Hồng Đậu

Quyển 1 - Chương 22

Hạ Vân Khâm trở về biệt thự Hạ gia, trực tiếp đi lên lầu hai.

Vừa đúng lúc Hạ thái thái đang được người hầu đỡ về phòng nghỉ trưa, bà nhìn thấy con trai thì hơi sững sờ: “Cuối cùng con cũng chịu trở về rồi, đã ăn cơm chưa?”

Hạ Vân Khâm dừng chân lại rồi tự mình mở cửa cho mẹ, anh cười nói: “Con lớn như vậy rồi còn có thể để cho mình đói sao?”

Hạ thái thái hơi tức giận: “Không biết cả ngày bận rộn cái gì nữa, chẳng có mặt ở nhà, mẹ muốn gặp con trai mình cũng không dễ dàng.”

Đi được vài bước, bà lại quay đầu nhìn quần áo trên người con trai: “Quần áo này của con vẫn mặc từ hôm qua à, suốt đêm không về nhà, con đi đâu vậy?”

Hạ Vân Khâm sờ lông mày, anh theo sau mẹ tiến vào phòng: “Hôm qua con có chút việc bận bên chỗ bạn bè nên không kịp về nhà, cũng chưa thay đồ nữa. Cha có ở nhà không mẹ?”

“Ở thư phòng đấy, cũng không biết gần đây trong lòng cha con đang buồn phiền điều gì mà lúc nào cũng rầu rĩ.” Hạ thái thái quay đầu dặn dò người hầu mang quần áo tới, “Con tìm cha con làm gì thế?”

Hạ Vân Khâm mỉm cười: “Thương lượng chuyện mừng thọ của mẹ thôi.”

Tính tình của Hạ thái thái dịu dàng thư thái, dù gặp chuyện cũng không lo lắng hay nghĩ nhiều, thấy con trai nói như vậy bà cũng tin là thật, hơi bĩu môi: “Sinh nhật thì năm nào chẳng có, đừng làm khó cha con mỗi năm phải rầm rộ phô trương như thế.”

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong mắt bà lại tràn ngập sự vui vẻ, rõ ràng Hạ thái thái rất dịu dàng và ỷ lại vào chồng mình.

Nụ cười của Hạ Vân Khâm nhạt dần, anh tiện tay nhận lấy áo khoác mẹ cởi ra đưa cho người hầu, trong đầu thầm nghĩ, bảo sao em gái lại ngây thơ dễ dụ như thế, thật sự giống hệt tính tình của mẹ.

Hạ thái thái vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn trang điểm, đầu tiên là quay trái quay phải trước gương một hồi, sau đó lại giơ tay túm tóc, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vẻ mặt rạng rỡ hẳn lên, bà quay người hỏi con trai: “Sáng nay nghe chị cả của con nói mấy ngày trước con bảo chú Dư về nhà mượn quần áo của chị con, sao vậy, lẽ nào đã có bạn gái ở bên ngoài rồi hả?”

Hạ Vân Khâm nhướng mày: “Không có chuyện đó đâu, con mượn quần áo để cho bạn bè cần gấp thôi.”

Hạ thái thái ngẩn ra: “Con cứ trái kéo phải kéo mãi không chịu quen bạn gái, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy hả, con cũng biết, bởi vì con và Minh Y là bạn học thời trung học mà cho đến tận bây giờ bên ngoài vẫn còn tin đồn. Nếu con có thể kết hôn sớm một chút, không phải sẽ chặn được miệng của mấy người đó sao?”

Hạ Vân Khâm hơi kinh ngạc: “Bây giờ con trai chưa gặp được người mình thích, cũng không thể vì loại bỏ tin đồn thất thiệt mà tùy tiện tìm một người về sống chung được, huống chi bản thân ngay thẳng, để ý mấy chuyện đồn thổi để làm gì?”

Hạ thái thái trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ con dạy học ở trường đại học, hầu như thường xuyên giao tiếp ở bên ngoài, chẳng lẽ không thích cô gái nào sao? Tuần sau là sinh nhật mẹ, mẹ đã cố ý bảo Trúc Quân mời mấy người bạn học đến chơi, mấy nữ sinh đó đều chịu sự giáo dục phương Tây, có lẽ sẽ hợp với con, nếu để mắt đến ai, coi như nhỏ tuổi một chút cũng không sợ, đợi các con kết hôn rồi, sau này con bé tiếp tục đi học cũng được mà, du học cũng tốt, mẹ làm mẹ chồng, dù thế nào đi nữa cũng không gò bó nó làm gì.”

Hạ Vân Khâm lấy cái lược trên bàn trang điểm đưa cho mẹ, giả vờ nghiêm túc nói: “Lời này con trai nhớ rồi ạ.”

Hạ thái thái phì cười: “Chỉ toàn nói lấy lệ để lừa mẹ thôi, từ trước đến nay vẫn chẳng ra đâu vào đâu.”

Bà liếc cửa phòng một cái, thản nhiên nói: “Tốt nhất nên tìm một người kiên cường hơn Minh Y, mẹ sẽ rất vui, bản thân con cũng vừa lòng.”

Hạ Vân Khâm không nghe thấy câu này, anh vẫn đang suy nghĩ đến chữ “nhỏ tuổi” của mẹ, không biết vì sao trong đầu lại xuất hiện một người, người này ngay thẳng năng nổ, nói về đạo lý thì cứ thao thao bất tuyệt mãi không dứt, nhìn qua có vẻ điềm tĩnh nhưng đôi khi tính khí lại rất trẻ con, ví dụ như đi ra ngoài ăn một bữa cũng có thể hào hứng nghiên cứu thực đơn một lúc lâu, quả thực khiến anh không nhìn thấu.

Ngây người một lúc, anh nói với mẹ: “Mẹ ơi, không phải mẹ định nghỉ trưa sao, con trai về phòng thay đồ trước, lát nữa còn có chuyện gấp muốn thương lượng với cha nữa.”

Hạ thái thái hỏi: “Buổi tối con có về nhà ăn cơm không?”

Hạ Vân Khâm đáp: “Con bận rồi, e là không được.”

Đến thư phòng, Hạ Vân Khâm giơ tay gõ cửa, vài giây sau, quản gia tới mở cửa thì thấy Hạ Vân Khâm: “Nhị thiếu gia.”

Hạ Vân Khâm gật đầu, anh nói với quản gia: “Bác Trang, tôi muốn nói chuyện riêng với cha tôi mấy câu.”

Quản gia giật mình rồi vội đóng cửa đi ra ngoài.

Hạ Mạnh Mai đang đứng trước cửa sổ hút tẩu thuốc, nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, hàng lông mày nhíu chặt thoáng giãn ra, “Sao hôm nay con lại về nhà, không đi cần đi dạy trên trường à?”

Hạ Vân Khâm sờ cằm, anh bước tới gần, mỉm cười nói: “Cha à, con trai muốn hỏi thăm cha một chuyện.”

***

Sau khi Hạ Vân Khâm rời đi, Hồng Đậu và Peter Vương ngồi trong thư phòng trừng mắt nhìn nhau.

Bởi vì chuyện mấy ngày trước nên hoặc ít hoặc nhiều giữa hai người cũng có chút khúc mắc, không dễ mở miệng nói chuyện nên bầu không khí hơi cứng nhắc.

Buồn bực một hồi, Hồng Đậu thấy Peter Vương đã uống trà xong, cô vội đặt chén trà vào trong khay, khẽ nói: “Tôi đi pha thêm trà cho ông.”

Trong phòng khách, anh trai đã báo cáo kết quả điều tra hôm nay cho cậu mợ, bởi vì vẫn chưa rõ tung tích của Ngọc Kỳ nên mợ lại khóc ầm lên.

Anh trai và mẹ đang bận an ủi mợ thì bên ngoài lại có người gõ cửa.

Vì trong phòng khách hơi loạn nên Hồng Đậu đành đi ra mở cửa.

Mở cửa nhìn một cái, hóa ra là Hạ Vân Khâm.

“Hạ tiên sinh.”

Ngu Sùng Nghị ngước mắt lên nhìn, sau đó đi theo Hạ Vân Khâm đến thư phòng.

Hạ Vân Khâm bước vào thư phòng nói ngắn gọn: “Ngày 20, Trần Bạch Điệp đến đạo quán (1) ở ngoại thành dâng hương, bởi vì chỉ đi với một người bạn bí mật nên người bên cạnh và người ở công ty điện ảnh không hề biết, ngày 21, cô ta nhận được thiệp mời của cửa hàng tây Nam Bảo do Lục gia gửi tới, trên thϊếp mời viết Lục gia tổ chức dạ hội, mời cô ta đến dự tiệc vào ngày 23.”

(1) Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn.

Peter Vương nói: “Nhưng Trần Bạch Điệp đã mất tích vào ngày 22 rồi, đương nhiên cũng không đi dạ hội.”

Hạ Vân Khâm quay sang nhìn Hồng Đậu: “Ngu tiểu thư, cậu của cô làm ở cửa hàng tây Nam Bảo được bao lâu rồi?”

Hồng Đậu suy nghĩ một chút mới nói: “Đã gần 10 năm rồi, ba năm trước mới thăng chức làm mại bản.”

Hạ Vân Khâm thầm cân nhắc, không tiếp lời, Peter Vương suy nghĩ một chút rồi đứng dậy nhìn Ngu Sùng Nghị: “Ngu cảnh sát, không bằng mời cậu mợ của cậu vào đây một chuyến đi, để Hạ Vân Khâm hỏi chút chuyện của cửa hàng tây Nam Bảo.”