Dưỡng Thừa

Chương 21:

Chương 21:

Ta đã thích một người

Năm đó Đông Cung Thái tử vẫn là Vệ Từ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì giữa nàng và lão sư Trưởng Tôn Dận, Tống Kiều là nữ nhi của Trưởng Tôn Dận, kỳ thực cũng biết một ít nội tình.

Lúc đó Tống Kiều sống trong "Diêu Tinh phủ", là phủ trạch do tổ tiên Trưởng Tôn thị An Quốc Công để lại, nằm ở Khang Lạc phường xa hoa bậc nhất Bác Lăng.

Nghe nói tổ tiên của Trưởng Tôn thị, Trưởng Tôn Nhiên, là một kỳ nhân xưa nay hiếm có, không chỉ chế tạo ra vô số cơ xảo ám khí, mà còn có cỗ xe Thanh Viên chở hơn ba mươi vị nương tử rong ruổi khắp cùng trời cuối đất.

Trưởng Tôn Nhiên không chỉ nghiên cứu chế tạo ra "Hướng nguyệt thăng" có thể bay lên trời, mà còn lặn lội tìm ra "Nữ nữ sinh tử" bí thuật, khiến cho người ta trợn mắt há mồm.

Theo dã sử, năm đó Cao Tổ và Hoàng Hậu đã dùng bí thuật của Trưởng Tôn Nhiên, sinh hạ nữ nhi Văn đế, mở ra thời kì thịnh thế sau đó.

Cho tới nay, bí thuật Nữ nữ sinh tử chỉ lưu truyền lưu bí mật trong hoàng thất và quý tộc, bách tính bình thường không thể nào chạm tới. Mặc dù có biết được chút ít thì bí thuật này đòi hỏi phải hao phí tiền bạc cùng tinh lực, chỉ nghe đã dọa người kinh sợ rớt cằm xuống đất.

Bây giờ gia tộc Trưởng Tôn cành lá xum xuê khắp Đại Thương, chỉ tính riêng nhân số đã nhiều hơn rất nhiều so với Vệ thị, tất nhiên đây là kết quả nỗ lực của Trưởng Tôn Nhiên cùng rất nhiều thê tử.

Trưởng Tôn Dận chính là đích tôn nữ của Trưởng Tôn Nhiên và sủng thê A Tranh, nàng lớn lên bên cạnh hai người, sau đó từ Động Xuân đi đến Bác Lăng, thi đậu công danh, phú quý bậc nhất quần thần.

Tống Kiều là tiểu nữ nhi của Trưởng Tôn Dận, sinh ra trong Diêu Tinh phủ, mười bảy mười tám tuổi vẫn chưa xuất giá, luôn đi theo bên cạnh mẫu thân, lúc nào cũng có thể nhìn thấy Vệ Từ đến làm khách trong quý phủ.

Vệ Từ lúc đó đã là Trữ quân danh chính ngôn thuận, là thiên tử tương lai.

Mỗi lần nàng đến Diêu Tinh phủ là toàn bộ trên dưới Diêu Tinh phủ lại phải rung chuyển một lần.

Trong phủ từ trên xuống dưới phải vây quanh nàng, chỉ lo thiên tử tương lai ăn không ngon hoặc không vừa ý, vậy thì Tống gia bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn.

Trong ấn tượng thì của nàng thì Vệ Từ đến phủ căn bản cũng không có việc gì, chỉ đi theo bên người Trưởng Tôn Dận.

Trưởng Tôn Dận ăn cái gì nàng cũng muốn ăn cái đó, Trưởng Tôn Dận uống gì nàng cũng muốn cũng uống như vậy, cả ngày luôn miệng "Tiên sinh tiên sinh", Tống Kiều cảm thấy Vệ Từ khá giống như nữ nhi của a mẫu nàng.

A phụ quanh năm suốt tháng tuần tra ở Tây Bắc, rất ít khi ở nhà, nhưng với tính cách và địa vị của Vệ Từ thì cho dù a phụ có ở trong phủ thì chưa chắc nàng cũng sẽ bận tâm nửa phần.

Các huynh đệ tỷ muội trong nhà đoán già đoán non mối quan hệ của Vệ Từ với a mẫu, đánh cược Vệ Từ có yêu thích a mẫu hay không, xuân tâm dập dờn tất cả đều viết lên mặt.

Lời này đến tai a mẫu, ngay lập tức ập xuống đầu các nàng một trận giáo huấn.

A mẫu không phải người hay to tiếng, nhưng khi nổi giận huấn người thì cũng vô cùng đáng sợ.

Từ đó các nàng không dám nhiều lời nữa, càng không dám lấy Thái tử ra làm chuyện cười.

Sau một thời gian, khi đó chỉ có Tống Kiều và a mẫu ở nhà, Bác Lăng đón trận tuyết rơi đầu tiên của mùa đông, Tống Kiều cùng với các tiểu tùy tùng nửa đêm hào hứng ra ngoài thưởng tuyết. Kết quả tuyết còn chưa kịp ngắm nhưng lại nhìn thấy một màn kinh tâm động phách trong hoa viên, làm cho nàng đời này đều không cách nào quên được.

A mẫu và Vệ Từ đứng ở chỗ tối tăm sâu nhất trong hoa viên, Vệ Từ kéo vạt áo của a mẫu, nôn nóng nói gì đó.

Tống Kiều núp ở phía xa, cực lực muốn nghe ngóng, nhưng chỉ mơ hồ nghe thấy Vệ Từ khóc nức nở.

Bất luận Vệ Từ lôi kéo a mẫu ra sao thì biểu tình của a mẫu vẫn lạnh lùng, thờ ơ.

Cuối cùng Vệ Từ mệt mỏi, a mẫu tiễn nàng trở về.

Sau khi tiễn Vệ Từ ra ngoài, a mẫu trở về nhà, tắt đèn đi ngủ.

Tống Kiều biết Vệ Từ không hề rời đi, bởi vì nàng trốn ở cạnh cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra phía ngoài, thấy hai tên thị nữ cầm đèn l*иg đứng phía sau Vệ Từ, Vệ Từ không đi các nàng cũng không dám nhúc nhích.

Vệ Từ khoác áo lông cáo, trên người phủ đầy tuyết, khuôn mặt trẻ trung bị đông lạnh đến trắng bệch, vẻ quật cường và thống khổ càng thêm rõ ràng ánh đèn l*иg.

Tống Kiều rất khó có thể quên tối hôm đó Vệ Từ mặt mang nước mắt, đứng sừng sững trước cửa Diêu Tinh phủ một đêm.

Nàng biết a mẫu đại cũng nhận ra điều đó, nhưng từ đầu đến cuối không hề đi ra, mặc cho Vệ Từ bị gió thổi, bị tuyết đông như vậy.

Sau đêm đó, Vệ Từ cũng không tới Diêu Tinh phủ nữa, nửa năm trôi qua, các nàng chuyển nhà rời khỏi Bác Lăng, đi tới Ngang Châu Đáo huyện, từ đó chưa lần nào quay trở lại Bác Lăng.

Sau đó Tống Kiều gả tới Túc huyện Đồng gia, thành thân rồi sinh con, sớm đã quên lãng chuyện của a mẫu và Vệ Từ.

Mấy chục năm thấm thoát trôi qua, nữ nhi vừa nhắc đến, tâm tư Tống Kiều tựa hồ lại bị kéo về đêm hôm ấy.

Vệ Từ từng là Thái tử đã trở thành Trưởng Công chúa, vẫn đối với a mẫu nhớ mãi không quên sao?

Tống Kiều kể lại chuyện này cho Đồng Thiếu Huyền, Đồng Thiếu Huyền trong lòng cũng bị bóp chặt khó chịu, mơ hồ phát đau.

Nhưng mà nàng không cảm thấy Vệ Từ đối với ngoại tổ mẫu là nhớ mãi không quên.

Đồng Thiếu Huyền đã tận mắt chứng kiến danh tiếng của Vệ Từ ở Bác Lăng phủ như thế nào, đang làm những việc gì.

Một biển mỹ nhân mênh mông vây xung quanh nàng, phụng dưỡng nàng, Đường Kiến Vi kia cũng luôn theo bên người nàng, tự tay tách hàu rót rượu, một tấc không rời.

Cái gọi là thiên tử chỉ hôn, chỉ sợ giật dây sau lưng không phải là thiên tử, mà chính là bản thân Vệ Từ.

Vệ Từ đem sủng hầu của mình ban cho Đồng gia, như vậy là vẫn còn ghi hận lúc trước ngoại tổ mẫu đối với nàng nhẫn tâm quyết ý, nên muốn làm nhục nhã Đồng gia, làm náo loạn cửa nhà mà thôi.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Đồng Thiếu Huyền rầu rĩ không vui, cảm giác nhân duyên mà mình vạn phần quý trọng bị người khác đem ra làm công cụ trả thù.

Sau này phải làm sao để sống cả một đời với người mình không thích đây?

Nàng không thể tưởng tượng được.

Nàng đứng trong hoa viên, ánh mặt trời phủ trên người nàng, nhưng khiến nàng cả người phát lạnh.

Đời này, còn có thể gặp lại tiên nữ tỷ tỷ không?

Thực ra Đồng Thiếu Huyền không hề hoàn toàn hiểu lầm Vệ Từ.

Vệ Từ đúng là muốn Đồng Thiếu Huyền trải qua những tháng ngày rối loạn, ai bảo nàng trưởng thành giống Trưởng Tôn Dận như đúc.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền, Vệ Từ liền cả người không dễ chịu.

Nàng đã từng thấy mẫu thân của con thỏ nhỏ này, thật sự cũng rất giống Trưởng Tôn Dận.

Cả nhà đều là khuôn mặt này!

Có thể làm cho gương mặt mà nàng căm ghét lộ ra vẻ thống khổ, là việc khiến Vệ Từ sảng khoái nhất kiếp này.

Đương nhiên "Báo thù" chỉ là trò đùa dai nho nhỏ mà thôi, đưa Đường Kiến Vi rời khỏi Bác Lăng, đến bên người Đồng Thiếu Huyền, nàng có suy tính sâu xa hơn.

Đường Quán Thu xưa nay chưa từng ngồi xe ngựa lâu như vậy, hơn nữa nàng vốn là thường xuyên đau đầu, tâm hoảng khí đoản, sau ba ngày rời khỏi Bác Lăng, nàng liền nôn mửa không ngừng rồi ngã bệnh.

Đường Kiến Vi hãm lại tốc độ, chậm rãi hướng về Túc huyện.

Trên sắc chỉ cố ý đề cập tới tuổi của Đường Kiến Vi, đặc biệt cho phép nàng có thể giảm thời gian hiếu kỳ, sớm ngày thành hôn. Mặc dù đem ba năm hiếu kỳ rút ngắn làm một năm thì hiện tại nàng vẫn trong thời gian hiếu kỳ. Nếu đến Túc huyện thì nhanh nhất cũng phải đợi tháng giêng năm sau mới có thể thành thân, không vội, vẫn là thân thể tỷ tỷ quan trọng.

Trên suốt dọc đường, bất kể là tiền thuê khách điếm hay ăn uống đi đường, tất cả đều do Đường Kiến Vi bỏ ra.

Vệ Từ phái tới bốn vị thị nữ nhìn liễu yếu đào tơ, ai có thể nghĩ là mỗi người đều có sức ăn kinh hồn, mỗi bữa nhất định phải có rượu có thịt, ăn kèm ba bát cơm tẻ, khi ăn cơm còn phát ra động tĩnh lớn, mỗi lần ngồi ăn ở bên cạnh không chỉ quét sạch các món của bàn mình mà còn liên tục hướng về bên các nàng càn quét.

Đúng là người luyện võ, khẩu vị thật tốt..

Tuy rằng Đường Kiến Vi nắm trong tay số tiền nợ lớn, nhưng tạm thời không cách nào dùng được, đỉnh đầu căng thẳng không chịu nổi sức ăn như vậy.

Đi nhiều thêm một ngày đường thì nàng phải dùng nhiều thêm một phần tiền.

Đương gia mới biết đương gia khó, Đường Kiến Vi mỗi ngày đều phải tính toán sao cho chi phí xuống mức thấp nhất.

Thật vất vả mới đến Túc huyện, Đường Kiến Vi đã phải bỏ ra hai trăm lượng, trong đó một nửa đều là tiền ăn uống.

Nàng đang trong hiếu kỳ nên không thể thành thân, mặc dù đã đến Túc huyện nhưng không thể vào ở trong Đồng gia, không thể gặp mặt Đồng Thiếu Huyền, phải ở trong khách điếm bên ngoài, đợi ngày thành thân.

Nhưng mà nửa năm sau mới tới tháng giêng, nửa năm a! Nếu như sống ở bên ngoài sẽ phải tốn bao nhiêu bạc đây!

Không được, khi đến Túc huyện thì nàng phải ngay lập tức vào trong Đồng gia!

Đường Kiến Vi đã nghĩ kỹ càng biện pháp, để một thị nữ đi đến Túc huyện trước, càng nhanh càng tốt, nói cho Đồng gia chủ mẫu là làm phiền chủ mẫu sắp xếp cho một gian phòng, gian phòng nhỏ nhất của Đồng phủ cũng được, ba ngày sau nàng sẽ đến nhà.

Thị nữ đi đến Túc huyện, chuyển lại nguyên văn lời của Đường Kiến Vi cho Đồng gia.

Tống Kiều vừa nghe xong liền nổi giận: "Không phải đang trong hiếu kỳ sao? Không phải đến tháng giêng năm sau mới có thể thành hôn sao? Còn chưa thành hôn làm sao có thể dọn đến ở trong nhà được? Ở trong nhà thì khó tránh khỏi gặp mặt A Niệm. Như vậy còn ra thể thống gì nữa! Ta không đáp ứng!"

Đồng Trường Đình, Đồng Thiếu Huyền, cùng với ca ca và các tỷ tỷ nhất trí tán đồng lời của chủ mẫu: "Đúng! Không đáp ứng!"

"Quyết không thể để cho nàng đến ở trong nhà!"

"Đúng! Không thể!"

Đồng Thiếu Huyền nhìn người một nhà lục lực đồng tâm, không khỏi cảm thấy an ủi.

Thật sự quá tốt rồi, cho dù Đường Kiến Vi mang theo dao phay gả tới đây thì nàng cũng không sợ.

Phụ mẫu và ca ca, tỷ tỷ đều đang bảo vệ nàng.

Ba ngày sau, Đồng Thiếu Huyền trở về từ thư viện, mới vừa bước vào cửa, liền nghe có tiếng nói chuyện trong phòng.

Nàng nghe ra một người trong đó là a mẫu, còn có tiếng của một cô nương khác.

Đây là người nào? Trong nhà có khách tới sao?

Vừa vặn, trên đường nàng tan học trở về nhìn thấy gà quay Lưu ngốc tử mới mở, người không nhiều lắm, nàng liền mua một con về nhà, có khách thì mời dùng bữa luôn vậy.

"A mẫu!" Đồng Thiếu Huyền bước nhanh vào, muốn chào hỏi khách nhân.

Nàng nhìn thấy một nữ nhân đang ngồi trên ghế trong tiền thính.

Nữ nhân ăn mặc một thân váy bạch điểu, nhẹ nhàng phủ xuống nhu quần trong suốt, phi bạch khoác trên hai cánh tay, mái tóc dày đen nhánh được sơ thành kiểu song thùy kế xinh đẹp hoạt bát lại đặc biệt phong nhã.

Đồng Thiếu Huyền liếc mắt nhìn sườn mặt của nữ nhân kia, bỗng nhiên dừng bước.

"Ngươi.."

Nữ nhân kia hai tay đặt ở trước người, chậm rãi quay mặt lại, hai mắt đen nhánh ẩn tình ngưng thê, tựa hồ còn ẩn chứa nước mắt ướŧ áŧ. Đôi môi bởi vì lúc nãy xúc động, lại càng thêm đỏ chót.

Nếu không phải Đồng Thiếu Huyền từng tận mắt nhìn nàng hung tàn dũng mãnh ra sao, thì có lẽ thật sự sẽ bị bộ dáng mảnh mai đáng thương của nàng lừa gạt.

Đây không phải là Đường Kiến Vi sao?

Tại sao nàng lại ở chỗ này!

Gà quay trong tay Đồng Thiếu Huyền "Bịch" một tiếng rơi xuống bên chân, sợ hãi muôn dạng mà nhìn Đường Kiến Vi.

Đúng lúc này, A Hoàng, chó giữ cổng của Đồng gia vọt ra, ngậm gà quay chạy đi.

Mọi người: "..."

Đồng Thiếu Huyền đau lòng không thôi, đó chính là gà quay của Lưu ngốc tử!

Nhưng so với gà quay, sự xuất hiện của Đường Kiến Vi càng là đòi mạng.

"Tại sao ngươi lại ở đây.. A mẫu!" Đồng Thiếu Huyền chất vấn Tống Kiều.

Trước đó chưa nhìn ra, vừa đối mặt với a mẫu, Đồng Thiếu Huyền mới phát hiện a mẫu mắt ướt lệ?

Nàng chưa từng có ấn tượng gì với nước mắt của a mẫu, chỉ có ký ức sâu sắc về nước mắt của nàng và ca ca tỷ tỷ cùng nhau khóc khi bị a mẫu đánh hồi nhỏ.

Tống Kiều ai thán một tiếng, nói với Đồng Thiếu Huyền: "A Niệm về phòng trước đi, hai ngươi còn chưa thành thân, bây giờ chưa phải lúc thích hợp gặp mặt Kiến Vi."

Cái gì mà không thích hợp gặp mặt chứ!

Đồng Thiếu Huyền nghe lời nói của a mẫu, cả người nhũn ra.. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phải đáp ứng nàng ở đây?

Nói vậy còn thể thống gì nữa?

Lời hứa tuyệt đối không đáp ứng đâu rồi?

Tại sao chớp mắt liền thân thiết gọi là "Kiến Vi" rồi?

Đồng Thiếu Huyền hoảng sợ nhìn về phía Đường Kiến Vi --

Ngươi đã cho a mẫu của ta uống bùa mê thuốc lú gì? Có phải dùng đầu gà nấu thành hay không?

Đường Kiến Vi vốn còn muốn tiếp tục rỏ thêm mấy giọt nước mắt, nhưng ngay lúc nàng nhìn thấy Đồng Thiếu Huyền thì cũng khϊếp sợ không kém mấy phần so với Đồng Thiếu Huyền.

Là nàng, lại là nàng?

Nàng chính là Đồng Thiếu Huyền?

Đường Kiến Vi trên đường đến Túc huyện đều tưởng tượng tới hình dạng người mà chính mình phải gả cho, có người nói đây là thần đồng thích đọc sách, lại còn là ngoại tôn nữ của Trưởng Tôn gia, nên có lẽ không phải một kẻ thô thiển.

Không nghĩ tới không phải người thô thiển, mà thật sự là một người giấy.

Ngay khoảnh khắc Đồng Thiếu Huyền kinh hãi đến biến sắc, Đường Kiến Vi đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như nàng lại ngất xỉu tại chỗ thì lập tức đi tới đỡ nàng, không để nàng xảy ra chuyện xấu gì.

Đường Kiến Vi không muốn vừa mới gả tới đã phải thủ tiết.

Đường Kiến Vi ngoài miệng nói "Xin chào Đồng nương tử", trong lòng không khỏi có chút cảm giác khác thường.

Hai nàng gặp gỡ hai lần ở Bác Lăng, bây giờ lại quanh co ngàn dặm đường nhân duyên, đúng là thật sự có duyên phận.

Nhưng mà đứa nhỏ này nói là mười lăm tuổi, nhìn qua chỉ như mới mười hai mười ba tuổi. Mặt trắng người gầy, tựa hồ không còn sống được mấy năm.

Đồng Thiếu Huyền phát hiện Đường Kiến Vi đang đánh giá chính mình, một bụng nghi vấn bị nàng bất thình lình nhìn mà đều chặn trở lại, dao phay vô hình đã đặt trên cổ nàng, làm cho nàng cái gì cũng không dám nói.

Đường Kiến Vi mỉm cười với nàng, còn nàng thì im lặng như ve sầu mùa đông.

"A Niệm." Tống Kiều thấy nữ nhi nửa ngày vẫn chưa nhúc nhích, đi tới nắm chặt tay Đồng Thiếu Huyền, nói: "Ngươi cứ về trước đi, chuyện này ta sẽ nói với ngươi sau."

Đồng Thiếu Huyền tội nghiệp nhìn Tống Kiều: "A mẫu, ngươi thật sự đáp ứng cho nàng ở trong nhà?"

Ánh mắt Tống Kiều lấp loé, Đồng Thiếu Huyền đã hiểu.

Nữ nhân Đường Kiến Vi này vô cùng dẻo miệng, chỉ sợ là a mẫu cũng nàng thuyết phục.

Tống Kiều xác thực là bị cái miệng khéo ăn nói của nàng mua chuộc.

Sau khi đưa Đường Kiến Vi đến Túc huyện an toàn, bốn người thị nữ nghỉ ngơi một đêm, sau đó lập tức khởi hành trở lại Bác Lăng.

Đường Kiến Vi mang Tử Đàn cùng Đường Quán Thu đi tới cửa lớn Đồng gia, gõ cửa.

Sài thúc đến mở cửa, hỏi nàng là ai, Đường Kiến Vi liền tự báo họ tên.

Nghe được tục danh "Bác Lăng Đường thị Tam nương tử", sắc mặt Sài thúc thay đổi ba lần, lập tức đi bẩm báo Tống Kiều.

Trong nhà chủ có Tống Kiều và vài gia nô, Tống Kiều nghe xong, tiểu yêu tinh đã tới cửa rồi, được lắm, vừa hay cũng muốn gặp nàng, nhìn xem vị Đường gia Tam nương tử là nhân vật bộ dạng hung ác ra sao!

Trên đường đi tới tiền thính, Tống Kiều đã quyết định chủ ý, bất luận Đường Tam Nương kia phong quang ở kinh thành ra sao, hiện tại bị thiên tử chỉ hôn đến Đồng gia, nàng sẽ hảo hảo dạy dỗ Đường Tam Nương biết quy củ Đồng gia.

Đây là lần gặp mặt đầu tiên nhất định phải tạo uy, nếu không sau này sợ là quý nữ kinh thành sẽ trèo lên đầu ngồi.

Tống Kiều trong lòng tính toán chín chín tám mươi mốt loại phương pháp để đấu trí với tức phụ, không ngờ là một loại cũng không dùng đến.

Hai người vừa chạm mặt, Đường Kiến Vi lập tức khóc lóc, gọi nàng một tiếng "A mẫu".

Tống Kiều trố mắt nghe nàng gọi vậy, không ngờ người kia tỏ vẻ thân quen như vậy, lập tức nói:

"Vẫn chưa xuất giá, ngươi gọi" a mẫu "cái gì chứ?"

Đường Kiến Vi không chỉ có không thay đổi mà còn được một tấc lại tiến tới một bước, nắm chặt lấy tay Tống Kiều:

"Thiên tử tứ hôn tất nhiên không thể thay đổi, hôm nay không gọi, ngày mai cũng sẽ phải gọi." Đường Kiến Vi hai mắt đẫm lệ nhìn Tống Kiều, "Huống hồ, nhìn thấy ngài, như nhìn thấy a mẫu vừa mất của ta. Nàng cũng giống như ngài vậy, từ mi thiện mục nhàn nhã đoan trang.."

Đường Kiến Vi ban đầu tất nhiên là diễn trò, nàng nhận ra Tống Kiều tuy mặt lạnh, nhưng bị nàng chấp nhất nắm tay cũng không thật sự tránh thoát, vừa nghe đến mấy chữ "a mẫu mới mất" mấy ánh mắt khẽ chấn động, biểu hiện quả nhiên ngưng trọng lại, Đường Kiến Vi phát hiện đây là kiểu người mạnh miệng mềm lòng điển hình, rất giống a mẫu Tô Mậu Trinh của nàng.

Ban đầu chỉ là muốn rỏ mấy giọt nước mắt nhằm nhận được sự đồng cảm, tiết kiệm ít bạc thuê khách. Không ngờ là nỗi lòng nhớ thương chân thật bị đẩy lên càng thêm kịch liệt, không cần diễn, nước mắt vẫn tự nhiên cuồn cuộn chảy xuống.

Tống Kiều nhìn Đường Kiến Vi nước mắt tuôn rơi ào ào theo từng lời nói, nhắc tới mẫu thân thì nghẹn ngào bộ dáng, tất cả những người làm mẫu thân trong thiên hạ đều không nỡ nhìn cảnh này.

Đúng là một hài tử mệnh khổ, phụ mẫu liền ra đi như..

Đường Kiến Vi viền mắt ửng hồng, hai mắt đẫm lệ, nhìn qua bộ dạng nhu mì đáng yêu, thật đẹp mắt.

Thực sự là tuyệt sắc mỹ nhân.

Tống Kiều thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Đường Kiến Vi, lại cảm thán đứa nhỏ này có tri thức hiểu lễ nghĩa, miệng lại vô cùng ngọt, cái miệng nhỏ liên tục gọi a mẫu a mẫu làm cho tim nàng cũng lâng lâng.

Đến khi Đường Kiến Vi nói đêm nay liền muốn ở tại Đồng phủ thì lúc này Tống Kiều mới bừng tỉnh.

Không đúng!

Tống Kiều phát hiện có gì đó không đúng, lập tức nhắc nhở chính mình.

Không được bị tiểu hồ ly Đường gia mê hoặc! Năm đó nhà nàng hủy hôn hại A Niệm của ta trở thành trò cười của Túc huyện nhiều năm như vậy!

Bây giờ nàng muốn vào cửa liền vào cửa, nếu nàng thực hiện được, sau này mặt mũi của người Đồng gia còn biết để đâu?

Tống Kiều ổn định lại tâm tư lung lay, bỏ tay nàng qua một bên, không dám nhìn gương mặt hồ mị của nàng, đưa lưng lại nói:

"Bất luận tình huống của ngươi như thế nào, trước khi chính thức bái đường thì không thể gặp mặt. Ngươi mang theo hai người kia ra ngoài tìm khách điếm ở đi, đợi tháng giêng năm sau ngươi chính thức thành thân với A Niệm thì.."

Tống Kiều còn chưa nói hết câu, chợt nghe một tiếng "A mẫu".

Tống Kiều buồn bực nhìn lại, phát hiện đó là một trong hai người mà Đường Kiến Vi mang đến, nhìn qua thấy một tiểu nương tử so với Đường Kiến Vi còn lớn hơn mấy tuổi đang bước lên phía trước, kéo lấy ống tay áo của Đường Kiến Vi, vừa lo lắng lại có chút sợ sệt mà nhìn nàng.

"A mẫu?" Tống Kiều nghe thấy danh xưng này thì ngũ quan đều muốn nứt ra, "Ngươi, ngươi? Làm mẫu thân?"

Nhưng mà tuổi tác không đúng lắm?

Đường Kiến Vi vội vàng nói: "Đừng hiểu lầm, nàng là tỷ tỷ ta, thân tỷ tỷ. Trước đây cũng không phải như vậy.."

Thế là nàng liền đem tất cả đầu đuôi sự tình thê tử của Đường Quán Thu chết trận tiền tuyến, bị Thẩm gia bôi nhọ, cùng với biến cố của Đường gia sau đó nói hết với Tống Kiều.

Giải thích một hồi, nói đến Tống Kiều rơi nước mắt.

Tống Kiều đã biết Đường gia gặp biến cố, nhưng chỉ là nghe một cách đại khái, cũng không biết các tình tiết cụ thể trong đó.

Bây giờ Đường Kiến Vi kể lại đầu đuôi việc này, Tống Kiều nhớ tới tình nghĩa với Tô Mậu Trinh hồi trẻ, trong lòng không mấy dễ chịu.

Đường Kiến Vi cúi đầu không nói lời nào, trên lông mi vẫn còn vương chút nước mắt, Tống Kiều càng nhìn đứa nhỏ này càng thấy đáng thương.

Mà tỷ tỷ Đường Quán Thu, lớn lên xinh đẹp như vậy, tuổi còn trẻ đã mất đi người yêu, sau đó lại bị người ta vu cáo, còn là loại vu hại ác độc nhất.. Hiện nay trở nên điên điên khùng khùng, nhưng không phải là kiểu điên khiến người ta e sợ, trái lại còn mang dáng dấp ngây ngô của tiểu hài nhi, thật làm đau lòng người.

"Đều là do Thẩm gia kia sai!" Tống Kiều bất bình dùm, "Những chuyện khác chưa nói, danh tiết làm sao có thể tùy tiện vấy bẩn như vậy! Thẩm gia thật sự không có tình người, so với Đường gia hủy hôn kia chỉ có hơn chứ không có kém!"

Tống Kiều nhất thời lỡ miệng nói ra "Đường gia", bởi vì bình thường khi người Đồng gia tập hợp cùng nơi phàm là nhắc tới kẻ ác thì các nàng lúc nào cũng đánh đồng với Đường gia, sau đó ra sức mắng chửi một trận.

Lâu dần dưỡng thành thói quen, Tống Kiều không có giữ mồm giữ miệng, lỡ lời ngay trước mặt người Đường gia.

May là Đường Kiến Vi không biết chuyện hủy hôn, trong lòng còn buồn bực, Đường gia lúc nào vô liêm sỉ như vậy, lại còn hủy hôn?

Không biết rằng chuyện hủy hôn đối với bất cứ ai cũng bị ảnh hưởng vô cùng lớn ư!

Tống Kiều thực sự là miệng dao găm tâm đậu hũ, không nỡ nhìn hai tỷ muội đáng thương cùng thị nữ trung thành phải ở bên ngoài chịu khổ, liền đồng ý cho các nàng tạm thời ở trong nhà.

Cũng chính là vào lúc này, Đồng Thiếu Huyền trở về.

Sau đó, gà quay liền rơi xuống đất.

Tống Kiều để Đồng Thiếu Huyền trở về phòng, sau đó tự mình đưa Đường Kiến Vi các nàng đến Tây viện cách xa phòng của Đồng Thiếu Huyền nhất, tạm thời sắp xếp cho các nàng ở chỗ này.

Tây viện có một gian phòng và hai gian nhĩ phòng, Tử Đàn ở trong nhĩ phòng, Đường Kiến Vi và Đường Quán Thu ở một gian phòng, trông chừng không để cho nàng chạy khắp nơi.

Tống Kiều dàn xếp xong thì rời đi, Đường Kiến Vi mệt mỏi gần một tháng, cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát.

Chưa tới nửa giờ sau, hạ nhân bưng cháo trắng dưa muối đến, bà người Đường Kiến Vi đói bụng quá mức, mặc dù chưa từng có bữa nào đơn sơ như vậy nhưng cũng ăn rất ngon miệng.

Tử Đàn thu dọn bát đũa, nói: "Vị chủ mẫu của Đồng gia là người rất tốt, vừa gặp đã tỏ vẻ dữ dằn nhưng thật ra tâm địa mềm mại. Bình thường không ai lại đồng ý cho người chưa xuất giá bước chân vào nhà? Huống chi ngươi còn mang theo Đại nương tử."

Đường Kiến Vi "Ân" một tiếng, nghĩ đến tối nọ tại Hiểu Phong Lâu, cũng là Đồng Thiếu Huyền không màng nguy hiểm cứu Đại tỷ, xem ra gia giáo Đồng gia bất phàm.

Nhớ tới khi Đồng Thiếu Huyền nhìn thấy nàng thì gương mặt nhỏ nhắn sợ hãi đến trắng bệch, còn gà quay rơi xuống đất bị tha đi, Đường Kiến Vi cảm thấy nàng có chút thảm.

"Ngươi mau chóng thu dọn bát đũa rồi giúp ta chăm nom tỷ tỷ, ta muốn ra ngoài một chuyến." Đường Kiến Vi nói với Tử Đàn.

"Hử? Ngươi còn muốn ra ngoài? Không nghỉ một lát sao?"

"Ta mua thứ này rồi trở lại."

Đồng Thiếu Huyền nghe thị nữ Quý Tuyết nói ba người Đường Kiến Vi sẽ ở trong Tây viện.

Vậy cũng được, Tây viện cách bên này của nàng rất xa, đi xuyên qua ba cái hành lang mới có thể gặp phải.

Đồng Thiếu Huyền đầu vô cùng đau đớn, phỏng chừng là do một phen kinh hoảng tại tiền thính khi nãy.

Không chỉ đau đầu, bụng cũng đói, a mẫu tới gọi nàng ăn cơm, hướng về trước bàn một chút, không có nửa phần khẩu vị.

Nàng muốn ăn gà quay của Lưu ngốc tử.

Đừng xem Lưu ngốc tử như những kẻ ngốc nghếch khác, hắn làm gà quay thật sự ăn rất ngon, thịt vừa mềm vừa ẩm, da gà mỏng giòn mịn màng, gà quay ngon nhất Túc huyện chính là nhà hắn.

Đáng tiếc, vất vả lắm mới mua được, rơi xuống đất bẩn rồi thì không ăn được nữa.

Từ nhà ăn đi ra, Đồng Thiếu Huyền ăn đầy một bụng cháo cả người không thoải mái, đang muốn đi về phòng ngủ bỗng nhiên đối mặt với Đường Kiến Vi từ chỗ khác đến.

Đồng Thiếu Huyền: "?"

"Đừng sợ." Đường Kiến Vi cầm trong tay một con gà quay thơm ngào ngạt, đưa cho Đồng Thiếu Huyền, "Vừa nãy ngươi bị ta dọa rơi mất gà quay, chắc thèm hỏng rồi đi, đây, đền cho ngươi."

Đồng Thiếu Huyền nhận lấy gà quay, là hương vị quen thuộc, xác thực của Lưu ngốc tử!

Đường Kiến Vi vỗ vỗ bả vai nàng: "Trước đây ngươi cứu tỷ ta ở Bác Lăng, ta còn chưa kịp gặp mặt tạ ơn ngươi. Con gà nướng này coi như là lễ vật bồi tội cùng báo đáp."

Đồng Thiếu Huyền cầm gà quay, trong lòng có chút cảm động, nàng biết rất đông người mua gà quay của Lưu ngốc tử, phải rất tốn công xếp hàng chờ.

Đường Kiến Vi liền muốn đi, Đồng Thiếu Huyền nói với nàng:

"Ta đã thích một người."

Mặc dù chỉ gặp qua một lần trong cơn mơ màng, cũng không biết sau này còn gặp lại hay không, nhưng trong lòng nàng đã có một người khác, nàng không muốn lừa dối Đường Kiến Vi.

Đường Kiến Vi hai mắt thoáng trợn tròn, ngừng giây lát sau đó "Ân" một tiếng: "Biết ngươi đối với ta vừa phiền lại vừa sợ, chúng ta chỉ là gặp dịp mua vui, quét tuyết trước cửa. Ngươi thích ai thì cứ thích đi, chúng ta chỉ tuân theo thánh chỉ mà thôi."

Đồng Thiếu Huyền: "Vừa vặn ta cũng có ý đó."

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Thiếu Huyền: Ta đã thích một người.

Đường Kiến Vi: Ân, ta biết, ta còn biết người ngươi yêu thích chính là ta.

Đồng Thiếu Huyền: ?