Hồng Đậu

Quyển 1 - Chương 12: Không biết phải làm thế nào thì Ngu tiểu thư mới hết giận?

Sắc mặt và giọng nói của cô đồng thời thay đổi, hiển nhiên là lần này vô cùng tức giận rồi.

Hạ Vân Khâm thấy đôi mày thanh tú của cô đều dựng cả lên, chẳng hiểu sao lại thấy buồn cười, nhưng anh cũng biết lúc này tuyệt đối không thể cười được, nếu không thì tình hình sẽ hỏng bét mất, thấy hình như cô không bị thương ngoài da, chỉ là quần rách một lỗ thôi, lúc này anh mới nói bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Ngu tiểu thư ở đây đợi tôi một lát, để tôi nghĩ cách.”

Hồng Đậu nói như rít qua từng kẽ răng: “Hy vọng Hạ tiên sinh nghĩ cách nào tốt một chút.”

Hạ Vân Khâm cố ý nhíu mày, đạp chiếc xe đạp đó đi, lúc trở về thấy Hồng Đậu dán lưng trên tường đứng rất đàng hoàng, ngược lại cảm thấy khá giống tình huống khi anh còn bé bị cha bắt đứng phạt vậy, anh thầm cười trong lòng rồi đi đến trước mặt cô, chân đạp lên bàn đạp: “Tôi quay lại chỗ của Peter Vương gọi điện thoại, lát nữa sẽ có xe ô tô tới đón Ngu tiểu thư.”

Xe ô tô? Hồng Đậu muốn phản đối nhưng quần của cô đã rách rồi, bây giờ không dám động đậy gì cả, đi ra ngoài sao, nói không chừng bên ngoài còn có Lục Kính Hằng đang nhìn chằm chằm như hổ đói, huống hồ dáng vẻ như vậy mà đi tàu điện sợ sẽ làm người ta cười đến rụng răng mất. Nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ lúc này có mẹ hoặc anh trai từ trên trời rơi xuống, nếu không cũng chỉ có thể như thế mà thôi.

Cô hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt, có thể thấy là sự tức giận vẫn chưa tiêu tan hết.

Hạ Vân Khâm lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, nhìn Hồng Đậu một cái, anh sợ khói thuốc xông vào cô nên đi sang một bên hút thuốc.

Hồng Đậu đợi một lúc vẫn không thấy xe tới, cô nhìn Hạ Vân Khâm, thấy trong miệng anh đang ngậm thuốc, ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống đất giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, lộ ra vẻ trầm mặc khác thường.

Hình như phát hiện ra ánh mắt đánh giá của cô, anh quay sang nhìn cô, tầm mắt hai người giao nhau, anh dường như tùy ý hỏi: “Anh trai của Ngu tiểu thư làm cảnh sát mấy năm rồi?”

“Ba năm.”

“Anh trai của cô luôn ở tô giới chung à?”

“Đúng vậy.” Hồng Đậu giẫm giẫm đôi chân đang tê rần, cô nói sang chuyện khác, “Hạ tiên sinh, sao xe anh gọi còn chưa tới?”

Còn chưa dứt lời thì từ đầu ngõ đã truyền tới tiếng còi của xe ô tô, so với Lục Kính Hằng lúc nãy, tiếng còi này có vẻ khắc chế hơn, chỉ vang lên một tiếng rồi dừng lại ngay.

Hạ Vân Khâm tắt nửa điếu thuốc đi: “Đi thôi.”

Hồng Đậu cẩn thận túm chặt chỗ rách của quần, chậm rãi đi theo sau Hạ Vân Khâm.

Đến đầu ngõ quả nhiên có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ở đó. Lại nhìn sang bên đường, xe của Lục Kính Hằng đã lái đi từ lâu rồi.

Người lái xe đương nhiên là người của Hạ gia, vừa thấy Hạ Vân Khâm liền nói: “Nhị thiếu gia.”

Hạ Vân Khâm dẫn Hồng Đậu đi thẳng tới ghế sau, anh nói với tài xế: “Đưa vị tiểu thư này đến ngõ Đồng Phúc.”

Không hề nhắc một từ nào về lai lịch của Hồng Đậu.

Hình như tài xế đã được huấn luyện rất tốt, cũng không hỏi thêm một câu nào, vẻ mặt hòa nhã giúp Hồng Đậu mở cửa xe, tài xế xoay người đi tới bên kia mở cửa cho Hạ Vân Khâm thì bị anh cản lại: “Tôi còn có việc.”

Hồng Đậu lên xe xong, quay đầu thấy Hạ Vân Khâm vẫn còn đang đứng thẳng bên ngoài, tuy hơi kì lạ là tại sao anh không lên xe, nhưng cũng không có hứng thú để tìm hiểu, ghế sau đặt một chồng quần áo, hình như là tạm thời mang tới đây, phía dưới cùng là một chiếc áo bành tô màu hồng cánh sen, mặc dù hơi dày nhưng đúng lúc có thể dùng để che chắn cái lỗ trên quần.

Cô nhìn chiếc áo này thì âm thầm xấu hổ, vừa nghiêng đầu đã phát hiện Hạ Vân Khâm còn đang đứng bên ngoài nhìn cô, liền nghi ngờ hỏi: “Cái này là chuẩn bị cho tôi à?”

“Xe đạp của tôi không cẩn thận làm hỏng quần áo của Ngu tiểu thư, tạm thời không thể đi tới cửa hàng bách hóa được, không thể làm gì khác đành lấy quần áo chưa từng mặc qua trong nhà mang đến, Ngu tiểu thư lấy để đối phó trước đi, hôm nào đó tôi xem nhãn hiệu quần áo của tiểu thư rồi sẽ đi mua lại một cái giống vậy nhé.”

Có lẽ sợ làm cho tài xế hiểu lầm nên anh không nói đến quần, mà chỉ nói quần áo thôi.

Hồng Đậu kiêu ngạo nói: “Quần áo của tôi toàn do mẹ tôi làm cho thôi, cửa hàng bách hóa không tìm được cái giống vậy đâu.”

Da mặt của Hạ Vân Khâm dày hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô, nghe xong lời này anh cũng không nhướng mày lên: “Vậy tôi đi mua vải giống như quần áo Ngu tiểu thư mặc đưa cho cô nhé, nói chung chuyện ngày hôm nay đều là lỗi của tôi, chỉ trách tôi là người quá “keo kiệt”, không biết phải làm thế nào Ngu tiểu thư mới hết giận đây, yêu cầu gì cũng có thể đưa ra được.”

Vẻ mặt anh rất chân thành nhưng Hồng Đậu lại cảm thấy trong câu nói của anh có hàm ý khác, tuy rằng vẫn nhịn một bụng đầy tức giận, nhưng cũng không muốn dây dưa trước mặt tài xế, cô khoan dung nói: “Hạ tiên sinh chỉ vô ý thôi, cũng không có gì đáng kể để đền bù cả, hôm nay tôi mặc chiếc áo này trước, đợi lát nữa gặp lại sẽ trả lại cho Hạ tiên sinh.” Cô không thèm chiếm tiện nghi của anh đâu.

Hình như Hạ Vân Khâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh mỉm cười, không nói được cũng không nói không được, chỉ hất cằm nói với tài xế: “Đưa Ngu tiểu thư về nhà đi.”

Xe bắt đầu chạy, Hồng Đậu mặc chiếc áo bành tô đó ngồi ngay ngắn ở ghế sau, dù sao cũng rảnh rỗi, cô nhìn chồng quần áo kia.

Là âu phục thời thượng đồng màu, tất cả đều còn mới tinh chưa hề mặc qua, vừa tạm thời lấy từ trong nhà mang tới, vậy rất có khả năng là của người phụ nữ nào đó trong Hạ gia.

Đại tiểu thư Hạ gia hay là Tứ tiểu thư Hạ gia đây?

Hay là của Đại thiếu nãi nãi Đoạn Minh Y?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị cô phủ nhận, sao Hạ Vân Khâm lại tìm chị dâu mượn quần áo được chứ? Hơn nữa ngày đó cô thấy thân hình của Đoạn Minh Y khá hấp dẫn, so với cô thì đầy đặn hơn mấy phần, Tứ tiểu thư Hạ gia thì lại gầy hơn cô một chút, nhưng quần áo cô mặc lại cực kỳ vừa vặn, chỉ có thể là người có thân hình xấp xỉ cô thôi, nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ là Đại tiểu thư Hạ gia chưa hề gặp mặt kia sao?

Sợ kiếm chuyện nên xe vừa đến trước cửa nhà, Hồng Đậu lập tức bảo tài xế dừng lại rồi tự mình xuống xe.

Buổi trưa khi cô ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo len, khi về lại khoác thêm một chiếc áo bành tô, lúc này chậm rãi về tới nhà, cảm thấy không thoải mái cho lắm.

May mà Bành thái thái và Bành thợ may đều không ở dưới lầu, trên đường lại không gặp phải hàng xóm nào.

Chân vẫn còn hơi đau nên cô đi không nhanh, phải bước từng bước lên lầu, cô vừa muốn gõ cửa, ai ngờ anh trai lại đang đi ra, thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh đang muốn đi tìm em đây, em cũng quá nóng vội rồi, lại một mình đi tìm Peter Vương nữa. Sao rồi, gặp ông ấy rồi hả? Ông ấy nói sao?”

Tim của Ngu Sùng Nghị cực kỳ thô, vẫn chưa chú ý tới việc trên người em gái khoác thêm một chiếc áo bành tô.

Hồng Đậu nhìn xung quanh, thừa dịp mẹ không ở trong phòng khách vội cởϊ áσ ra, như không có chuyện gì đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Chuyện của Peter Vương để lát nữa em sẽ nói tỉ mỉ với anh, chị họ Ngọc Kỳ có tin tức gì không anh?”

“Không có, nhưng anh đã tìm được người đàn ông nói chuyện với em ấy hôm đó là ai rồi.”

Hồng Đậu vội quay đầu lại: “Ai vậy?”

Lúc này Ngu thái thái từ trong phòng đi ra, đầu tiên là chú ý đến dáng đi khập khiễng của Hồng Đậu, tiếp theo lại phát hiện trên cánh tay cô có một chiếc áo bành tô, bà sững sờ một chút, vội bước nhanh tới: “Chân của con sao thế? Chiếc áo này ở đâu ra?”