Lịch sự nhắn tin từ chối, Hạ Vi quẳng điện thoại sang một bên rồi tập trung với đoạn hội thoại tiếng Hàn, âm thanh giọng đọc vang lên, cô học từng tiếng, chăm chỉ nghe sau lẩm nhập đọc theo, phía đối diện giường thì cô bạn Minh Trang cũng đang chăm chỉ làm bài tập.
Minh Trang học chuyên nghành tiếng trung, là cô gái có làn da hơi đen, trên mặt đeo cặp kính cận lớn, rất chăm chỉ học tập, mỗi học kì đều đạt được học bổng khó ai có thể vượt được, Hiền thì học tiếng Nhật nhưng vì ham chơi nên thỉnh thoảng có trượt một vài môn, còn Hạ Vi thì học tiếng Hàn, học lực bình thường nhưng đặc điểm nổi bật là xinh đẹp nhất khoa.
“Ngẩn ngơ gì vậy, không lo học đi sắp thi học kì rồi đó”.
Giọng nói lanh lảnh cắt đứt dòng suy nghĩ, Minh Trang ngó sang lên tiếng tiếp tục.
“Dạo này thấy cậu chơi game khá nhiều đấy”.
Nhớ đến khuôn mắt tuấn tú yêu mị của chàng trai gặp lúc trên xe, Hạ Vi tháo tai nghe nhảy xuống giường leo lên giường Minh Trang tâm sự.
“Làm thế nào để kết bạn với một người”.
Minh Trang thả quyển sách xuống, nhìn cô như người ngoài hành tinh sau đó chậm chạp tiếp lời.
“Thì mạnh dạn làm quen”.
“Không...” Hạ Vi kéo tay Minh Trang bắt đầu kể lể câu chuyện, ánh mắt sáng lấp lánh, đôi môi nhấp nháy không ngừng kể về chàng trai kia, Minh Trang nghe một lúc liền trầm giọng nói.
“Đây là lí do mà cậu suốt ngày ở nhà chơi game đấy à”.
“Thì chả còn cách nào khác mà”.
Minh Trang lấy một chiếc bút, gõ mạnh vào đầu Hạ Vi nhắc nhở.
“Vì một tên con trai lạ hoắc mà phải suy nghĩ khổ sở thế này à, hơn nữa cậu xinh như thế thiếu gì trai theo”.
Vấn đề ai theo không quan trọng, quan trọng là Hạ Vi đã có cảm giác với anh ấy rồi, dù gặp được một lần nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau thì tim cô đập lỗi lên một nhịp rồi, bóng hình đó cứ theo đuổi mãi kể cả trong giấc ngủ, người ta nói quả không sai, càng không thể có được thì càng day dứt khổ sở, hai cô gái tâm sự đến khuya, Hạ Vi cũng lười về giường nên nằm ngủ luôn với Trang.
Màn đêm buông xuống bóng tối mờ nhạt bao trùm khắp thành phố, Đà Nẵng là thành phố nhộn nhịp nhất thứ ba cả nước, mấy năm nay phát triển rất nhanh, đường xá xe cộ, chung cư được quy hoạch lại ngăn nắp, từng khu chung cư cao cấp mọc lên như nấm, những tòa nhà văn phòng công ty nằm trên những con đường nấp nập dòng người qua lại.
Trong một văn phòng ở tầng 16, dù đêm đã khuya nhưng ánh đèn vẫn sáng trưng, tiếng gõ bàn phím lách cách vang lên, ở trong văn phòng là hơn mười chàng trai đang làm việc, một số đã tan ca còn một số vẫn ở lại để hoàn thành công việc kịp tiến độ.
“Vũ Duy, đã thiết kế xong logo sự kiện chưa?”.
Một người đàn ông trung niên từ trong phòng nhỏ bước ra, tiến tới bên cạnh một chàng trai trẻ tuấn tú, ánh mắt hướng đến những ngón tay thon dài đang vẽ logo quảng cáo cho sự kiện game online, miệng mấp máy nói tiếp.
“Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi, gắng lên nhé”.
Vị trưởng phòng này thích Vũ Duy, hắn làm việc rất có năng lực và trách nhiệm, có lẽ là do những tháng năm du học nước ngoài nên rèn luyện nên tính cách ấy, Vũ Duy từ khi học xong cấp 3 thì nhận được học bổng du học toàn phần IT ở một trường đại học Mỹ, tốt nghiệp xong làm việc cho một công ty công nghệ lớn, nhưng làm được hai năm thì đột ngột bỏ việc, về Việt Nam đầu quân cho công ty game Liên Quân Mobile của Tencent Games, đặt trụ sở ở Việt Nam và điểm hắn chọn là chi nhánh Đà Nẵng, nơi có khi hậu ôn hòa và thành phố phát triển với tốc độ nhanh nhất Việt Nam.
Trưởng phòng đập vào vai Vũ Duy động viên, chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay lướt trên bàn phím vẽ nốt đường cơ bản cuối, xong ấn send gửi đến hộp thư của trưởng phòng, làm xong hắn đứng dậy nhìn người đàn ông phía sau trầm giọng.
“Xong rồi, có bổ sung gì mai em sửa, em tan ca đây”.
Lời vừa dứt Vũ Duy nhanh nhẹn cầm áo khoác đứng dậy ra khỏi cửa, thang máy từ từ chạy xuống tầm hầm để xe, thành thục lấy xe lái vào màn đêm, màn đêm buông xuống, bóng tối dần bao trùm khắp thành phố, những ngôi sao hiện mờ ảo rồi dần dần rõ hơn, chẳng bao lâu mặt trăng ló ra, to tròn như chiếc mâm bạc dán lên bầu trời đầy sao.
Vũ Duy điều kiển xe chạy về hướng chung cư, cánh tay thon dài nắm vô lăng xoay ngược xuôi để rẽ đường, trên khuôn mặt điềm tĩnh, tuấn tú không gì tả nổi, buổi tối ánh đèn sáng soi rọi khắp không gian, kẻ qua người lại, tiếng còi xe, tiếng bán rong, tiếng người trò chuyện vang vọng khắp Đà Nẵng náo nhiệt, khi đang đợi thang máy đi xuống thì một tin nhắn zalo gửi đến, màn hình sáng trưng nhấp nháy tin nhắn.
“Làm về chưa, tối chơi ván game không?”.
Là tin nhắn của một cậu bạn gửi đến, hắn suy nghĩ một lát liền nhắn tin trả lời.
“Để xem đã, hôm nay cả ngày làm mệt”.
Vừa nhắn tin xong thì lập tức một tin nhắn âm thanh gửi lên, giọng cậu bạn cười mỉa mải.
“Haha...mọi lần rủ chơi nhanh lắm mà, sao vậy, yêu rồi à?”.
Vũ Duy không quan tâm đến tin nhắn của cậu bạn đó nữa, hắn thành thục mở cửa đi vào trong nhà, đắt ba lô lên sô pha chuẩn bị đi tắm, căn phòng bài trí đơn giản với hai buồng ngủ, một phòng khách và hai nhà vệ sinh, phòng của Vũ Duy ở thì có nhà tắm ở trong phòng, sau khi tắm xong cơ thể sảng khoái, vẻ đẹp mê người hiện lên trong bộ quần áo đơn giản, cánh tay dài cùng với cơ thể cường tráng thấp thoáng trong chiếc áo rộng.
------------------