Đẳng Cấp Người Thừa Kế

Chương 70: Ý của đứa nào?

Vài giây sau, một bóng người xuất hiện trước mặt Lâm Vũ.

Chính là Cô Lang luôn bí mật bảo vệ Lâm Vũ.

“Cậu chủ nhỏ, cậu gọi tôi ra có chuyện gì sao?”, Cô Lang khàn khàn trầm giọng nói.

"Cô Lang, chú rất giỏi đúng không?", Lâm Vũ hỏi.

“Ít nhất ở khu vực tây nam, tôi không có đối thủ”, Cô Lang bình tĩnh đáp.

Lâm Vũ tiếp tục hỏi: "Cô Lang, hiện tại chú là người của tôi, đúng không?"

“Tất nhiên”, Cô Lang gật đầu.

“Nếu đúng như vậy, hãy loại bỏ Hướng Kim Cường khỏi tập đoàn Kim Cường đi, cũng để chứng minh thực lực của chú đối với tôi”, Lâm Vũ nói.

“Xin lỗi cậu chủ nhỏ, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu. Lão gia đã ra lệnh rằng tôi chỉ ra tay khi tính mạng của cậu gặp nguy hiểm”, Cô Lang trả lời một cách vô cảm.

Lâm Vũ cạn lời khi nghe những lời đó.

“Thôi đi, tôi thấy rõ là chú chả đủ năng lực làm việc đó thì có?”, Lâm Vũ chỉ có thể dùng phép khích tướng.

"Tùy cậu muốn nghĩ thế nào cũng được".

Sau khi Cô Lang nói xong, ông ấy quay người rời đi.

"Này! Này! Sao chú lại rời đi! Không phải nói là của tôi sao?"

Nhìn Cô Lang bỏ đi mà không có chút nao núng. Lâm Vũ cạn lời thật sự.

Lâm Vũ còn cho rằng nếu Cô Lang có thể giải quyết Hướng Kim Cường, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Kết quả là, Cô Lang chả thèm để tâm.

Ý tưởng để Cô Lang ra tay cũng đi tong rồi.

...

Sau khi rời khỏi công ty, Lâm Vũ trực tiếp đến trường học.

Trên đường đi, Lâm Vũ cũng suy nghĩ về việc làm thế nào để đánh bại hoàn toàn tập đoàn Kim Cường mà không cần đến sự giúp đỡ của ông ngoại?

Ông chủ của tập đoàn Kim Cường, Hướng Kim Cường, là đại ca trong thế lực ngầm của thành phố Thanh Dương, ông ngoại là chỗ dựa lớn nhất của anh.

Lâm Vũ nảy ra một ý tưởng táo bạo trong đầu, đó là tự mình tạo ra một thế lực ngầm, sau đó sẽ tiêu diệt thế lực ngầm của Hướng Kim Cường, sau đó tự mình thống nhất lực lượng ngầm ở thành phố Thanh Dương.

Tất nhiên, đây chỉ là ý tưởng của Lâm Vũ, còn để thực hiện được nó là một điều rất khó khăn.

...

Vừa đến trường. Lâm Vũ nhận được cuộc gọi từ Lưu Ba.

"Chủ tịch, cách của anh quả là hay! Những khách hàng đang muốn trả căn hộ vừa nghe được giảm giá 30%. Họ lập tức như nhặt được tiền, không đòi trả nữa. Chỉ một vài người cá biệt trong số họ vẫn khăng khăng muốn trả, Nhưng chúng ta vẫn có thể đem bán”, giọng nói hào hứng của Lưu Ba phát ra từ điện thoại.

Lưu Ba ở đầu bên kia điện thoại có thể nói là khâm phục Lâm Vũ không thôi. Ông ấy không ngờ rằng Lâm Vũ có thể giải quyết khủng hoảng thành công bằng cách này.

"Thật sao, thế thì tốt!"

Sau khi Lâm Vũ nghe tin mới thở ra một hơi.

Mặc dù bán giảm giá 30% sẽ không kiếm được nhiều tiền nhưng ít ra cũng không lỗ, phải không?

Trong cơn bão táp này, kết quả như vậy chắc chắn có thể coi là toàn thắng rồi.

Mặc dù tình hình hỗn loạn đã tạm thời lắng xuống, nhưng ân oán của Lâm Vũ với tập đoàn Kim Cường cũng coi như đã được hình thành.

...

Ở diễn biến khác.

Tòa nhà tập đoàn Kim Cường.

Bên trong văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.

Hướng Kim Cường đầu cạo trọc, châm xì gà, dựa vào ghế ông chủ, vẻ mặt ung dung.

Đứng cạnh ông ta là quân sư Cẩu Đầu.

“Ông Hướng, tập đoàn Hoa Đỉnh lúc này chắc chắn đã loạn cào cào lên rồi. Tôi cá rằng, đối mặt với nhiều khách hàng đến trả căn hộ như vậy, tập đoàn Hoa Đỉnh chắc chắn đang rối hết cả não lên rồi đây”, tên quân sư rất hưng phấn.

“Lần này xem xem tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ xử lý như thế nào!”, Hướng Kim Cường cũng nở một nụ cười đắc thắng.

"Còn có thể như nào nữa? Chỉ có thể mất tiền thôi. Đối với toà nhà này, tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ phải mất hơn một tỷ nhân dân tệ, hahaha!", tên quân sư phát ra tiếng cười kỳ quái.

“Quân sư, tài thao lược của cậu rất tốt, yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cậu đâu”, Hướng Kim Cường cười.

"Cảm ơn ông Hướng! Cám ơn ông Hướng!", tên quân sư vui vẻ gật đầu.

Đúng lúc này, một người đàn ông gầy gò vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hét:

"Ông Hướng, không ổn rồi! Có biến!"

“Mau nói đi, có chuyện gì!”, Hướng Kim Cường cau mày.

"Ông Hướng, tập đoàn Hoa Đỉnh giảm giá 30%. Những người đang muốn trả căn hộ đã ngay lập tức thỏa hiệp với mức chiết khấu 30%! Hiện tại mọi thứ đã lắng xuống, tập đoàn Hoa Đỉnh không kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không lỗ", người đàn ông gầy gò nói.

"Cái gì!"

Hướng Kim Cường kinh ngạc đứng lên, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Chết tiệt! Bọn khốn kiếp này sao lại không có lập trường như vậy chứ! Giảm giá 30% đã thỏa hiệp rồi?", tên quân sư ở bên cay cú mắng chửi.

"Dám chiết khấu 30% thấp như vậy? Đậu má, đây là ý của đứa nào!"

Hướng Kim Cường tức giận ném điếu xì gà trên tay xuống đất một cách hung tợn.

Hướng Kim Cường không ngờ rằng mưu kế mà họ lên kế hoạch trong thời gian dài như vậy đã bị tập đoàn Hoa Đỉnh hóa giải?