rồi, y còn làm nhiệm vụ này thế nào được nữa?
Thấy là hai người họ, cánh tay Lance khựng lại một chút, sau đó nhìn Lục Từ.
“Anh thật đê tiện meo.” AI theo chủ nhân, không đợi Lâm Không Lộc mở miệng, Miêu Miêu đã thay y chỉ trích hắn.
Lâm Không Lộc còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể kiên trì đến cùng, giả vờ không thể tin được: “Anh, anh…..”
Lục Từ vẫn luôn không có biểu cảm gì, nhưng lúc này đột nhiên nở nụ cười, giọng điệu bình thản, tiếc nuối nói: “Bị phát hiện mất rồi, ôi.”
Hắn thở dài rất sâu, bất đắc dĩ nói: “Vậy không thể giữ cậu lại được rồi.”
Lâm Không Lộc: “…” Chết yểu rồi, nhiệm vụ chưa làm xong mà người thì đã không còn.
Thấy ánh mắt Lục Từ càng ngày càng lạnh, chỉ có thể hét với Miêu Miêu: “Chạy mau.”
Miêu Miêu vừa nghe thấy, móng mèo hồng nhạt lập tức chụp chủ nhân lên lưng, xoay người bỏ chạy. Là một vệ sĩ AI hình mèo, nó vô cùng nhanh nhẹn, cơ động mạnh, chạy trốn rất nhanh, vài giây đã không thấy bóng.
Lục Từ nheo mắt nhìn họ biến mất, không lên tiếng.
Thấy hắn không ra lệnh, Lance âm thầm hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, yên tâm thoải mái mà… không đuổi theo.
*
“Biết thế này tôi đã đi chậm lại rồi, nói chuyện với mấy Alpha đó nhiều hơn.” Nhoài người trên lưng Miêu Miêu, Lâm Không Lộc than thở lần thứ n.
“Phải làm sao bây giờ?” 0687 cũng ngơ luôn.
“Chờ đi.” Lâm Không Lộc nói “Chờ chút là phải nghênh đón bug đi đường xa đến rồi, đến lúc đấy tìm cơ hội hóa giải nguy cơ này.”
Y không biết cụ thể Lục Từ sẽ làm gì, nhưng có thể đoán ra đại khái.
“Sao cậu biết là đến từ xa?” 0687 hỏi.
Lâm Không Lộc: “Nếu người qua đường Giáp kia ở trạm tiếp tế thì chẳng phải đã bị Lục Từ khống chế từ lâu rồi sao?”
0687: “Cũng đúng.”
Lâm Không Lộc: “Nhưng mà, Lục Từ sống lại lâu thế rồi mà vẫn chưa bắt được gã, xem ra người qua đường Giáp này không đơn giản.”
“Đúng thật, cơ giáp của gã được làm bằng vật liệu đặc biệt, có thể ngay lập tức tạo ra lỗ hổng không gian rồi chạy trốn. Giống như cầm theo cánh cửa thần kỳ bên mình, trơn như thoa mỡ, vô cùng khó bắt.” 0687 đã xem kỹ cốt truyện lần một trả lời.
“Thảo nào.” Lâm Không Lộc gật đầu “Xem ra lần một Lục Từ có thể gϊếŧ chết gã cũng tốn rất nhiều công sức.”
“Đúng vậy, nam chính có năng lực tính toán rất mạnh, sau nhiều lần giao chiến đã đoán chính xác được quy luật chuyển tiếp của đối phương, đồng thời phóng bom phản vật chất vào ba điểm chuyển tiếp mà gã có thể xuất hiện, trực tiếp nổ gã thành vụn.”
“Nhưng tiếc là một trong những điểm đáng nghi đó lại quá gần nam chính, cuối cùng hai người cùng chết. Thật ra nam chính hoàn toàn có thể bỏ qua điểm đáng nghi đó, đã đoán được đúng vị trí rồi, nhưng hắn không làm vậy.” 0687 tiếc nuối nói.
Nếu nam chính không chết, có thể sẽ không phải bắt đầu lại từ đầu nữa.
Lâm Không Lộc: “Nhưng cũng cho thấy Lục Từ lúc đó rất tự tin, chắc chắn dự đoán của mình không sai. Chậc, nửa não AI hóa đúng là tùy hứng.”
0687: “Đúng là hắn thành công.”
Lâm Không Lộc: “Vậy tại sao sau khi sống lại thì không thành công?”
0687: “Ớ.”
Lâm Không Lộc mỉm cười: “Xem ra người anh em bug này không bình thường, phỏng chừng… cũng sống lại đấy.”
0687: “!”
Đang nói thì bỗng nhiên hàng chục cơ giáp bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào trạm tiếp tế mà không hề báo trước. Lửa bùng lên xung quanh Lâm Không Lộc trong nháy mắt, khói thuốc súng tràn ngập.
“Là tinh tặc, nhanh lên, kích hoạt hệ thống phòng ngự phản công!” Có người trên mặt đất lập tức hét lên.
Lâm Không Lộc: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.”
Y không nhúc nhích, đứng trong đống lửa thuốc súng. Trong mắt người khác, thì giống như y bị dọa đến ngây người.
Lục Từ cầm ống nhòm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt khóa chặt lên người thiếu niên được quần áo bảo hộ không nhiễm một hạt bụi trong làn khói mù mịt.
Lâm Không Lộc đứng yên mười giây, cho đến khi thu hút sự chú ý của cơ giáp màu đỏ dẫn đầu, mới giải vờ hoảng sợ nắm lấy tai vệ sĩ mèo, chỉ về một hướng khác nói: “Miêu Miêu, chạy qua đó.”
Miêu Miêu lập tức nghe theo.
Cơ giáp màu đỏ thấy thế, bỏ lại đồng bọn, đuổi theo.
“Lance!” Chứng kiến cảnh này, Lục Từ rốt cuộc cũng lên tiếng.
Lance phản ứng cực kỳ nhanh chóng, ngay lập tức kéo dài, biến hình, đồng thời trang bị vũ khí từ lõi không gian.
*
Miêu Miêu chạy không được bao lâu đã bị cơ giáp màu đỏ chặn lại.
“Sao lại chạy thế?” Gã không tấn công, gan dạ mở khoang điều khiển, đối diện với Lâm Không Lộc mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Lâm Không Lộc giả vờ run rẩy. Đối phương thấy vậy thì mỉm cười, tháo mũ giáp xuống, lộ ra một khuôn mặt cũng coi như là tuấn tú, híp mắt nói: “Đúng là cậu à, thật sự đã lâu không gặp rồi, hóa ra bộ dáng thật sự của cậu là thế này.”
“Tôi đã nói có khả năng gã cũng sống lại mà.” Lâm Không Lộc giả vờ sợ hãi.
0687: “…” Số bug này nhiều đến mức mẹ nó thái quá rồi đấy.
“Tôi lại đánh cược với cậu.” Lâm Không Lộc nói tiếp.
“Cái gì?” 0687 theo bản năng hỏi.
“Gã giống tôi, là người làm nhiệm vụ.” Lâm Không Lộc nói bằng trực giác.
Trong mắt người này hiện lên một loại khinh thường nhìn đời bằng nửa con mắt, và… không coi thế giời này là một thế giới thật mà đùa giỡn. Giống như tay mới vừa xuyên được một ít thế giới.
0687: “!”
“Không thể nào, thế giới này chỉ có cậu là mau xuyên viên.” Nó lập tức phủ nhận.
“Không phải của Cục Quản Lý Thời Không mấy người.” Lâm Không Lộc nói “Có lẽ thế giới nhỏ bị thế lực khác xâm lấn, tốt nhất cậu nên báo cáo để kiểm tra một chút.”
0687 nghe xong không dám chậm trễ báo cáo ngay, đồng thời cũng tò mò: “Làm sao cậu biết?”
“Xuyên nhiều, sẽ mơ hồ có loại cảm giác này.” Lâm Không Lộc nói: “Như AI mấy cậu liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra AI khác, mau xuyên viên chúng tôi xuyên nhiều thế giới cũng có thể nhận ra đồng loại. Dù kỹ năng diễn xuất của người làm nhiệm vụ có tốt đến đâu thì vẫn khác với người bản xứ.”
Quan trọng nhất là, trên người này có hơi thở y vừa quen thuộc vừa chán ghét, không giống người của thế giới này.
“Vậy không phải gã cũng có thể nhận ra cậu sao?” 0687 khϊếp sợ nói.
“Cho nên đã đến lúc cạnh tranh kỹ năng diễn xuất với nhau rồi.” Lâm Không Lộc thở dài “Bên phía boss Lục cũng có nguy cơ cần phải hóa giải nữa.”
“Nam chính đang đến đây.” 0687 vô thức nhắc nhở.
Lâm Không Lộc cụp mắt xuống: “Ồ.”
Vì là nói chuyện trong tinh thần, thời gian thực sự mới chỉ trôi qua vài giây.
Cơ giáp màu đỏ vươn tay, người ngồi trong khoang điều khiển không thèm che giấu chút sự kì lạ nào của mình, nói: “Nào, Tiểu Lộc, qua đây với tôi.”
Lâm Không Lộc được Miêu Miêu bảo vệ đằng sau sợ hãi rụt người lại, trong đầu nảy ra một ý tưởng, dặn dò 0687: “Có nhìn thấy đống thùng nhiên liệu phế thải cách đó không xa không? Nổ tung nó đi.”
“Ký chủ cậu điên rồi à?!” 0687 kinh hãi.
Làm nổ đống nhiên liệu đó sẽ không làm thiệt hại cơ giáp màu đỏ là mấy, nhưng sóng xung kích lại gây ra rất nhiều sát thương cho ký chủ chỉ mặc đồ bảo hộ.
“Nhanh lên!” Lâm Không Lộc thúc giục “Nhân tiện bảo vệ tôi với Miêu Miêu.”
0687 không còn cách nào khác, đành phải cho nổ tung.
Cơ giáp màu đỏ đang định cưỡng chế mang người đi, đột nhiên có một tiếng nổ “ầm” lớn. Sóng xung kích và sóng nhiệt lập tức đánh ngã người Lâm Không Lộc và Miêu Miêu, lăn vài vòng trên mặt đất.
Cơ giáp màu đỏ lập tức đóng cửa khoang điều khiển, mở vách ngăn lá chắn.
Cùng lúc Lâm Không Lộc đang lăn vòng, lại bảo 0687 khiến Miêu Miêu “ngất”.
Khói thuốc súng tan đi rất nhanh, cơ giáp màu đỏ không hề hấn gì, nhưng bộ đồ bảo hộ của Lâm Không Lộc đã bị phá nát, chật vật ngã xuống đất “ngất”.
Nhưng y chỉ “ngất” vài giây rồi chậm rãi mở mắt ra, y ôm đầu nhìn xung quanh một cách thất thần.
Cơ giáp mày đỏ lại mở khoang điều khiển, người bên trong vẫn bất cần đời, thích thú nói: “Thế mà cậu không làm sao cả?”
Lúc này tầm mắt của Lâm Không Lộc mới dừng trên người gã, mờ mịt hỏi: “Anh là ai? Tôi, tại sao tôi lại ở đây?”
“…Ký chủ, cậu không sao chứ?” 0687 lo lắng hỏi.
Lâm Không Lộc: “Đừng ồn, tôi đã nghĩ ra cách để không chỉ giảm bớt cảnh giác của bug, mà còn tạm thời có thể hóa giải nguy cơ bên chỗ Lục Từ, tiện thể công lược anh ta, hoàn thành nhiệm vụ.” Chính là giả vờ mất trí nhớ, tất nhiên, tiền đề là nếu nó có thể thành công.
Tuy rằng chỉ là biện pháp đối phó tạm thời, thao tác cẩu thả, độ tín nhiệm thấp, nhưng không còn cách nào khác. Y vô tình nghe được chuyện Lục Từ sống lại, còn nghe thấy chuyện muốn trả thù y, nếu không muốn bị giải quyết ngay lập tức thì y chỉ có thể liều mạng một lần, giả vờ mất trí nhớ.
Người điều khiển cơ giáp màu đỏ thấy thế thì rất vui vẻ, hiển nhiên không tin lắm, không chút để ý mà nói: “Anh là Lộ Nhân Gia…”
Lâm Không Lộc & 0687: “…” Lấy tên cũng không cần nghĩ.
“…Là chồng chưa cưới của em, chúng ta rất yêu nhau.” Lộ Nhân Gia cười khẽ, ánh mắt không chân thật lắm.
Lâm Không Lộc: “…”
“Vậy, vậy sao?” Hắn loạng choạng đứng dậy, nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy.” Lộ Nhân Gia điều khiển máy vươn tay ra lần nữa, giống một kẻ buôn người dỗ bạn nhỏ không biết gì, cười nói: “Nào, qua đây với chồng chưa cưới đi.”
Nhưng ngay khi bàn tay thép to lớn vừa vươn ra, một cơ giáp màu đen bạc to gấp đôi kích thước của nó đột nhiên lao ra đâm thủng bàn tay to lớn kia.
Lộ Nhân Gia “Đ*t” một tiếng, thấy là Lance, lòng bàn chân lập tức bôi mỡ, xé không gian chạy trốn.
Lâm Không Lộc sợ hãi đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn cơ giáp khổng lồ bay trước mặt.
Một lúc sau, một người đàn ông anh tuấn bước ra khỏi cơ giáp, hắn trông đẹp hơn nhiều so với Lộ Nhân Gia vừa rồi, nhưng ánh mắt hắn lại không hề ấm áp.
Lâm Không Lộc ngơ ngẩn nhìn hắn, cho đến khi hắn đến gần, cậu ấm mới lùi lại một bước trong vô thức, căng thẳng hỏi: “Anh… là ai?”
Lục Từ: “…”
“Thật sự mất trí nhớ?” Hắn khẽ cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười “Trùng hợp như vậy?”
Lâm Không Lộc mờ mịt, như thể không hiểu hắn đang nói điều gì.
Lục Từ không cười nữa, gằn từng chữ: “Tôi là… chồng chưa cưới của cậu.”
Rõ ràng là hắn đã nghe thấy những gì Lộ Nhân Gia vừa nói.
“Thật sao?” Lâm Không Lộc giả ngu với hắn, nói “Tôi không tin.”