Hồng Đậu

Quyển 1 - Chương 4: Hiệp thông

Hồng Đậu thầm kinh ngạc, thì ra người này chính là Đại thiếu nãi nãi Hạ gia trong lời đồn có “tư tình” với Hạ Vân Khâm? Cô nhìn đối phương một lúc, lén đánh giá.

Chỉ thấy người này khoảng 23-24 tuổi, tướng mạo mang hơi hướng Châu Âu, sống mũi cao, lông mày dài thanh tú.

Tuy đã vào thu nhưng vẫn mặc áo sườn xám ngắn tay, chất liệu vải màu xám là hàng ngoại nhập, cực kỳ trơn bóng mềm mại, mặc rất vừa người, không rộng không chật chút nào. Hoa văn trước ngực được thêu khá đặc biệt, càng tôn lên sự đầy đặn của bộ ngực. Tập trung nhìn lại thì ra hình thêu chính là hoa mơ trắng.

Cùng đi vào với Đại thiếu nãi nãi Hạ gia còn có chủ nhiệm Uông Mân Lỵ của khoa tiếng nước ngoài, hình như hai người có quan hệ rất tốt vì chủ nhiệm Uông gọi thẳng tên của Đại thiếu nãi nãi Hạ gia là “Minh Y”, lại còn đề nghị đưa Tứ tiểu thư Hạ gia đến phòng khám Tây y của người Thụy Sĩ mở bên cạnh trường để kiểm tra.

Hình như Đại thiếu nãi nãi Hạ gia đồng ý với đề nghị này, an ủi Tứ tiểu thư mấy câu rồi dìu cô ấy đứng lên.

Ai biết Tứ tiểu thư cúi đầu nhìn túi kẹo hoa quế trong tay của Hồng Đậu thì chợt sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hồng Đậu, dịu dàng nói: “Cảm ơn chị.”

Hồng Đậu mỉm cười: “Em đỡ hơn chút nào chưa?”

Lúc này Đại thiếu nãi nãi Hạ gia mới đánh giá Hồng Đậu một lát, khẽ cười: “Thì ra là kẹo của bạn học này đưa, vừa nãy cảm ơn em nhé. Em tên gì? Cũng là khoa tiếng nước ngoài sao?”

“Em tên Ngu Hồng Đậu, học khoa sư phạm.” Lúc nói chuyện, Hồng Đậu để ý, sau khi Tứ tiểu thư Hạ gia tỉnh dậy thì từ đầu đến cuối chỉ dựa sát vào Đại thiếu nãi nãi Hạ gia, xem ra tình cảm của chị dâu em chồng này không tệ lắm.

Đại thiếu nãi nãi Hạ gia gật đầu cười nói: “Nhưng trùng hợp thật đấy, mấy ngày nữa chúng ta lại có thể gặp mặt rồi.” Nói xong câu này, hình như cô ta nóng lòng muốn đưa cô nhóc đi kiểm tra cơ thể nên không giải thích thêm, chỉ cười một cái, xoay người lại chào hỏi với thầy Nghiêm trên bục giảng rồi dẫn Tứ tiểu thư Hạ gia đi ra ngoài.

Bọn họ vừa đi, các bạn học liền rục rịch, ai cũng muốn nói chuyện với nhau nhưng lại bị thầy Nghiêm ho lớn một tiếng nên tiếp tục yên lặng như tờ.

Hồng Đậu quay về chỗ ngồi, Cố Quân đẩy gọng kính trên mũi một cái, thấp giọng nói: “Tớ nói không sai mà, Đoạn Minh Y chính là giáo viên âm nhạc mới của chúng ta trong học kỳ này.”

Thì ra Đại thiếu nãi nãi Hạ gia tên là Đoạn Minh Y, chẳng trách vừa nãy cô ta nói mấy ngày nữa sẽ lại gặp mặt, phải biết lớp âm nhạc chính là môn học bắt buộc của khoa sư phạm, ai cũng phải học.

Thầy giáo bắt đầu giảng bài, hai người không dám trắng trợn trò chuyện nữa, Cố Quân gỡ cây bút máy trên vạt áo xuống, sột soạt viết hai chữ “Lợi hại”.

Ngu Hồng Đậu khó hiểu, cầm bút viết tiếp: “Lợi hại cái gì?”

“Đoạn Minh Y.”

Hồng Đậu dùng bút nhẹ nhàng gõ cằm, cụp mắt nhìn ba chữ kia, cũng không biết ý Cố Quân là Đoạn Minh Y đang chịu lời đồn chuyện trăng hoa mà vẫn ung dung, hay là cô ta có thể lôi kéo cô em chồng khác mẹ với chồng mình tốt như vậy, hình như bất kể là nhìn từ phương diện nào thì cũng khá đúng với hai chữ “lợi hại” này.

Sau khi hết tiết, Tiếu Hỉ Xuân và Mai Lệ Trinh muốn đến lớp kỹ thuật nông nghiệp, Hồng Đậu thì lại cùng Cố Quân đến phòng học dưới tháp chuông nghe “Lịch sử văn học Pháp”.

Trên đường đi gặp được mấy bạn học nam khoa chính trị, nhìn thấy Hồng Đậu, bọn họ đưa đưa đẩy đẩy đi đến, một người trong số đó tên là Tần Học Khải, vừa cao vừa gầy, cười nói với Hồng Đậu: “Bạn học Ngu, cuối tuần này hiệp thông (1) của chúng ta có hoạt động, em có tới không?”

(1) Hiệp thông (hoặc thông công) là một thuật ngữ được sử dụng trong Kitô giáo để chỉ về mối quan hệ giữa tín hữu với Thiên Chúa và giữa những người trong Hội Thánh (hoặc giáo hội) với nhau. Hiệp thông có tiếng gốc Hi Lạp là κοινωνία koinonia xuất hiện trong Thư thứ nhất gửi tín hữu Côrintô; còn tiếng Latinh “communio”, nghĩa là “cộng đoàn” hay là “tham gia vào cộng đoàn”. Thuật ngữ này cũng được chỉ việc Rước Lễ, tức là hành vi tiếp nhận bánh và rượu mà tượng trưng cho thân thể và máu của Chúa Kitô (Thánh Thể) như một hình thức tham gia cộng đồng với sự hiểu biết và với sự đồng thuận.

Ngu Hồng Đậu không quá hứng thú, cô lười biếng suy nghĩ một lát mới nói: “Cuối tuần tôi sẽ cố gắng sắp xếp, hoạt động gì vậy? Có thể nói trước không?”

Trong trường có mấy hiệp thông, một người trong số đó gọi là “Thần bí học phương Tây”, cô cảm thấy rất thú vị nên lôi kéo Cố Quân gia nhập hội. Hội viên có khoảng 40 – 50 người, thường tụ họp lại, có đôi khi là tìm mấy tư liệu văn học thần bí rồi bắt đầu thảo luận, có đôi khi chỉ cùng nhau đọc một số tiểu thuyết đã phiên dịch.

Bây giờ hội trưởng của hiệp thông này là Tần Học Khải.

Ánh mắt Tần Học Khải sáng rực nhìn Hồng Đậu, thấy gương mặt của cô ở dưới ánh mặt trời ấm áp càng thêm xinh đẹp thì giọng nói trở nên khẩn trương: “Chúng tôi định cùng mấy khoa khác làm một buổi tiệc trà đọc sách lớn, chuyên trao đổi về mấy chuyện thần bí của Thượng Hải, đến lúc đó có mấy học sinh của trường đại học Aurora ở bên cạnh, một phó giáo sư du học Đức mới về nước và thám tử đã từng viết chuyên mục cho báo chí – Peter Vương đều sẽ tham gia, không chỉ nói về mấy sự kiện thần bí, còn có vài chia sẻ người thật việc thật nữa, nếu như em tới thì nhất định sẽ có thu hoạch lớn đấy.”

Cố Quân bị Tần Học Khải không để ý một lúc lâu thì bất mãn lên tiếng: “Tần học trưởng, tôi cũng là thành viên của hội đấy, sao không thấy anh mời tôi tham gia vậy?”

Tần Học Khải khẽ mỉm cười nói, “Bởi vì tôi biết bạn học Cố là bạn thân của bạn học Ngu, mời bạn học Ngu chẳng khác nào mời bạn học Cố. Hai bạn học à, đến lúc đó cùng tới nhé.”

Lúc nói xong câu này, ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm vào Hồng Đậu.

Anh ta biết Hồng Đậu có hứng thú về mấy chủ đề của phương diện này, cũng tin là Hồng Đậu sẽ đồng ý tham gia.

Quả nhiên Hồng Đậu đồng ý: “Được. Đến lúc đó các bạn học tập hợp ở đâu?”