Lạc Linh như bị sét đánh, hai mắt mở to.
Làm sao có thể!
Nhóc còn chưa thành niên đâu!
“Thật đó.” Diệp Giản nói: “Em xem, chỗ này có tóc bạc rồi.”
Lạc Linh không tin vội quay đầu lại, cố gắng bắt lấy sợi tóc bạc kia. Nuomi cũng nhanh chóng đứng phắt dậy khỏi bồn tắm, thò đầu ra nhìn.
“Trời ơi! Là thật này!”
Nuomi giật mình.
“Điện hạ, ngài làm sao vậy Điện hạ! Có phải ngài hay thức đêm không? Hay là do bấm cái vòng tay liên lạc của con người nhiều quá??”
Lạc Linh: “?”
Lạc Linh: “Không có!”
Diệp Giản nói: “Chẳng lẽ nó là một dấu hiệu của kỳ thức tỉnh?”
“Không thể nào!” Nuomi cố gắng nhớ lại: “Trong kỳ thức tỉnh có người tróc vảy này, có cảm xúc tiêu cực, có người không thể ngủ hay ca hát, cũng có người nhảy múa không ngừng… Dù sao thì cũng chẳng có ai bị bạc đầu cả.”
“Quan trọng nhất là, trong tộc người cá chưa từng xuất hiện tóc bạc hay người cá nào với mái đầu bạc trắng hết.”
Tóc bạc?
Diệp Giản chú ý đến sợi tóc kia, phát hiện hình như nó càng phát sáng hơn một tí, không phải màu trắng đơn thuần… nhưng số lượng quá ít, chỉ có vài sợi mỏng, trước mắt vẫn chưa thấy rõ.
Đột nhiên, anh nhớ tới người cá trưởng thành mắt hồng tóc bạch kim mà mình đã từng gặp trong mơ lúc trước —— mái tóc dài của người cá cứ như được dệt nên từ ánh trăng, đó là một màu bạch kim lung linh tuyệt đẹp.
Diệp Giản lại nhìn Lạc Linh.
Khóe môi Lạc Linh bặm thành một đường thẳng tắp, gương mặt nhỏ không cảm xúc. Nhưng thực ra, cậu có hơi lo lắng, bất an.
Tại sao bản thân cậu lại xuất hiện hiện tượng khác thường? Chẳng lẽ cậu bị bệnh sao?
Nếu cậu bị bệnh, Diệp Giản chắc chắn sẽ không ném cậu đi, nhưng cậu vẫn sẽ mang đến rất rất nhiều phiền phức cho anh như cũ… Cậu không muốn trở thành một nhóc người cá phiền phức chút nào.
Tâm trạng Lạc Linh có phần chùng xuống, cũng có chút lo lắng chờ đợi phản ứng của Diệp Giản.
Sau đó, nhóc lại thấy Diệp Giản cười khẽ với mình, nụ cười trông rất đẹp.
“Trước đó không có người cá tóc trắng, không có nghĩa là sau này cũng không có.” Diệp Giản nói: “Trước khi có Lạc Linh, không phải trong tộc các cậu không có người cá tóc đen sao?”
“…Hả?” Nuomi nói: “Ngài nói cũng có lý.”
“Cho nên, em là một nhóc con đặc biệt, là một nhóc người cá độc nhất vô nhị.” Diệp Giản nói tiếp: “Và chính bởi vì em đặc biệt, nên mới không giống những người cá khác.”
Hai mắt Lạc Linh sáng ngời: “Vậy, Diệp Giản muốn nói là em không bị bệnh à?”
Điệp Giản: “Đương nhiên là em không mắc bệnh rồi. Tôi nghĩ, có lẽ chỉ là cơ thể em đang phát triển, rất nhanh sẽ thành niên thôi.”
Thành niên, Lạc Linh thích hai chữ này.
Tuy rằng cậu vẫn chưa chính thức bước vào kỳ thức tỉnh, nhưng màu tóc thay đổi rõ ràng là một dấu hiệu báo trước.
Những lời của Diệp Giản đã xua tan nghi ngờ trong Lạc Linh, ngay cả Nuomi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Có điều, tóc bạc liệu có xấu xí lắm không ạ?”
Lạc Linh ngoẹo đầu, loay hoay hết sang trái rồi lại sang phải, nhưng vì phần tóc trắng nằm ở sau lưng, nên dù cậu có làm thế nào cũng không nhìn tới.
Tuy nhiên, cậu sợ Diệp Giản sẽ cảm thấy khó coi.
“Không xấu đâu.” Diệp Giản nói: “Thật ra nó giống màu bạc hơn, một màu trắng sáng lấp lánh vô cùng xinh xắn.”
Anh khen mái tóc của cậu thật xinh đẹp!
Lạc Linh nhất thời thấy hơi hơi vui mừng.
“Mà xấu cũng không có vấn đề gì.” Nuomi ở bên cạnh thêm vào: “Chỉ cần Điện hạ thành niên, lúc trở về trong tộc, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn gả cho ngài!”
Lạc Linh: “?”
Diệp Giản: “?”
Diệp Giản nói: “Đây là có ý gì?”
Nuomi hồn nhiên đáp: “Là có thể cưới được rất nhiều vợ đó! Những người cá có quyền thế địa vị trong tộc đều sẽ cưới được rất nhiều người vợ đẹp!”
“Giống như Tác Luân vậy đó. Lão già kia vì để kéo dài huyết mạch của mình mà trong mấy năm nay đã cưới hơn chục bà vợ. Chẳng qua dòng máu nhà lão rác rưởi như vậy, cơ bản không có gì để truyền cho con cháu đời sau cả.”
Nói tới đây, Nuomi nhìn Lạc Linh với ánh mắt mong chờ.
“Điện hạ thì khác, ngài mạnh như thế, con cháu của ngài nhất định cũng rất mạnh mẽ! Khi đó, sẽ có rất nhiều mỹ nhân ngư sẵn sàng vì ngài mà nối dõi tông đường!”
Còn chưa dứt câu, ánh mắt Lạc Linh lập tức trở nên lạnh lùng.
Lúc này, Diệp Giản cảm thấy có chút quái dị.
Ánh mắt anh dừng trên người Lạc Linh. Hiện cậu vẫn còn là một nhóc người cá, siêu cấp đáng yêu, lại còn thích làm nũng nữa chứ. Anh không thể nào tưởng tượng được bộ dạng sau khi Lạc Linh trưởng thành, rồi cùng các mỹ nhân ngư khác thân mật ra sao. Loại cảm giác này giống như bắp cải thìa nhỏ mà mình cực khổ nuôi lớn, đột nhiên học được cách vồ người vậy… vô cùng kỳ quặc.
Diệp Giản không nói gì, Lạc Linh cũng im ru, Nuomi nhìn trái nhìn phải, có lẽ cảm thấy bầu không khí hơi hơi xấu hổ, liền ho nhẹ một tiếng.
“Không vội không vội, dù sao vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc Điện hạ thành niên.” Cậu ta nói: “Chờ sau khi trưởng thành, giải quyết xong đám người trong tộc kia, rồi mới ——”
“Ta sẽ không chạm vào bất cứ kẻ nào cả.”
Lạc Linh phun ra một câu nói lạnh như băng, khiến Nuomi sững sờ tại chỗ.
“Nhưng mà…” Dường như Nuomi không ngờ Lạc Linh sẽ trả lời như thế, ngạc nhiên nói: “Ngài có quan hệ với tộc chúng ta ——”
Còn chưa kịp nói hết, đã bị Lạc Linh cắt ngang: “Chuyện của ta, không cần người khác quyết định thay.”
Đối mặt với ánh mắt đen nhánh như đêm đen của cậu, Nuomi cứng đờ vài giây, rồi cúi đầu: “Xin lỗi, là tôi lỡ lời.”
Diệp Giản vẫn lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của họ, trước sau không nói một lời.
Anh biết, hiện tại có thể Lạc Linh chỉ nói như vậy, dẫu sao thì trưởng thành vẫn là một sự kiện rất xa xôi. Tuy nhiên, sớm muộn gì nhóc người cá cũng sẽ lớn lên, một ngày nào đó cải thìa anh nuôi lớn cũng sẽ học được cách vồ người.
Hmmm… vẫn thấy kỳ quặc sao sao đấy.
Lạc Linh nắm lấy góc áo của Diệp Giản, ngẩng đầu.
Diệp Giản rũ mắt, dưới đáy mắt chăm chú của nhóc người cá đang phản chiếu hình ảnh của anh. Chờ đến khi Lạc Linh trưởng thành, đôi mắt đen nhánh ấy sẽ càng chuyên chú hơn hiện tại, nhưng mà là chăm chú nhìn người khác.
Suy nghĩ của Diệp Gian hơi lạc trôi.
Anh đã nói sẽ luôn ở bên cạnh Lạc Linh, có điều, đến lúc đó… có lẽ Lạc Linh không cần anh bầu bạn bên cạnh nữa.
“Diệp Giản?” Lạc Linh bỗng nhiên thì thào: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Giản hoàn hồn, đáp: “Không có gì đâu.”
Nếu khi đó anh vẫn chưa khôi phục ký ức, vậy thì cứ rời khỏi biển sâu thôi.
Diệp Giản tự nhủ với đáy lòng mình.
Lúc ấy nhóc người cá đã trưởng thành, không còn cô đơn nữa, và dường như anh cũng không còn lý do gì để ở lại.
Huống hồ chi… đúng như những gì Nuomi nói, Lạc Linh vẫn còn có tộc người cá, còn có trách nhiệm phải gánh vác. Muốn nhóc rời bỏ tộc nhân để theo mình tìm kiếm ký ức, sẽ có đôi chút khó xử.
Lạc Linh vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Giản, không chớp mắt, như thể đang đợi anh trả lời. Diệp Giản lại chỉ cúi đầu, nở một nụ cười yếu ớt với nhóc người cá.
Đáy mắt Lạc Linh tối sầm.
Rồi anh ngước lên, nhìn sang phía Nuomi: “Vết thương của cậu thế nào rồi?”
“Tốt hơn hôm qua một chút!” Nuomi nói: “Chỉ là, tôi chưa thể biến đuôi cá thành hai chân,… có lẽ phải ngâm thêm hai ngày nữa.”
Cậu ta đã là một người cá thành niên, đương nhiên rất khó để Diệp Giản đồng thời mang cả cậu ta và Lạc Linh theo cùng, nhưng cũng không thể để cậu ta lại đây được—— cho nên, kế hoạch xuất phát ngày hôm nay đã thất bại, ba người đành phải ở lại tòa thành này thêm vài ngày nữa.
Lạc Linh cứ nhìn đăm đăm vào Diệp Giản, như muốn nói điều gì đó.
Lúc này vòng tay liên lạc của Diệp Giản chợt rung, tiếng chuông liên lạc vang lên.
Đây là lần đầu tiên có người gọi cho anh, trên màn hình ánh sáng hiện lên một cái tên, Tô Tây.
Lạc Linh cau mày: “Tại sao cô ta lại liên lạc với Diệp Giản?”
Diệp Giản: “Hẳn là chuyện liên quan đến cuộc đấu giá.”
Nhưng ngoài dự đoán, việc Tô Tây gọi cho anh không liên quan đến cuộc đấu giá.
“Anh Diệp, trong thời gian này anh tốt nhất đừng rời khỏi thành phố.” Giọng điệu của Tô Tây ở đầu dây bên kia dồn dập, như thể sợ bị người khác nghe thấy, còn cố ý hạ giọng: “Xin anh hãy ở trong khách sạn, đừng ra khỏi cửa trừ khi có việc cấp bách.”
Diệp Giản mặt không đổi sắc: “Có người muốn điều tra tôi sao?”
“… Đúng vậy.” Tô Tây nói: “Tôi không thể nói quá nhiều, chỉ có thể tiết lộ một chút —— thế lực của đối phương vô cùng hùng mạnh, những người ra khỏi thành gần đây đều sẽ bị điều tra ID, nhằm khóa mục tiêu trong diện tình nghi.”
Nói đến đây, cô có hơi nơm nớp lo sợ, sợ rằng vị Thủ Vọng Giả ở đầu bên kia sẽ tức giận, nhưng may thay, tông giọng của Diệp Giản vẫn luôn bình tĩnh: “Tôi nhớ rõ các người đã từng đảm bảo là sẽ không tiết lộ thông tin khách hàng.”
“Đúng vậy, chúng tôi không hề để lộ thân phận của anh ra ngoài, cũng vì vậy mà đối phương tạm thời không có cách nào với chúng tôi.” Tô Tây nhanh chóng bổ sung thêm: “Nhưng để đảm bảo thì tốt nhất mấy ngày này anh vẫn nên đừng ra khỏi thành.”
Diệp Giản: “Vậy thì, nếu tôi có chuyện cần phải rời thành thì sao?”
Tô Tây chần chừ giây lát, rồi nói với giọng chắc nịch: “Chờ mọi chuyện lắng xuống, chúng tôi sẽ điều động tất cả lực lượng để lén đưa anh và người cá của anh ra ngoài, anh thấy như vậy có được không?”
Diệp Giản hơi trầm ngâm: “Có thể.”
“Còn một vấn đề cuối cùng —— đám người kia vì cái gì mà điều tra tôi?”
Tô Tây: “Là vì người cá ấy.”
Nói chuyện xong, Nuomi nằm trong bồn tắm thẫn thờ.
“Gì cơ?” Cậu hỏi: “Tôi được chào đón tới vậy sao?”
Diệp Giản: “Có lẽ tôi đã biết ai đang theo dõi anh.”
—— Là gã đàn ông ở ghế lô bên trái trong hội đấu giá ngày đó.
Tô Tây không thể nói cho anh biết thân phận người nọ, nhưng có thể kiểm soát việc ra vào của thành phố, chứng minh đối phương là người có địa vị cao.
Có điều, hắn muốn một người cá để làm gì?
“Vậy thì… chẳng phải là tôi đã làm liên lụy đến hai người sao?” Nuomi có phần tự trách: “Hay là mọi người đi trước đi? Tôi có thể tạm thời ở lại đây, tìm cơ hội trốn đi.”
Lạc Linh: “Nếu ngươi chạy được, thì cũng đã không bị bắt rồi bị đưa đi bán đấu giá.”
Nuomi: “…”
Hình như cũng đúng.
Nhưng mà, cậu ta vẫn cố gắng cứu vãn chút tôn nghiêm cho bản thân: “Thật ra, thật ra đó là một tai nạn! Đều là do đám thủ vọng giả kia lấy nhiều địch ít, nên tôi mới đánh không lại!”
“Vậy… hiện tại, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?”
“Đừng quá lo lắng.” Diệp Giản nói: “Trước mắt cứ bình tĩnh xem tình hình cái đã.”
Anh biết bản thân mình trong mắt Tô Tây chính là một Thủ Vọng Giả cấp A, cũng biết địa vị của một Thủ Vọng Giả cấp A là rất cao. Nếu gã kia đến đây chỉ vì một người cá, Tô Tây tuyệt đối sẽ không vì điều này mà phản bội thỏa thuận bảo mật của anh.
Chưa kể, anh cũng không sợ phải đối mặt với bất kỳ ai trong thành phố.
Lời này của Diệp Giản giúp Nuomi thở phào một hơi, Lạc Linh lại nắm chặt tay anh lần nữa, như muốn nói gì đó: “Diệp Giản ——”
Wuu ——
Tiếng chuông báo động sắc bén phát ra từ phía cửa sổ, vang vọng khắp trong tòa thành rộng lớn.
Lạc Linh: “…”
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, Diệp Gian vỗ nhẹ lên người Lạc Linh, mở cửa phòng ra kiểm tra.
“Quý khách, xin hãy trở lại trong phòng, tạm thời đừng ra ngoài.”
Trên hành lang khách sạn, nhân viên phục vụ đang cố trấn an những vị khách khác, vừa nghe thấy tiếng động liền quay đầu mỉm cười xin lỗi anh.
Diệp Giản: “Xin cho hỏi, có chuyện gì vậy?”
“Nghe nói hệ thống bảo an trong thành phố xuất hiện trục trặc, tạm thời phong tỏa tòa thành một ngày.” Phục vụ trả lời: “Trước đó cũng từng xảy ra chuyện tương tự, cho nên quý khách đừng quá hoảng loạn, cứ yên tâm ở trong phòng là được.”
Phong tỏa thành phố.
Tin tức này vượt ngoài dự đoán của Nuomi, nhất thời khiến cậu có một dự cảm không tốt: “Có thể làm tới mức phong tỏa cả một tòa thành, chẳng lẽ là Thủ Vọng Giả của thành phố này?”
Diệp Giản: “Rất có khả năng.”
Nuomi vừa tức vừa ngạc nhiên, thù mới hận cũ lũ lượt dâng trào, cậu ta không nhịn được mà đập đuôi bộp bộp vào thành bồn tắm: “Quả nhiên! Thủ Vọng Giả đều là một lũ xấu xa, vừa ghê tởm vừa quá đáng, chỉ biết dùng những thủ đoạn thấp kém này! Ngoài Tác Luân ra, không có ai kinh tởm hơn bọn họ cả!”
Lúc Nuomi hùng hổ chửi bới, Lạc Linh lặng lẽ nhìn sang Diệp Giản.
Cậu có chuyện muốn nói với anh, nhưng hiện tại có vẻ không phải thời điểm thích hợp.
Đương nhiên Diệp Giản hiểu lầm ánh mắt của nhóc người cá, nhẹ giọng bảo: “Đừng sợ, nếu thành phố thật sự đóng cửa, tôi cũng có cách đưa em rời đi.”
Nói xong, anh khẽ nhắm mắt lại.
Trong không gian nổi lên từng gợn sóng, những sợi tơ đen giao thoa vào nhau, nhanh chóng dệt thành một đôi cánh mỏng sau lưng anh.
Vυ't.
Đôi cánh đen dang rộng, khiến Nuomi đang hùng hổ cũng phải giật thót.
“…”
Mãi một lúc sau, Nuomi run rẩy hỏi: “Ngài… ngài là Thủ Vọng Giả ư?”
Diệp Giản không đáp lời.
Nuomi, người cá vừa rồi còn dùng đủ loại từ ngữ của tộc người cá lẫn con người để chửi mắng Thủ Vọng Giả như chó: “…”
Giờ cậu ta tự dìm chết chính mình, còn kịp không?