Nhặt Được Chúa Tể Biển Sâu

Chương 7

Lạc Linh không ngờ rằng Diệp Giản không chê cậu nhỏ tuổi, mà anh chê cậu già!

Cậu già chỗ nào chứ hả? Rõ ràng cậu mới nở ra chưa được vài năm, chỉ là thời gian ấp trứng có lâu chút đỉnh thôi mà…..

Vây tai Lạc Linh cụp xuống, vô cùng đáng thương bày tỏ: “Nhưng mà người cá phải đến tận 60 tuổi thì mới được xem như là trưởng thành, tính ra thì em chả lớn tuổi tí nào luôn.”

Diệp Giản: “Vậy…… Vậy chẳng phải em cũng đã sống hơn 50 năm rồi còn gì? Cũng dài lắm đó.”

Lạc Linh nhìn anh, nhận ra rằng Diệp Giản chẳng tỏ tường xíu xiu gì về người cá cả, bèn phân bua: “Trước kia, em đều nằm trong trứng mà.”

Cậu khoa tay múa chân giải thích cho anh hiểu: “Người cá chúng em phải nằm trong trứng một khoảng thời gian rất dài, nên em cũng tới tận 50 tuổi mới chui ra khỏi trứng được.”

Diệp Giản kinh ngạc không thôi.

Thì ra lúc trước nhóc con này vẫn chỉ là một quả trứng?

…… Đáng yêu thế nhờ.

“Được rồi,” Diệp Giản tiếp lời: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm em.”

Lạc Linh thỏ thẻ: “Không sao đâu ạ, em cũng không giận Diệp Giản.”

Diệp Giản khoanh tay dựa vào bể cá bên cạnh: “Vậy có nghĩa là còn hai năm nữa thì em sẽ trưởng thành rồi đúng không?”

Lạc Linh gật đầu, mang theo đôi ba phần đắc ý, trả lời: “Chờ em trưởng thành, sức mạnh cũng sẽ được thức tỉnh, hơn nữa em còn phát triển chiều cao, tới lúc đó nhất định sẽ cao hơn Diệp Giản cho mà xem!”

Diệp Giản khóe miệng vẽ một đường cong: “Nhưng mà hiện giờ thì em vẫn bé cỏn con, chẳng có tí dáng vẻ nào của người trưởng thành cả.”

Lạc Linh: “……”

Cậu lại vùi mình vào trong nước.

Thật ra thì đối với những chuyện liên quan đến kỳ trưởng thành này, bản thân Lạc Linh cũng có chút mơ hồ không rõ.

Kỳ trưởng thành của người cá không hẳn chỉ gói gọn trong năm 60 tuổi này, mà nó sẽ kéo dài độ khoảng từ năm 60 đến 70 tuổi. Đây là một khoảng thời gian rất dài, mà đa phần người cá đều có thể trưởng thành trước tuổi 65, nhưng dường như Lạc Linh lại có chút khang khác.

Suy cho cùng thì người cá bình thường chỉ tốn khoảng 20 – 30 năm từ lúc sinh ra là đã có thể phá trứng, chỉ mỗi cậu là trường hợp đặc biệt, lại dành trọn 50 năm dài đằng đẳng nằm suốt trong quả trứng đen như mực kia.

Lúc còn trong trứng, Lạc Linh đã có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài, tuy cậu có chút khác biệt so với lứa người cá vô tri vô giác chưa phá trứng kia. Song thời gian trưởng thành của cậu lại chậm hơn bọn họ rất nhiều. Hơn nữa hiện giờ cậu lại mất đi ‘vảy ngược’ vô cùng quan trọng kia thì việc trưởng thành cũng mặc định khó lại càng thêm khó.

Phía đáy bồn tắm chợt xuất hiện một chuỗi bong bóng không hình không dạng, tựa như phiền muộn của nhóc người cá nào đó. Diệp Giản vươn tay, nhẹ nhàng khuấy nước trong bồn tắm.

Cặp mắt đen láy của Lạc Linh nhú ra khỏi nước, chớp cũng chẳng chớp, đáy mắt phản chiếu bóng dáng Diệp Giản.

Diệp Giản sờ sờ nhóc con: “Lúc em còn ở trong trứng thì thường sẽ làm gì vậy?”

Lạc Linh: “Chả làm được gì cả, ban đầu thì em chỉ ngủ li bì thôi, sau đó mới dần dần cảm nhận được động tĩnh của thế giới bên ngoài, em còn nghe thấy vài người cùng em hàn huyên tâm sự nữa cơ.”

Hồi đầu thì những người tộc cá đó nói chuyện với cậu dịu dàng lắm.

Cho tới cái ngày mà cậu nở ra, mọi chuyện hết thảy đều thay đổi.

Một đoạn ký ức nào đó lại tái diễn, đáy mắt Lạc Linh trở nên lạnh lẽo, một lời chẳng nói liền cúi đầu xuống. Khi ngẩng lên lần nữa thì Lạc Linh lại trở về dáng vẻ ngây ngô ngoan ngoãn.

Cậu chẳng muốn Diệp Giản thấy được mặt này của mình.

Diệp Giản không nói gì.

Mỗi lần nhắc tới tộc người cá thì Lạc Linh lúc nào cũng trở nên vô cùng u ám. Trước đó anh từng vu vơ hỏi qua vài lần, song chẳng lần nào cậu chịu mở lòng kể anh nghe.

Tầm mắt Diệp Giản rơi trên miệng vết thương nơi đuôi cá của Lạc Linh, chỗ mất đi miếng vảy kia đang ngâm trong nước. Dù cho máu đã ngừng chảy, thế nhưng nơi đó vẫn còn hằn lại những vệt máu nhàn nhạt có rửa cũng không sạch.

Đây chỉ là một nhóc người cá bé nhỏ, lúc đau sẽ ỉu xìu bám dính lấy anh, thấy kẹo hồ lô thì cả người vui vẻ phấn khích không thôi, dù ngâm mình trong bồn tắm bé tí ti mà cậu cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn, tràn đầy sức sống.

Rõ ràng chỉ là một nhóc người cá vô hại thì vì lẽ gì mà bọn chúng lại làm ra những chuyện quá đáng như vậy?

Diệp Giản muốn an ủi Lạc Linh, cơ mà anh cũng rõ Lạc Linh không muốn nói quá nhiều về tộc người cá của mình, vì thế bèn dịu dàng cất lời: “Lúc em chưa nở thì đó hẳn là một quả trứng rất đẹp nhỉ.”

Mắt Lạc Linh cong cong, có chút thẹn thùng.

Cậu cũng cho rằng quả trứng của mình đẹp lắm, bởi đó là một sắc đen thuần khiết không chút tì vết.

Trong tộc người cá chưa từng có quả trứng nào thuần một màu đen như vậy đâu nha!

“Em đã giấu vỏ trứng của mình dưới chiếc giường vỏ sò rồi,” Lạc Linh khẽ lắc chiếc đuôi mỏng, “Nếu sau này quay về mà vẫn tìm thấy được nó, em nhất định sẽ tặng hết cho Diệp Giản!”

Diệp Giản chớp mắt: “Mà nó có ăn được không?”

Lạc Linh: “Không được đâu… nhưng Diệp Giản có thể đυ.c lỗ rồi xâu chuỗi lại thành vòng cổ hoặc lắc tay đó.”

Cậu biết trong thế giới loài người thì vỏ trứng người cá của bọn họ là thứ gì đó hết sức đắt đỏ và xa xỉ, bán cũng được bộn tiền đấy chứ chẳng chơi. Cậu tất nhiên hiểu rõ bản thân mình chẳng có trong tay món đồ nào ra hồn cả, vậy nên chỉ có thể dốc hết sức mình mà báo đáp Diệp Giản.

Diệp Giản cho cậu ăn kẹo hồ lồ, còn cho cậu ngâm mình trong bồn nước sạch.

Lạc Linh trầm tư suy nghĩ.

Chờ sau khi quay lại biển cả, cậu sẽ đem toàn bộ vỏ trứng cùng trân châu tặng hết cho anh.

Diệp Giản cũng sẽ cùng mình trở về biển cả… đúng chứ?

Diệp Giản hiện tại chẳng thể nghe được tiếng lòng của Lạc Linh, khẽ cười: “Trước hết thì vẫn phải nhanh chóng tìm cho ra nguồn nước mà em muốn tìm đã.”

Anh dừng đôi chút, rồi lại bổ sung thêm: “Nhưng ở thế giới này còn vô vàn thứ mà chúng ta vẫn chưa biết tới, trước làm rõ hết những thứ này, sau đó chúng ta cùng nhau đến thành phố cấp S ha.”

Lạc Linh ngoan ngoãn gật đầu.

●・○・●・○・●・○・●・○・●・○・●

Diệp Giản kéo ghế vào trong phòng, lấy ra toàn bộ số tinh thạch mà mình đã thu thập được trên đường, đặt hết lên ghế rồi ngồi đếm cùng Lạc Linh.

Bọn họ có hai khối tinh thạch màu tím, ba khối màu xanh dương, năm khối màu trắng mà lúc trước đã sử dụng hai rồi nên giờ chỉ còn lại ba khối.

Trong số đó thì một khối màu tím nhặt được từ con rết khổng lồ mà Diệp Giản đã gϊếŧ hôm nay, và dựa theo lời Trần Nhiêu nói thì nó là một con dị thú cấp B.

Dị thú là tên gọi chung của quái vật, tinh thạch màu tím tượng trưng cho dị thú cấp B. Diệp Giản hồi tưởng lại sức mạnh của những con quái thú mà mình gặp được, anh đại khái cũng có thể đoán được kha khá sự phân chia cấp bậc của các khối tinh thạch này.

Dựa theo cấp bậc mà nói thì tím mạnh hơn xanh dương, thấp nhất là trắng. Cùng một cấp bậc thì cũng được chia thành nhiều loại khác nhau, ví dụ như đều là màu tím thì sẽ phân theo độ đậm nhạt. Hơn nữa kích thước cũng khác nốt —— điều này chắc là có liên quan trực tiếp đến thực lực của dị thú.

Nói cách khác, dị thú có cấp bậc khác nhau thì sau khi chết sẽ ngưng tụ thành những tinh thạch có màu sắc bất đồng, cho dù là dị thú có cùng đẳng cấp, lại bởi vì thực lực chênh lệch, lúc hóa thành tinh thạch tuy rằng giống nhau về màu sắc, song phẩm chất của từng con sẽ có đôi chút khác biệt.

Lạc Linh vô cùng thích thú khối tinh thạch màu tím, cậu xem nó như món đồ chơi, đùa qua nghịch lại trong nước: “Cho nên mấy ngày gần đây chúng ta chẳng hề gặp được dị thú cấp B trở lên nào khác sao?”

Diệp Giản: “Chắc là vậy.”

Lạc Linh thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta hên ghê á.”

Cậu cảm nhận được dị thú cấp B mạnh hơn rất nhiều so với bản thân hiện tại, chí ít thì chúng có thể dễ dàng bóp chết một tên người cá bé nhỏ như cậu đây.

Nhưng mà Diệp Giản thì khác, anh mạnh hơn gấp nhiều lần dị thú cấp B, bọn họ từng gặp qua không ít dị thú, ấy vậy mà chẳng có con nào có thể trụ quá năm phút khi đứng trước mặt anh.

Diệp Giản rất mạnh, nhưng mà một Diệp Giản như vậy thì cớ sao anh lại mất trí nhớ nhỉ?

Lạc Linh nói ra câu hỏi trong suy nghĩ của mình.

Diệp Giản: “Ừ thì…… Nếu anh mà biết được thì chắc có lẽ giờ đây sẽ chẳng lang thang ở chốn này đâu.”

Ngay cả anh cũng chẳng biết tại sao chính mình lại thức tỉnh nơi hoang dã kia, hơn nữa anh mơ hồ cảm nhận được dường như mình đã chìm đắm trong giấc ngủ một thời gian dài rồi, mãi cho đến khi một đám người đi đến gần mình, bị dị thú tập kích thì lúc ấy anh mới bừng tỉnh giấc.

Chỉ là đã vài ngày trôi qua, song trí nhớ của anh cũng chả khôi phục tí gì.

Một người một cá nhìn nhau giây lát, Diệp Giản quyết định chuyển đề tài: “Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì số tinh thạch này cũng đủ để chúng ta sinh sống một khoảng thời gian kha khá đấy.”

Tinh thạch có thể quy đổi thành tiền, chỉ vỏn vẹn một khối tinh thạch màu trắng cùi nhất thôi mà giá trị đã lên đến hơn một trăm tệ rồi.

Đôi ngươi Lạc Linh lấp lánh: “Vậy chẳng phải là có thể mua được rất nhiều kẹo hồ lô sao?”

Diệp Giản: “Đúng vậy.”

Lạc Linh vô cùng phấn khích.

Hôm nay cậu đã ăn kẹo hồ lô rồi, hy vọng là ngày mai vẫn có thể ăn tiếp được nữa.

Các loại tinh thạch đủ màu sắc đang trôi nổi trên mặt nước, tựa như những vỏ sò san hô lấp lánh nơi đáy biển. Lạc Linh vùi mình trong bồn tắm, hưởng thụ dòng nước mát lạnh sảng khoái, cơn đau đớn cũng vơi bớt đi phần nào. Giờ phút này đây nhóc con chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái nheo mắt lại.

Một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Giản.

“Anh ơiiiii.”

Diệp Giản: “?”

Lạc Linh bày ra dáng vẻ vô tội: “Em đói bụng rồi.”

“……” Diệp Giản bật cười, “Em nghỉ ngơi trước đã, tôi đi ra ngoài mua đồ ăn về cho em.”

Lạc Linh nghe thấy vậy tức thì vươn tay giữ chặt góc áo Diệp Giản.

Diệp Giản rũ mắt.

Lạc Linh nắm chặt không chịu buông: “Anh ơi, anh đừng bỏ lại em một mình, em muốn đi cùng với anh cơ.”

Diệp Giản: Ồ, bây giờ còn biết làm nũng mà gọi anh ơi anh à rồi cơ đấy.

Anh xoay người, lấy khăn từ phòng tắm ra, cúi đầu.

Lạc Linh biến nhỏ, một chút rồi lại một chút.

Diệp Giản dùng khăn bọc lấy nhóc người cá đang ướt đẫm kia ra khỏi bồn.

Cậu quấn chặt mình trong chiếc khăn, khẽ lắc đầu, từng giọt từng giọt nước trên tóc nhỏ xuống.

Nhiệt độ cơ thể người cá lúc nào cũng thấp, mà trên người Diệp Giản lại mang theo hơi ấm nhàn nhạt, làm cậu cảm thấy thoải mái quá đỗi.

Lạc Linh lặng lẽ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo vào bả vai Diệp Giản, đôi tai cá mềm mềm nhè nhẹ cọ qua cọ lại sườn mặt Diệp Giản.

Diệp Giản hạ mắt, tai cá Lạc Linh hình quạt bán trong suốt, điểm xuyết những vụn vảy nhỏ xíu như đá quý lấp lánh, mềm mỏng như tơ lụa, lại tinh xảo tựa tác phẩm nghệ thuật.

Diệp Giản kìm lòng không được bèn khẽ chọt đôi tai cá của Lạc Linh, mềm mại, y chang kẹo bông gòn vậy.

Lạc Linh ngước đầu lên nhìn anh, chẳng ư hử tiếng nào, đôi mắt đen láy rũ xuống.

Cho anh sờ đó.

Diệp Giản: “Em cho tôi sờ tai mà lại không cho sờ đuôi à?”

Lạc Linh: “……”

Lạc Linh chui vào trong khăn, không chịu ngoi ra.

Miệng Diệp Giản vẽ một đường cong, ôm nhóc con đang giả chết này ra khỏi phòng.

Bước xuống lầu một, chủ tiệm vừa mới tỉnh ngủ, chống tay kê đầu, tầm mắt nhìn về phía Lạc Linh.

Diệp Giản yên lặng ôm chặt Lạc Linh, mở miệng: “Tôi có thể hỏi một số chuyện được không?”

Chủ tiệm: “Người cá thật sự rất có giá trị đó.”

“……” Diệp Giản xem như không nghe thấy lời ông nói, hỏi tiếp, “Không biết liệu ông có từng nghe qua về một nguồn nước ——”

Anh cũng chẳng rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình thuật lại những gì Lạc Linh miêu tả về nguồn nước nọ.

Chủ tiệm nghe xong vẻ mặt ngờ nghệch: “Gì hả? Đó là chốn khỉ ho cò gáy nào thế?”

Diệp Giản chán chường: Thôi được rồi, nghe là biết ông ta chả biết gì rồi.

Anh chào tạm biệt chủ tiệm rồi bước ra khỏi quán, sau đó khẽ ấn chiếc khăn.

Lạc Linh từ trong khăn chui ra.

Diệp Giản: “À đúng rồi, chẳng lẽ nguồn nước kia không có tên sao?”

Lạc Linh lắc đầu.

‘Vảy ngược’ đối với người cá mà nói thì đó là thứ cực kỳ trân quý, và nếu lỡ làm mất đi thì cũng chẳng cách nào tự nhiên mọc lại được. Họa chăng nếu có thì cũng phải tìm cho bằng được nguồn nước có thể chữa lành mọi vết thương của người cá trong truyền thuyết kia.

Mà cũng không biết có phải vì truyền thuyết đó quá mức xa xôi hay không mà ngay cả tên nó là gì cậu cũng chưa từng nghe qua, hay phải chăng ngay từ đầu nguồn nước ấy đã chẳng hề có tên rồi.

Cậu chỉ biết có một nguồn nước như vậy tồn tại mà thôi và biết chính mình cực kì muốn đi tới đó.

Lạc Linh có chút chột dạ, vô thức kéo áo Diệp Giản. Cậu sợ anh cảm thấy cậu phiền, sẽ bỏ cậu lại.

Diệp Giản: “Xem ra vẫn phải tìm thêm người để dò hỏi rồi.”

Thấy Diệp Giản khá là bình thản, cậu cảm thấy vô cùng yên tâm.

Sau đó chẳng nói chẳng rằng mà nhích người qua, vây tai mềm dịu cọ lên mặt Diệp Giản.

Đây là cách mà người cá bày tỏ thiện cảm của mình!

Chỗ khuôn mặt được vây tai xinh đẹp cọ cọ có chút ngứa, Diệp Giản cười nghiêng đầu: “Trước đi mua đồ ăn đã, sau đó lại đổi thêm một ít tinh thạch.”

Lạc Linh: “Dạ!”

Diệp Giản rảo bước về phía trước.

Áng chừng mười phút sau ——

Diệp Giản dừng chân.

Trước mặt bọn họ là một ngã rẽ, hai lối đều nhỏ hẹp âm u đan xen, chẳng biết nên đi về hướng nào.

Lạc Linh ngơ ngác hỏi: “Nơi này có chỗ để ăn sao?”

“…… Không có,” Diệp Giản mặt không cảm xúc, “Bây giờ làm sao ra ngoài nhỉ?”

Quán trọ mà bọn họ ở nằm sâu trong hẻm nhỏ, lúc đi vào phải quẹo tới quẹo lui, khá là khó tìm.

Nhưng lúc đó Diệp Giản lại chẳng thèm để tâm, anh cảm thấy trí nhớ của mình rất tốt, tuy chỉ mới đi qua một lần, nhưng anh đã nhớ như in con đường này, vô cùng tự tin.

Sau đó, anh lạc đường.

“Hmmm……” Lạc Linh thử nhớ lại hướng đi, “Quẹo trái trước, rồi mới rẽ phải.”

“Thật à?” Diệp Giản nhỏ giọng nói, “Nhưng tôi nhớ mang máng phải đi bên phải mà nhỉ?”

Lạc Linh: “Là bên trái ạ.”

Một người một cá nhìn nhau phút chốc, Diệp Giản lựa chọn bên trái.

Ba phút sau, bọn họ thành công rời khỏi hẻm nhỏ u tối, đón chào ánh sáng rực rỡ.

Diệp Giản tựa như trút được gánh nặng: “Phức tạp gớm.”

Lạc Linh: “Cũng thường thôi anh.”

Diệp Giản cúi đầu.

Ánh mắt Lạc Linh ngây thơ vô tội, chẳng có xíu xiu dáng vẻ khoe mẽ nào.

Lời cậu nói là thật.

Diệp Giản trầm ngâm vài giây, quyết định không bàn về chủ đề này nữa: “Chúng ta vẫn là nên đi mua đồ ăn thôi.”

Lạc Linh ngoan ngoãn mà “Dạ” một tiếng.

Diệp Giản không rành đường lắm.

Cậu âm thầm ghi nhớ.

Vậy nên, cậu muốn giúp anh nhiều một chút.

Ánh hoàng hôn dần tàn, bóng đêm lan tràn khắp nơi bao phủ cả vùng, những hộ gia đình nhỏ trong chợ đều đồng loạt thắp lên những chiếc đèn rực rỡ, tựa như những ngôi sao nho nhỏ tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Chợ đông hơn so với buổi chiều, tiếng người hòa cùng mùi đồ ăn, Diệp Giản ôm Lạc Linh đi chưa được mấy bước thì phát hiện bé cá này lén liếc mắt nhìn về quán nhỏ kia vài lần.

Quán nhỏ gần đó là một tiệm đồ nướng, phía rìa lò nướng là từng ổ bánh mì xíu xiu tròn tròn, phảng phất hương thơm đặc trưng của lúa mạch.

Diệp Giản: “Em muốn ăn à?”

Lạc Linh gật gật đầu, ánh mắt ngập đong đầy chờ mong.

Diệp Giản đi qua: “Bán cho tôi hai cái.”

Bánh mì một ổ giá năm tệ, nhỉnh hơn tí so với kẹo hồ lô. Chủ quán nhanh tay dùng tờ báo gói lại ổ bánh mì vừa được nướng thơm phức, đưa cho Diệp Giản.

Diệp Giản định đưa cho Lạc Linh thì thấy cậu lắc đầu bảo: “Diệp Giản ăn trước đi, hình như anh chưa ăn gì cả.”

Diệp Giản: “Tôi không đói, em ăn đi.”

Những lời này đều là thật.

Lạc Linh sẽ cảm thấy đói, còn anh thì không.

Từ sau khi anh tỉnh dậy tại nơi hoang dã kia, mãi đến hôm nay cũng đã trôi qua vài ngày, ấy vậy mà lại chưa từng cảm thấy mệt mỏi hay đói khát.

Diệp Giản mơ hồ cảm thấy bản thân cùng nhóc người cá này không giống nhau lắm, thậm chí, anh và loài người cũng có chút khang khác.

Con người sẽ biết đói, biết mệt.

Lạc Linh nhận được ổ bánh mì nóng hôi hổi, hít hà một hơi thật sâu, đắm chìm trong hương vị của mẻ bánh mới ra lò, sau đó liền chẳng chần chừ mà ‘ngoạm’ một cái.

“Ngon ghê á!”

Đuôi cá cậu lộ ra khỏi chăn phe phẩy, hiển nhiên vô cùng thỏa mãn.

Chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt quan sát Lạc Linh, đánh giá vài lần: “Người cá còn biết ăn bánh mì à, thật hiếm có.”

“Chẳng qua ở chỗ chúng tôi thì người cá bán chả được giá lắm. Cậu có thể đến thành phố khác thử vận may xem.”

Lạc Linh: “?”

Diệp Giản ôm chặt Lạc Linh: “Xin lỗi, hàng không bán.”

Anh nhận lấy nửa ổ bánh mì còn dư rồi chuồn lẹ.

Lạc Linh thở phì phò gặm bánh mì, bánh mì rất thơm, nhưng lại được nướng bởi người mà cậu chẳng ưa tẹo nào.

Diệp Giản muốn an ủi nhóc con, chợt thấy gì đó liền dừng bước.

“Nhìn kìa,” anh chỉ, “Người trong tộc em kìa.”

Lạc Linh nghiêng đầu, nhìn từ xa thấy một bể cá to. Bên trong có cây cỏ xanh tươi cùng một đàn cá mắt lồi ngờ nghệch bơi qua bơi lại.

Lạc Linh: “……”

Lạc Linh rầu rĩ thanh minh: “Đám kia chẳng thể nào cùng tộc với em được.”

Diệp Giản: “Thiệt không đó?”

Người cá của Mạc Sâm cũng là loại này, nhưng mà sau khi nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đám cá này có chút khác so với con của Mạc Sâm, trông chúng nhỏ hơn nhiều, hoa văn cũng chẳng giống, tựa hồ chỉ là những con cá bình thường.

Trong đó có một chú cá nhỏ bơi qua cạnh bể, thổi ra một chuỗi bong bóng tròn tròn, vô cùng đáng yêu.

Diệp Giản: “Haizzz, nó còn biết thổi bong bóng kìa.”

Lạc Linh: “?”

Cậu dõng dạc nói: “Em cũng biết mà!”

“Chỉ là em thổi bong bóng có hơi xấu.” Diệp Giản bảo, “Chúng chả liền mạch tẹo nào, đã vậy còn nhanh vỡ nữa chứ.”

Lạc Linh: “……”

Lạc Linh bắt lấy tay Diệp Giản: “Em không muốn ở đây nữa!”

Còn ở đây nữa chắc Diệp Giản sẽ đòi nuôi cá khác mất!!!!

Lạc Linh cố gắng lôi Diệp Giản đi, Diệp Giản lên tiếng: “Chậm tí nào. Có cần mua cho em vài con cá về làm bạn không?”

Anh chỉ sợ cậu ngâm mình trong bồn tắm một mình sẽ cảm thấy cô đơn và nhàm chán

Lạc Linh: “???”

Lạc Linh hiển nhiên hiểu nhầm ý Diệp Giản, cậu cho rằng Diệp Giản thật sự muốn nuôi thêm những con cá khác!!!

Những con cá biết thổi bong bóng, nếu có chúng rồi thì khả năng cao Diệp Giản sẽ không cần cậu nữa!!!

Nhóc con dường như không tin vào tai mình nữa, trừng to mắt, vây tai mềm oặt rủ xuống, đuôi cuộn tròn lại, dáng vẻ hết sức tủi thân.

“Không cần!” Cậu trông vô cùng đáng thương, lại chẳng có chút tự tin nào, nhỏ giọng uy hϊếp, “Nếu Diệp Giản định mua chúng nó về, em liền… em liền ăn sạch cả đám!”

Diệp Giản khϊếp sợ.

Ra là nhóc con này còn biết ăn cá!

“Vậy thì…” Anh hỏi: “…Phải mua vài con cá cho em ăn à?”

“……”

Lạc Linh ngơ ngác nhìn Diệp Giản, bỗng nhiên ý thức được gì đó.

Diệp Giản giống như… tựa hồ… đại khái… chẳng hề có ý định bỏ cậu để nuôi những con cá khác.

Vậy cho nên anh muốn mua đống cá này thật ra là đều vì cậu ư?

Lạc Linh nhất thời thả lỏng, tâm tình trở nên tốt hơn, giọng cũng nhu mì hẳn: “Không cần đâu, em có bánh mì để ăn rồi.”

Sau đó kéo tay Diệp Giản: “Anh ơiii, chúng ta đi chỗ khác được không?”

Diệp Giản thấy Lạc Linh quả thật chẳng muốn kết bạn cùng đám cá kia thì gật đầu đồng ý: “OK, vậy chúng ta đi thôi.”

Lạc Linh: “Dạ.”

Cậu gặm một mẩu bánh mì, dõi theo quán bán cá kia càng lúc càng xa, khẽ lắc tay Diệp Giản một chút.

Diệp Giản rũ mắt.

Lạc Linh ngước khuôn mặt đong đầy vẻ chờ mong nhìn anh: “Anh có em rồi thì không được nuôi cá khác nữa.”

“Em ngoan lắm đó, ngoan hơn tụi nó nhiều, cho nên anh chỉ cần nuôi một mình em là đủ rồi.”

Đuôi cá cậu khẽ đung đưa, giọng vô cùng mềm mại, tựa như làm nũng.

Đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm vào anh, chẳng hề phát ra tiếng động nào, mà cũng chẳng mảy may dịch chuyển.

Diệp Giản im lặng chốc lát, tựa hồ hiểu ra hình như nhóc con đã hiểu lầm vấn đề nào đó.

…… Hèn gì lúc nãy nhìn có vẻ tủi thân muốn chết, anh còn cảm thấy kỳ lạ.

Diệp Giản không khỏi bật cười: “Em nghĩ linh tinh cái gì đấy, tôi đương nhiên sẽ không nuôi cá khác rồi.”

“Hơn nữa, tụi nó nom cũng chẳng đáng yêu bằng em đâu.”

Lạc Linh trông thấy ý cười trong mắt anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em cũng thấy vậy.”

Tuy rằng những những con cá xấu xí đó biết thổi bong bóng, nhưng cậu đẹp hơn tụi nó nhiều!!!

…… Có điều, dường như Diệp Giản rất thích xem cá thổi bong bóng thì phải.

Lạc Linh nghĩ đến đây, tự nhiên cảm thấy hơi ghen tị.

“Nói ra thì,” Diệp Giản có chút kinh ngạc: “Thì ra em còn biết ăn cá.”

Trí nhớ anh trống rỗng, chẳng có tí kiến thức gì về người cá cả, hồi đó thì từng thấy Lạc Linh ăn nào là thịt khô, kẹo hồ lô, còn có cả bánh mì, song quả thật anh chưa từng nghĩ tới nhóc con này còn biết ăn cá.

Lạc Linh trưng ra vẻ mặt vô tội: “Người cá đều ăn cá mà, khoảng thời gian em ở dưới biển thì còn đi bắt cá nữa cơ.”

Cậu chợt nhớ tới mấy con cá biết thổi bong bóng lợi hại hơn mình, nhanh trí bổ sung thêm: “Em bắt cá siêu đỉnh luôn, nhưng mà nom dữ dằn lắm nha!”

Giọng điệu còn có chút kiêu ngạo.

Diệp Giản: “Đâu, dữ lên cho tôi xem nào.”

Lạc Linh ngẫm nghĩ, nhe nanh về phía anh.

“Auuuuuu!”

Hàm răng nhòn nhọn!

Diệp Giản: “…… Há.”

Lạc Linh: “?”

Lạc Linh: “Diệp Giản cười em!”

“…… Khụ, không có cười em.”

Diệp Giản thấy ánh mắt hờn dỗi của Lạc Linh, nghiêm túc phối hợp: “Dữ quá, dữ chết mất thôi.”

Vừa dứt lời, anh kìm lòng chẳng đặng, che miệng lại.

Lạc Linh: “……”