(1) Khởi, thừa, chuyển, hợp: Thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.
Hạ Vân Khâm nói: “Anh có thể tới, nhưng lúc tôi ở đây thì không được.”
Lời này gần như là khinh thường, Lục Kính Hằng giận dữ nói: “Hạ Vân Khâm, anh đừng cho là mình ghê gớm lắm, hôm nay tôi không đi, ngược lại tôi muốn xem xem, anh có thể làm gì được tôi?”
Nói xong liền ra oai gác hai chân lên trên ghế dựa trước mặt, cánh tay khác trắng trợn khoác lên vai Hồng Đậu, được cái còn chưa chạm vào quần áo của Hồng Đậu đã bị cô hung dữ đẩy ra.
Hạ Vân Khâm cúi đầu cười rồi ngước mắt nhìn Lục Kính Hằng nói: “Lục thiếu gia, tôi cho anh thời gian một phút, anh cẩn thận suy nghĩ về đề nghị của tôi một chút. Tính tình của tôi không tốt lắm, về điểm này tôi nghĩ anh hiểu hơn ai hết.”
Lời nói này rõ ràng có hàm ý riêng, Lục Kính Hằng biến sắc, anh ta đờ người ra nên không giữ nguyên tư thế nữa, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Vân Khâm, quai hàm bạnh ra.
Đúng lúc này, chợt có tiếng cười chen ngang: “Xin lỗi, xin lỗi, bỏ lỡ náo nhiệt của tiệc trà rồi.”
Hồng Đậu nghe tiếng nhìn qua thì thấy đó là một người đàn ông trung niên khá phúc hậu, trên người mặc một bộ âu phục mới tinh, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ hài hòa, chắc là giám đốc của quán trà Tân Á.
Trước đó người này không ở trong sảnh, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện có lẽ do người khác thấy Lục Kính Hằng náo loạn nên đi tìm ông ấy đến đây.
Người đó nở nụ cười với Hạ Vân Khâm, giọng điệu đầy quen thuộc: “Tông Lân (2), hiếm khi cậu tới chỗ tôi giảng bài, theo lý tôi nên ở đây cung kính nghe nhưng đáng tiếc lại trùng vào cuối tháng, tôi bận kiểm kê kho hàng với mấy quản lý, thậm chí thời gian ngồi xuống uống một ngụm trà cũng không có, chỉ có thể chờ lần sau. Hình như cậu đang nói tới đoạn đặc sắc rồi, sao đột nhiên lại gián đoạn vậy? Quán trà Tân Á chúng tôi rất quan tâm tới cảm xúc của khách mời, nào nào nào, cậu cứ tiếp tục bài giảng của cậu đi, không nên để chuyện này làm phiền.”
(2) Tông Lân: Tên chữ của Hạ Vân Khâm.
Nói xong, ông ta áy náy chắp tay, bước nhanh tới bên cạnh Lục Kính Hằng, thấp giọng nói mấy câu.
Lúc này Lục Kính Hằng mới mượn điều kiện thuận lợi này, chầm chậm thả chân xuống.
Anh ta đứng lên nhìn Hồng Đậu một cái, dường như đang mỉm cười, hai tay đút trong túi quần cùng đi với người đó.
Cố Quân kéo vạt áo của Hồng Đậu nói: “Tớ từng nghe đồng nghiệp làm ở tòa soạn của cha tớ nói, cửa hàng tây Nam Bảo và Hạ gia có làm ăn qua lại, tuy nói bây giờ khá tốt, nhưng gần đây lại phát tài nên bị Hạ gia hạn chế, đừng nhìn Lục Kính Hằng vừa nãy giống như không sợ trời không sợ đất, thực ra trong lòng anh ta cũng rõ, căn bản anh ta không dám trêu chọc Hạ Vân Khâm.”
Hồng Đậu không cho là đúng.
Mặc dù cô không quen Lục Kính Hằng, nhưng cũng biết Nam Bảo là cửa hàng tây buôn có tiếng ở Thượng Hải, nếu không thì lương của cậu đã không nhiều như vậy. Nhưng nhìn dáng vẻ ngang ngược không cố kỵ của Lục Kính Hằng thì không đơn giản chỉ là lo lắng đến lợi ích của hai nhà, hoàn toàn không đủ để người này kiêng kỵ Hạ Vân Khâm như vậy đâu, có thể thấy giữa hai người còn có một quan hệ nào khác nữa.
Tiệc trà kết thúc khá muộn, lúc đi ra đã là 4 giờ chiều rồi, vì nghĩ đến vấn đề an toàn nên Hồng Đậu và mấy người Cố Quân cùng nhau về nhà.
Tần Học Khải sợ Lục Kính Hằng lại dây dưa với Hồng Đậu nên xung phong gia nhập đội ngũ với các cô.
Đoàn người đi ra khỏi quán trà, Tần Học Khải nhớ tới Peter Vương, xoay người hỏi Hồng Đậu: “Hồng Đậu, em thực sự sẽ đi tìm Vương thám tử sao?”
Ngay trước mặt mấy người bạn học, Hồng Đậu cũng không muốn đề cập tới vụ án Trần Bạch Điệp mà anh trai đang điều tra, cô chỉ thờ ơ nói: “Tại sao lại không chứ? Ông ấy có nhiều tài liệu bí ẩn như vậy, chỉ nghe ông ấy kể chuyện xưa thôi cũng rất thú vị rồi.”
Cố Quân lên tiếng: “Đáng tiếc Vương thám tử chỉ đồng ý cho một mình cậu tới văn phòng thám tử của ông ấy thôi, nếu không thì bọn tớ cũng cùng đi cùng cậu, à, trên đường tới tớ còn nhìn thấy hàng bán khoai lang sấy, sao giờ không thấy nữa nhỉ…”
Lúc này phía sau có chiếc xe ô tô chạy tới, lúc chạy đến bên cạnh bọn họ, xe ô tô chậm rãi ngừng lại, có người quay cửa kính xe xuống: “Ngu học tỷ.”
Hồng Đậu nghiêng đầu nhìn, là Hạ Trúc Quân, người ngồi bên cạnh là Hạ Vân Khâm.
Hạ Trúc Quân đưa tay tựa lên cửa sổ: “Ngu học tỷ, nhà chị ở đâu, vị Lục tiên sinh vừa nãy phiền phức như vậy, để em cho chị đi nhờ một đoạn nhé?”
“Không cần đâu.” Hồng Đậu mỉm cười, liếc Hạ Vân Khâm một cái, anh cũng đang nhìn cô, “Sắp đến nhà chị rồi, hơn nữa chị còn đi với rất nhiều bạn học nữa, thực sự không cần phiền phức như thế đâu.”
Hạ Trúc Quân nhìn xung quanh một cái, đúng là như vậy, bên cạnh Hồng Đậu có ít nhất mười bạn học, cô ấy gật đầu mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, các vị học tỷ đi đường chú ý an toàn nhé, hẹn tuần sau gặp lại.”
***
Hồng Đậu nhìn bóng lưng của đám người Tần Học Khải biến mất trong con ngõ tối mịt rồi xoay người bước lên bậc thang, vừa mở cửa lớn ra đã nghe thấy trong hành lang có tiếng bước chân, dường như có người đang vội vàng đi xuống dưới.
Cô lắng nghe một lúc rồi giơ tay bật đèn trong cửa hiên lên, gọi thử: “Anh à?”
Người đó đáp: “Hồng Đậu.” Quả nhiên là Ngu Sùng Nghị.
“Sao bây giờ em mới về? Trời tối rồi.”
“Em và mấy bạn học tham gia tiệc trà.” Cô đi vào trong vài bước, ngước mắt thấy trên mặt anh trai có vẻ kỳ lạ thì kinh ngạc hỏi: “Sao vậy ạ?”
Từ khi lên đại học, cô thường cùng bạn học ra ngoài sưu tầm dân ca, nếu xem phim về muộn hay mặt trời xuống núi rồi cũng vậy, đôi khi anh trai về sớm sẽ ra hành lang đi qua đi lại chờ cô, thấy cô ham chơi thì lâu lâu cũng trách cứ vài câu, nhưng giọng điệu dường như rất tùy tiện, chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này cả.
Dường như Ngu Sùng Nghị muốn xác nhận sự an toàn của cô, quan sát tỉ mỉ một lát, lúc này mới kéo cô vào bên trong: “Sau này trời tối không được ra ngoài nữa, tan học ở trường xong là về nhà ngay đấy.”
Lời nói này có mấy phần kỳ lạ, tim Hồng Đậu đập thình thịch: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Ngu Sùng Nghị im lặng suốt một đoạn cầu thang, đột nhiên nói: “Tìm được Vương Mỹ Bình rồi.”
Vương Mỹ Bình? Cô gái Thiệu Hưng mà 3 tháng trước đến ở nhờ nhà cậu mình ở Thượng Hải sao? Mấy ngày trước cô có hỏi anh trai, anh còn nói chưa có tin tức của cô gái này, sao trong chớp mắt đã tìm được rồi?
Sắc mặt anh trai rất tệ, bộ dạng như thế vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, trong lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác không thoải mái, chần chừ một lúc mới hỏi: “Tìm được ở đâu ạ? Cô ấy… còn sống không anh?”
Ngu Sùng Nghị lắc đầu một cái.
Hồng Đậu chấn động: “Chết rồi ư?”
Chết rồi, trên người còn bị mấy cái đinh gỗ dài hơn một thước đâm vào, làm nghề này nhiều năm như vậy nhưng anh ta chưa từng gặp cái chết nào quái dị như thế.
Em gái vẫn còn đang truy hỏi: “Bị người ta sát hại ạ? Hay là tự tử?”
Ngu Sùng Nghị kiên quyết cắt ngang câu hỏi của cô: “Nói chung gần đây trên đường không an toàn, không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài, đặc biệt là khi trời tối.”
Vừa ngước mắt đã đến cửa nhà, hai người không thể không dừng câu chuyện lại.
Trong nhà mùi cá hoa vàng thơm ngào ngạt, thím Chu đang bận bịu trong bếp, mẹ thì ngồi ngay ngắn trên ghế sofa đan áo, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường lệ.
Hai anh em vừa vào cửa, mẹ liền đặt áo len xuống, chuẩn bị ăn cơm: “Mấy đứa trẻ các con đúng là ham chơi, nhất định phải chơi tới khi trời tối mới về, đói bụng không, anh trai con vẫn chưa ăn cơm đâu.”
Anh trai không đề cập tới chuyện lúc nãy, Hồng Đậu không thể làm gì khác đành đặt cặp sách sang một bên, làm như không có chuyện gì ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Ăn cơm xong, thấy anh trai không có ý muốn ra ngoài, Hồng Đậu cảm giác đây là cơ hội hiếm có, vội kéo anh trai vào phòng, lấy danh thϊếp của Peter Vương ra nói: “Xem này, thám tử Peter Vương tiếng tăm lừng lẫy đó.”
Ngu Sùng Nghị cầm lấy nhìn một cái, khá ngạc nhiên hỏi: “Sao em có được danh thϊếp của ông ấy?”
Hồng Đậu kể lại sự việc đó rồi ngồi xổm xuống bên giường, lấy cái thùng giấy đựng báo cũ ra.
Lật qua lật lại hồi lâu thì tìm được hai tờ báo, cô mở ra đặt lên bàn.
Một tờ là thông báo tìm người của Trần Bạch Điệp, tờ còn lại là thông báo tìm người của Vương Mỹ Bình, cô quay người lại hỏi: “Anh ơi, Peter Vương này có đáng tin không?”
Đại khái là Ngu Sùng Nghị đoán được em gái muốn làm gì, anh ta đi tới trước bàn, mờ mịt nhìn tấm hình nhỏ của Trần Bạch Điệp trên báo, khẽ nói: “Anh và ông ấy có cộng tác một lần, lúc đó là vụ án cướp ngân hàng tư nhân, bởi vì có sự chỉ bảo của ông ấy cho nên mới nhanh chóng tìm được kẻ cướp.”
“Có thể thấy được là người này không chỉ có hư danh.” Hồng Đậu hờ hững gật đầu, “Vương Mỹ Bình chết rồi, vẫn không có tin tức của Trần Bạch Điệp, nếu em cầm danh thϊếp này tới gặp Peter Vương nhờ ông ấy giúp tìm Trần Bạch Điệp, anh nói xem ông ấy có đồng ý giúp không?”
“Nhưng từ lâu ông ấy đã không còn nhúng tay vào mấy chuyện của đồn cảnh sát rồi…” Ngu Sùng Nghị suy nghĩ một chút, “Lúc đó ông ấy nói với em thế nào?”
“Ông ấy bảo chỉ cần không liên quan tới tiền bạc, không phạm luật thì đều có thể đồng ý hết.” Hồng Đậu nhún vai, “Hơn nữa trong tiệc trà hôm nay có nhiều nhân vật máu mặt như thế, em nghĩ ông ấy không nuốt lời đâu, nhưng lúc nãy nghe sự miêu tả của anh thì Peter Vương không phải loại người tốt bụng xen vào việc của người khác, tại sao đột nhiên lại bày ra trò chơi này chứ.”
“Em lo là ông ấy có ý đồ khác sao?” Ngu Sùng Nghị gãi đầu, “Nhưng… tuy rằng tính tình của ông ấy kỳ lạ, nhưng lòng dạ cũng không xấu, mà số người tham gia tiệc trà nhiều như vậy, nếu muốn gây bất lợi cho em, chẳng phải là sẽ nhanh chóng điều tra ra ông ấy sao?”
Hồng Đậu không đáp, một mình hồi tưởng lại khung cảnh lúc đó, chỉ cảm thấy nỗi băn khoăn ngày càng chồng chất: “Đúng rồi anh này, có tin tức gì của Trần Bạch Điệp không, bọn bắt cóc đưa ra điều kiện gì không, cô ta nổi tiếng như vậy, chắc tiền chuộc sẽ không thấp đâu nhỉ?”
Ngu Sùng Nghị khựng lại một chút, chậm rãi lắc đầu: “Không có, từ đầu đến cuối đều không nhận được điện thoại nào của bọn bắt cóc cả.”
Hồng Đậu kinh ngạc: “Vậy không phải là giống với Vương Mỹ Bình sao?”
Mà bây giờ Vương Mỹ Bình chết rồi, tiếp theo có lẽ nào sẽ đến lượt Trần Bạch Điệp?
Yên lặng một lúc, Hồng Đậu đột nhiên lên tiếng: “Anh ơi, có phải bởi vì vụ án của Trần Bạch Điệp khó giải quyết quá cho nên anh mới nghĩ tới chuyện đổi việc không?”
Ngu Sùng Nghị sững sờ nhìn Hồng Đậu, một lúc lâu sau mới dở khóc dở cười nói: “Anh đang nghĩ tại em sao lại hỏi thăm chuyện của Trần Bạch Điệp, thì ra là lo lắng cho anh.”
Hồng Đậu ôm cánh tay, “Không phải vậy thì em không tham gia trò chơi của Peter Vương đâu, rốt cuộc tại sao gần đây anh lại muốn đổi việc vậy, có liên quan đến vụ án của Trần Bạch Điệp sao?”
Ngu Sùng Nghị thở dài: “Mấy chuyện này quá phức tạp, trong thời gian ngắn không thể nói rõ cho em biết được.”
Hồng Đậu thấy anh trai không phủ nhận suy đoán của cô thì cụp mắt suy nghĩ một lúc mới nói: “Hiện giờ các anh không có manh mối gì, không bằng đi tìm Peter Vương thử vận may xem, ngày mai là chủ nhật, nếu anh có thời gian thì đi với em tới văn phòng thám tử của Peter Vương nhé?”
Ngu Sùng Nghị do dự một lát mới gật đầu: “Cũng được, ông ấy và đồn cảnh sát ầm ĩ đến nỗi bế tắc như vậy, nếu như nhận ra anh, không chừng sẽ tưởng là ý định của đồn cảnh sát nên không chịu giúp đỡ, hơn nữa danh thϊếp này ông ấy đưa cho em, cũng chỉ có thể theo em mà đi tìm ông ấy thôi. Ngày mai anh đi với em một chuyến, đến lúc em đi tìm ông ấy, anh đứng ở cửa chờ em.”
Hồng Đậu dọn lại mấy tờ báo đó rồi nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Lúc này Bành thái thái dưới lầu gọi lớn: “Ngu thái thái, Đại thiếu gia nhà bà có nhà không? Trong đồn cảnh sát gọi điện thoại tới, hình như là có chuyện rất gấp muốn tìm cậu ấy đấy.”
Ngu Sùng Nghị và em gái nhìn nhau một cái, quay người chạy ra ngoài, nghe điện thoại rồi vội thay quần áo đi ra ngoài.
Ngu thái thái nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ rồi, không khỏi đau lòng nên ép con trai uống một ly sữa bò nóng rồi mới cho anh ta đi ra ngoài.
Hồng Đậu đưa anh trai ra cửa, hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Ngu Sùng Nghị không tập trung lắm, anh ta đáp: “Bên Giang Khẩu phát hiện ra một thi thể, không biết có phải Trần Bạch Điệp hay không, để bọn anh qua đó nhìn xem.”
“Hả?” Hồng Đậu kinh ngạc đứng tại chỗ.
Anh trai không về nhà, ngày hôm sau cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu.
Tuy Hồng Đậu muốn đi tìm Peter Vương một mình, nhưng vẫn luôn lo lắng cho anh trai nên chỉ có thể buồn bực ngồi trong nhà.
Buổi tối anh trai vẫn chưa trở về, cô xuống lầu lấy mấy tờ báo để xem, không có một tin tức nào liên quan tới Trần Bạch Điệp cả, cô thầm đoán thi thể nữ đêm đó không phải là Trần Bạch Điệp, nếu không thì báo chí ở Thượng Hải đã sớm sôi sùng sục rồi.
Chủ nhật không có tiết, buổi trưa Hồng Đậu đạp xe về nhà, chưa về tới nhà thì từ đằng xa đã nhìn thấy một chiếc xe dừng ở đầu ngõ, không hiểu sao cảm thấy khá quen, cô nhìn vào trong xe, đây không phải là tài xế của biệt thự nhà cậu sao?
Dọc đường đi lên lầu, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng khóc được kiềm chế vang ra từ bên trong, cô vừa vào nhà đã thấy mợ ngồi nghiêng người trên sofa, bà khóc lóc không ngừng, mái tóc uốn thời thượng trên đầu trở nên rối bời, bộ sườn xám vải màu vàng nhạt trên người cũng nhăn nhúm, dường như cả người đã lăn qua lăn lại trong đống tro bụi, đâu còn dáng vẻ xa hoa của ngày thường nữa.
Cậu thì nghiêm mặt đi qua đi lại trong phòng khách, dường như cũng cực kỳ ủ rũ.
Nghe thấy động tĩnh Hồng Đậu trở về, hai vợ chồng đều nhìn sang, thấy Hồng Đậu thì đều không che giấu được sự thất vọng trên mặt.
Cậu vẫn còn sót lại chút lý trí, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hồng Đậu về rồi à?”
Hồng Đậu cảm thấy nụ cười này còn khó coi hơn là khóc, cô nhíu mày nói: “Cậu, mợ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe lời này, hai mắt mợ lại ướt đẫm nước, bà càng khóc dữ dội hơn.
Hồng Đậu đặt cặp sách xuống rồi ngồi xuống bênh cạnh mợ, cúi đầu nhìn gương mặt của mợ thì không khỏi kinh ngạc, cô không biết đôi mắt của một người lại có thể sưng đỏ đến mức như vậy, nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy, cô thực sự không thể nhận ra người này là mợ.
Mẹ bưng hai bát cháo nóng từ trong bếp ra, khẽ trấn an cậu mợ: “Một ngày một đêm hai người không ăn gì rồi, coi như không ngon miệng thì cũng phải ăn một chút đi, đừng để tới khi tìm được Ngọc Kỳ thì hai người lại ngã xuống.”
Hồng Đậu choáng váng: “Không thấy chị họ Ngọc Kỳ đâu ạ?”
Ngu thái thái nhớ đến việc mình còn đang hận mợ ghét bỏ nhà họ Ngu thế nào, sự lo lắng trên mặt tương đối kiềm chế, bà nói với con gái: “Hôm thứ 7 ra ngoài thì không thấy về nữa, hai ngày hai đêm rồi, cậu mợ của con đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy đâu, đến đồn cảnh sát báo án thì bọn họ chỉ bảo cậu mợ con về nhà đợi tin tức, hai ngày liên tiếp trôi qua nhưng cũng không có câu trả lời. Sợ hủy hoại thanh danh của Ngọc Kỳ nên cậu mợ của con không dám nhờ bạn bè giúp đỡ, càng không dám tùy tiện đăng báo, rơi vào bước đường cùng thì nhớ tới anh trai con đang làm ở đồn cảnh sát nên mới đến đây.”
Lòng Hồng Đậu đột nhiên chùng xuống, thứ 7? Chẳng phải là hôm diễn ra tiệc trà ở Tân Á sao? Nhớ lại lúc bước vào quán trà, cô chắc chắn có nhìn thấy chị họ Ngọc Kỳ, nhưng lúc tiệc trà chính thức bắt đầu thì không thấy chị họ đâu nữa. Cứ tưởng là đã rời khỏi đó từ sớm, ai ngờ lại mất tích.
Cô ngẩng đầu định nói thì cửa nhà lại truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa, anh trai về rồi.
Mấy ngày nay Ngu Sùng Nghị không được nghỉ ngơi nên vẻ mặt rất mệt mỏi, anh ta vừa ngước mắt đã nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, sững sờ đứng ở cửa nói: “Cậu, mợ?”
Dường như mợ gặp được cứu tinh, bà vội vàng đứng lên, lao tới ôm lấy Ngu Sùng Nghị khóc ròng: “Sùng Nghị, không thấy Ngọc Kỳ nữa rồi!”
Gần đây Ngu Sùng Nghị sợ nhất là nghe thấy hai chữ “không thấy”, lúc này sắc mặt anh ta trắng bệch: “Không thấy Ngọc Kỳ đâu?”
Cậu có vẻ ổn hơn mợ, ông miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, kéo anh trai sang một bên, từ từ kể lại một lần nữa: “Nhà của cậu mợ bây giờ đang ở trong tô giới Pháp, cho nên tới đồn cảnh sát tô giới Pháp báo án, không biết có được coi là đồng nghiệp của cháu không, nói chung là không hỏi thăm được chút tin tức nào cả.”
Ngu Sùng Nghị lúng túng lau mặt: “Vâng, cháu biết rồi, cậu, mợ, cháu sẽ lập tức đi tô giới Pháp một chuyến.”
Hồng Đậu vội nói: “Anh à, hôm thứ 7 em có gặp chị họ Ngọc Kỳ ở quán trà Tân Á, lúc đó chị đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, em nhớ người đó ăn mặc rất chỉnh tề, trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, hai người nói chuyện một hồi, không lâu sau thì em không thấy chị Ngọc Kỳ đâu nữa. Cậu, mợ, hai người cẩn thận suy nghĩ lại xem, trong đám bạn bè của chị họ có người nào như vậy không?”
Cô vừa dứt lời thì mọi người càng thêm hỗn loạn, mợ nghiêm túc hồi tưởng một lúc rồi chợt ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cậu, bà nói với giọng lo lắng: “Tôi không nhớ ra được người nào giống vậy, có phải là bạn của ông không, ông này đúng là hồ đồ, con gái xảy ra chuyện mà ông chả nghĩ ra cách nào cả! Ông suy nghĩ một chút đi!”
Cậu bị mắng đến nỗi buồn bực mất tập trung, ông trợn tròn hai mắt, bắt đầu trách mắng lung tung: “Bà còn có mặt mũi nói tôi hả? Nếu không phải bà một lòng muốn Ngọc Kỳ gả cho gia đình tốt, sao con gái có thể xảy ra chuyện chứ? Một nửa bạn bè kia của nó là do bà đưa tới đó!”
Mợ bưng mặt khóc ầm lên: “Ông cứ việc mắng đi, tất cả là lỗi của tôi, nếu Ngọc Kỳ xảy ra chuyện gì chắc tôi không sống nổi mất!”
Ngu thái thái thấy càng ngày càng ầm ĩ thì vội nói: “Bây giờ Sùng Nghị cũng về rồi, nó sẽ lập tức giúp hai người tìm Ngọc Kỳ, tôi khuyên hai người vẫn nên về biệt thự đợi tin tức đi, lỡ như bên đồn cảnh sát có tin tức của Ngọc Kỳ, đừng để đến lúc người ta tìm đến thì không thấy người đâu.”
Lúc này hai người mới như tỉnh lại từ trong mộng, lúng túng đứng lên, muốn cùng Ngu Sùng Nghị xuống lầu, lúc này Ngu thái thái nhớ ra đã hai ngày rồi con trai mình chưa ngủ, bà vội bưng bát cháo lên nói: “Ăn chút đồ không mất bao nhiêu thời gian đâu, vốn đã không ngủ không nghỉ rồi, lại còn để bụng rỗng nữa, dù có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.”
Ngu Sùng Nghị miễn cưỡng húp một ngụm rồi đẩy bát cháo ra nói: “Con phải lập tức nói chuyện của quán trà Tân Á cho bên tô giới Pháp kia.”
Mợ đứng bên cạnh nhìn, dường như vẻ mặt hơi áy náy, may mà có mấy vệt nước mắt lộn xộn che lấp đi nên cũng không lộ ra hoàn toàn.
Thị lực của Ngu thái thái là loại gì chứ, vừa liếc một cái đã hiểu, vốn tưởng rằng sẽ cảm thấy thoải mái, bà cúi đầu thầm suy nghĩ, trong lòng cũng không thấy dễ chịu hơn mợ là bao nhiêu.
Cùng con gái tiễn đoàn người đi xuống, hai mẹ con đứng ở bậc thang ngây người hồi lâu, Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc rồi đột nhiên nói: “Không được, con phải đi tìm Peter Vương một chuyến.”
Ngu thái thái giật mình: “Peter Vương? Người này là ai? Con đi tìm ông ấy làm gì?”
“Là một vị thám tử, mẹ còn nhớ minh tinh Trần Bạch Điệp không, cuối cùng con cũng cảm thấy chuyện của chị họ Ngọc Kỳ không đơn giản, lát nữa anh trai về, mẹ nói với anh ấy con đi tìm Peter Vương nhé, anh ấy biết địa chỉ của Peter Vương, sẽ tự đến tìm con thôi.” Hồng Đậu nói xong thì vội vàng chạy lên lầu thay quần áo.
Cô chạy ra cửa nhìn một cái, xe đạp đã bị anh trai lấy đi rồi.
Cũng may văn phòng thám tử của Peter Vương cách ngõ Đồng Phúc không xa, chỉ cần đi hai chuyến tàu điện là tới, cô bước từ trên tàu điện xuống, bắt đầu tìm ngõ Phú Hoa trên danh thϊếp.
Thật vất vả mới tìm được tới địa chỉ, đang muốn đi vào lập tức nghe thấy hai tiếng “tin tin” phía sau, hình như có người đang bóp còi xe.
Cô quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy một người bước từ trên xe xuống, đến khi thấy rõ người kia thì mặt cô tối đi.
Thực sự là oan gia ngõ hẹp mà, không ngờ ở đây lại có thể gặp được tên Lục Kính Hằng của cửa hàng tây Nam Bảo.
“Này, Ngu Hồng Đậu.” Thấy cô quay đầu đi, Lục Kính Hằng lập tức đuổi theo sau vài bước, “Coi như là tôi biết nhà của cô ở đâu rồi nhé, lúc nãy cô chạy gấp như vậy, tôi còn chưa kịp chào hỏi thì cô đã xuống tàu điện rồi, suýt nữa là không đuổi kịp, cô ở đây làm gì, bạn cô ở trong này à?”
Hồng Đậu cười mỉa: “Lục tiên sinh, bây giờ tôi đang có việc gấp, thực sự không có thời gian để ý tới anh đâu, nếu anh thức thời thì mau tránh ra đi, đừng để tôi nói ra mấy lời “tốt đẹp”.”
Lục Kính Hằng xuýt xoa: “Tính tình ghê gớm thật đấy, ngược lại tôi muốn nghe xem cô có thể nói ra lời “tốt đẹp” gì? Nào, cô nói nhỏ một chút, chỉ nói riêng cho một mình tôi nghe thôi.”
Đúng lúc này có người đi vào ngõ Phú Hoa, nhìn thấy tình huống trước mắt thì khẽ cười: “Đúng là không khéo, lại gặp Lục thiếu gia đang giở trò lưu manh rồi.”
Hồng Đậu nghe thấy tiếng nói cảm thấy vô cùng quen, cô quay đầu lại, thì ra là Hạ Vân Khâm.
Anh mặc áo sơ mi màu xám nhạt, có lẽ do sợ nóng nên cổ áo mở một khuy, vẫn đang chạy chiếc xe đạp cũ kỹ.
Cũng không biết Lục Kính Hằng đã chịu thiệt thòi gì trong tay Hạ Vân Khâm, lúc này vẻ mặt lạnh đi, không nói một tiếng lập tức bước tới chỗ xe của mình.
Mà sau khi anh ta lên xe cũng không lập tức đi ngay, chỉ đặt tay lên trên tay lái, âm u nhìn sang bên này.
Ngược lại Hạ Vân Khâm lại nhìn Hồng Đậu: “Ngu tiểu thư còn chưa đi à?”
Lúc này Ngu Hồng Đậu mới nhận ra anh sợ Lục Kính Hằng lại tìm cô gây phiền phức nên có ý muốn ở lại đây.
Cô giơ tấm danh thϊếp trong tay ra, cười nói: “Tôi tới tìm Vương thám tử.”
Hạ Vân Khâm cũng không kinh ngạc cho lắm, chỉ nhướng mày nói: “Vậy thì tiện đường rồi.” Đợi cô đi vào trong ngõ xong, anh chậm rãi đẩy chiếc xe kia theo sau cô.
Hai người một trước một sau bước đi, Hạ Vân Khâm ở phía sau không nói tiếng nào, Hồng Đậu đi được một đoạn, chỉ nghe tiếng xe đạp kia kêu kít kít, nhớ tới bộ dạng thảnh thơi của Hạ Vân Khâm, cô thầm nghĩ, người này có lẽ là người… giàu có keo kiệt nhất mà cô từng thấy, xe đạp đã cũ như vậy mà cũng không nỡ đổi.
Cô suy nghĩ một chút rồi quay đầu nói: “Lúc nãy cảm ơn anh nhé.”