Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Hạ Vân Khâm đi một lát sau liền trở lại, nhưng cũng không đi vào mà chỉ nói: "Nhà bạn con có việc gấp, con qua đấy bàn chuyện một lát."
Hạ Mạnh Mai tức giận nói: "Chính sự còn chưa nói xong. Bạn bè gì mà lại phải ra ngoài trễ như vậy?"
Hạ Vân Khâm trả lời: "Cũng không khẩn cấp lắm, nhưng cũng gần gần như thế, tóm lại con phải qua xem một chút đã."
Nói xong anh liền đóng cửa rời đi.
Hạ Mạnh Mai sửng sốt một chút rồi mắng lớn: "Thằng ranh láo toét này."
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ông cũng biết con trai mình lúc nào cũng phân rõ phải trái nặng nhẹ, nếu không phải việc gấp thì anh cũng không bỏ người nhà lại mà đi như thế.
***
Ngõ Đồng Phúc.
Ngu Sùng Nghị đợi chưa đến 15 phút, xe ô tô của Hạ gia đã tới, anh ta liền bận rộn ra đón người: "Hạ tiên sinh, rất xin lỗi vì khuya thế này rồi mà vẫn làm phiền anh."
Khuôn mặt Hạ Vân Khâm không có vẻ gì là không vui, anh chỉ nghiêm túc hỏi: "Bạch Hải Lập vẫn còn trong nhà à? Ngu tiểu thư sao rồi?"
Vừa nói vừa đi vào trong nhà.
Ngu Sùng Nghị vội chạy theo: "Bạch Hải Lập đi rồi. Mấy tháng nay ông ta luôn lên kế hoạch cho chuyện kết hôn, không hiểu sao lại thích Hồng Đậu, tối nay ông ta dẫn theo hai cảnh sát khác đến nhà tôi, đòi gặp bằng được Hồng Đậu. Sau khi bị mẹ tôi từ chối, ông ta nói không sao, sáng mai ông ta đến tiếp. Vốn dĩ tôi đã tính đến chuyện từ chức, thấy ông ta dây dưa với Hồng Đậu, tôi liền đưa ra yêu cầu từ chức, dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn, cùng lắm thì tôi dẫn Hồng Đậu và mẹ đến bến tàu vùng ngoại thành để kiếm sống."
Hạ Vân Khâm vốn đang nghe anh ta nói, nghe đến câu cuối cùng liền dừng bước: "Chuyển đến bến tàu ở ngoại thành? Chẳng lẽ làm như vậy thì có thể thoát khỏi Bạch Hải Lập?"
Ngu Sùng Nghị cười khổ: "Tôi biết, dù tôi có đổi việc làm đi chăng nữa thì Bạch Hải Lập vẫn có thể tìm đến tôi để quấy rối. Trước giờ ông ta làm việc không từ thủ đoạn, sớm hay muộn thì ông ta cũng sẽ mưu tính đến Hồng Đậu, bây giờ Hồng Đậu vẫn còn phải đi học, không thể cứ ở nhà mãi được. Mấy tháng trước Bạch Hải Lập cũng từng dùng mưu kế hèn hạ để cưỡиɠ ɧϊếp một nữ sinh, sau đó ép người ấy phải làm vợ lẽ của mình. Tôi cũng chỉ lo Hồng Đậu bị ông ta hãm hại, tên Bạch Hải Lập này động không được, gϊếŧ không xong. Trước đó tôi làm ở đồn cảnh sát cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà nghe theo lời ông ta. Nhưng nếu Hồng Đậu thật sự rơi vào tay ông ta thì tôi chẳng sợ gì hết, nhất định sẽ liều mạng với tên súc sinh này."
Theo từng câu của anh ta, sắc mặt Hạ Vân Khâm lạnh dần đi, cuối cùng vẻ mặt anh dường như không còn chút cảm xúc nào.
Ngu Sùng Nghị rất ít khi thấy Hạ Vân Khâm để lộ cảm xúc trên gương mặt, chưa kịp nghĩ nhiều liền nói tiếp: "Bạch Hải Lập thấy tôi xin từ chức, ông ta liền lấy ảnh chụp lúc tôi phá án với Vương thám tử và Hạ tiên sinh ra uy hϊếp tôi, nói tôi thân là cảnh sát mà còn cố ý tiết lộ thông tin cơ mật, muốn gán tội cho tôi. Nếu tôi nghĩ thông suốt, ông ta sẽ ép chuyện này xuống, nhưng nếu tôi hồ đồ, bây giờ cảnh sát đang cắt giảm biên chế, ông ta sẽ ra tay với tôi. Ông ta còn nói, sự kiên nhẫn của ông ta có hạn, cho tôi một buổi tối để cân nhắc, cuối cùng em gái tôi sẽ quang minh chính đại làm vợ mới của ông ta, hay tôi vào tù, mọi chuyện đều do tôi quyết định. Tôi thấy bức ảnh này còn dính dáng đến Vương thám tử, cùng đường bất đắc dĩ tôi không thể làm gì
khác ngoài việc gọi điện thoại cho hai vị."
Hạ Vân Khâm hỏi: "Ngu tiểu thư biết chuyện này chưa?"
"Con bé vừa về nhà liền đi ngủ luôn, chuyện Bạch Hải Lập đến nhà nó cũng không biết, nếu không giờ chắc nó sẽ tức đến mức không ngủ nổi mất. Bạch Hải Lập còn nói sáng mai ông ta qua đón Hồng Đậu, từ nay ông ta sẽ phụ trách việc đưa đón Hồng Đậu đi học."
Hạ Vân Khâm đi chậm lại, giận quá thành cười: "Sáng mai tôi sẽ đưa Ngu tiểu thư đi học. Ngu tiên sinh, anh cứ về nhà đi, chuyện của Bạch Hải Lập để cho tôi xử lý."
***
Sau khi con trai rời đi, Hạ thái thái tĩnh tâm lại, nhớ đến chuyện hôm nay ở buổi tiệc mừng thọ, cuộc điện thoại kia dù không phải do Ngu tiểu thư gọi đi chăng nữa thì nhìn theo phản ứng của con trai cũng đủ biết, Hạ Trúc Quân và Hạ Lan Chi nói không sai, con trai và vị Ngu tiểu thư kia đúng là có tình cảm với nhau.
Tối nay con trai gặp nguy hiểm, Hạ Mạnh Mai tức giận, nhận định chuyện này là một tai họa ngầm, phải diệt sạch tận gốc. Không chỉ Hạ Mạnh Mai chỉ trích con trai không chịu quen bạn gái, mà vì chuyện này nhiều lần ảnh hưởng đến Đoạn Minh Y nên ngay cả Đại thiếu gia cũng bắt đầu nghi ngờ Nhị thiếu gia.
Nghĩ kĩ lại, vị Ngu tiểu thư trong buổi tiệc hôm nay đúng là một trận mưa đúng lúc đối với Hạ gia.
Lại nói, con trai bà có vẻ như đang có tình cảm với cô gái này. Bà là một người mẹ, mặc dù bà cũng muốn con trai mình sớm kết hôn nhưng đồng thời bà cũng không muốn con trai mình vì đối phó với tin đồn mà vội vã kết hôn, nếu từ nay về sau hai vợ chồng thằng bé không hòa thuận, thì chẳng phải nửa đời sau của anh đã bị phá hỏng rồi sao?
Hơn nữa, lúc ấy không chỉ Hạ Trúc Quân thấy anh hai của mình nói chuyện với Ngu tiểu thư, Hạ Lan Chi cũng đã thấy. Dựa vào tính tình của Hạ Lan Chi, sau khi về thì chắc cô ta sẽ nói chuyện này cho cậu em trai ruột của mình, như vậy thì càng tốt, để cho Đại thiếu gia biết Nhị thiếu gia không những có người yêu mà cô gái đó thậm chí còn không thua kém gì Đoạn Minh Y, dù trước kia có hiểu lầm gì đi chăng nữa thì cũng dễ buông bỏ.
Trong đầu bà thoáng qua những ý nghĩ này, ánh mắt bà dần trở nên vui vẻ, bà quay sang phía chồng mình, khẽ nói: "Lão gia, vừa nãy em bận tức giận, quên chưa nói một chuyện với lão gia, tối nay ở buổi tiệc có một nữ sinh họ Ngu học ở trường St. John, hình như Vân Khâm và vị tiểu thư đó đang hẹn hò, Trúc Quân và Lan Chi đã thấy hai người đó ở cùng một chỗ với nhau."
Trong mắt Đoạn Minh Y vẫn còn ngấn nước, nghe xong những lời này, ánh mắt cô ta hơi thay đổi.
"Ngu tiểu thư?" Hạ Mạnh Mai hỏi lại, "Sao Vân Khâm không tự mình nói chuyện này, mà Ngu tiểu thư là ai?"
Hạ thái thái cười nói: "Là sinh viên đại học St. John, nghe nói học rất giỏi, tướng mạo cũng không tệ, tính tình hào phóng. Trước mặt chúng ta Vân Khâm tỏ vẻ không quen biết cô gái này nhưng sau đó hai đứa nó lại nói chuyện riêng với nhau ở phòng khách nhỏ, Vân Khâm còn đích thân đưa Ngu tiểu thư ra vườn hoa. Lão gia, anh còn lạ gì thằng nhóc này nữa, chuyện gì nó cũng giỏi, nhưng lại chưa yêu đương bao giờ, chắc chính bản thân nó cũng không rõ, em thấy giờ nó đang có lòng nhưng chính nó lại chưa nhận ra điều này."
Sắc mặt Hạ Mạnh Mai dịu đi, ông bỏ bớt tàn thuốc ra khỏi tẩu thuốc: "Gia cảnh Ngu tiểu thư ra sao?"
Hạ thái thái mỉm cười: "Em đã hỏi han rồi, trước khi cha cô ấy qua đời, ông ấy là ông chủ của cửa hàng đồ da Vinh Thịnh. Sau khi cha qua đời, gia đình cô ấy chỉ còn lại mẹ và anh trai, lần trước Trúc Quân qua nhà cô ấy đưa thiệp mời, ấn tượng của con bé với Ngu thái thái rất tốt. Còn anh trai thì nghe nói hiện đang làm ở đồn cảnh sát, Trúc Quân nói hôm nay lúc tan tiệc con bé có thấy Ngu tiên sinh tự mình đến đón em gái về, có thể thấy người nhà đó rất trân trọng cô con gái này."
Hạ Mạnh Mai ngậm tẩu thuốc, "à" một tiếng: "Gia cảnh là thứ yếu, không ít nhà nghèo mà vẫn đào tạo ra được hiền tài, cũng không ít nhà giàu lại có những đứa con phá gia chi tử nên điều quan trọng nhất luôn là phẩm chất tốt. Chúng ta mới gặp người này một lần cũng có thể nhìn nhầm người. Ngày mai gặp Vân Khâm, hỏi nó xem chuyện này là thế nào, nếu thuận lợi thì mời vị Ngu tiểu thư này đến nhà chúng ta dùng bữa rồi chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện."
Hạ thái thái cười nói, "Em cũng nghĩ thế, ngoài kia mọi người đang truyền tai nhau chuyện của Vân Khâm và vợ của Ninh Tranh, lão gia phiền lòng, bọn trẻ cũng khó xử, Vân Khâm có người thích thì việc gì phải chờ đợi nữa, không bằng nhân lúc còn sớm thì quyết định luôn, nhân tiện cũng chặn miệng của mấy người đó, Vân Khâm gần 24 tuổi rồi, cũng đã đến tuổi kết hôn. Ngu tiểu thư giờ đang đi học nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc cưới xin cả, muộn lắm thì hai năm nữa có thể sinh con được rồi."
Hạ Mạnh Mai không nhịn được bật cười: "Thái thái cũng quá nóng lòng rồi. Người vừa rồi gọi điện thoại tìm Vân Khâm mang họ Ngu, chẳng lẽ là vị Ngu tiểu thư này? Đã trễ thế này rồi, không biết còn có chuyện gì nữa."
Vừa nói vừa nhíu mày lại, hiển nhiên là ông không đồng ý với chuyện này.
Hạ thái thái nói: "Em thấy có vẻ như không phải Ngu tiểu thư, vừa rồi hai người đứng nói chuyện riêng với nhau lâu như vậy, làm gì còn chuyện gì nữa mà cần phải đợi đến đêm khuya gọi điện để nói chuyện. Ngu tiểu thư cũng không phải là người hồ đồ, chẳng lẽ lại không biết làm như vậy sẽ khiến người khác đồn thổi sao, có khi là một người bạn khác họ Ngu thì sao. Em thấy buồn cười ở chỗ, lúc nãy Vân Khâm có vẻ rất gấp gáp, vừa nghe đến người gọi là họ Ngu lập tức xuống nhà nghe điện thoại ngay, chứng tỏ thằng bé rất để ý Ngu tiểu thư."
Hạ Mạnh Mai gật đầu: "Gọi người hầu vừa nãy nghe điện thoại lên đây tôi hỏi chuyện."
Sắc mặt Hạ Ninh Tranh lúc này cũng khá hơn rất nhiều, anh ta mỉm cười tiếp lời: "Thái thái nói như vậy, con lại càng tò mò hơn, vừa rồi ở bữa tiệc sinh nhật con còn bận tiếp khách, cũng không để ý nhiều đến các nữ sinh đại học St. John, không biết vị Ngu tiểu thư này trông thế nào?"
Đoạn Minh Y hơi đổi tư thế, mỉm cười nói: "Ngu tiểu thư rất biết cách ăn nói, bình thường ở trường cũng khá nổi tiếng, em tư thích Ngu tiểu thư ngay từ cái nhìn đầu tiên, con bé khen Ngu tiểu thư trước mặt em không dưới một lần."
Hạ thái thái nhìn Đoạn Minh Y, còn chưa kịp tiếp lời đã thấy người hầu kia bước vào, bà vội hỏi: "Vừa nãy người gọi điện là tiên sinh hay tiểu thư?"
Người kia đáp: "Là một vị tiên sinh ạ, chỉ nói có liên quan đến Vương thám tử nên muốn tìm Nhị thiếu gia để bàn chuyện."
Hạ thái thái thầm thở phào một hơi, lại cười tươi: "Em nói mà, chắc người gọi không phải là Ngu tiểu thư."
Hạ Mạnh Mai vuốt cằm: "Sáng mai hỏi Vân Khâm xem, nếu có bạn gái thì cũng nên báo cho người nhà một tiếng."
Ông vừa dứt lời thì người hầu liền chạy vào báo: "Nhị thiếu gia đã trở lại."
"Nhanh vậy sao?" Hạ thái thái ngạc nhiên, "Vậy thì tốt, không cần chờ đến sáng mai nữa rồi. Mau gọi Vân Khâm vào đây, bảo nó rằng tôi và cha nó có chuyện muốn hỏi."