Chương 14:
Cái gì làm người thương tiếc, không tồn tại
Rượu đã nguội lạnh, Vệ Từ vẫn ngồi yên tại chỗ, xuyên qua ô cửa sổ nhỏ phóng tầm mắt tới mặt Diêu Tinh hồ lấp lánh.
Đào Vãn Chi đưa Đồng Thiếu Huyền rời thuyền liền trở lại, giúp Vệ Từ đem bút đầu lông vừa vẽ ngâm vào bên trong đồ rửa bút rửa sạch.
"Điện hạ vẫn uống rượu sao?" Đào Vãn Chi hỏi, "Nếu còn muốn uống, ta sẽ giúp ngươi hâm nóng lại."
Ngồi ở tư thế quỳ chân lâu như vậy, dù là ai đều sẽ cảm thấy tê dại.
Nhưng Vệ Từ vẫn không thay đổi tư thế.
Cảm giác này làm cho nàng như trở lại năm mười lăm, mười sáu tuổi, bằng tuổi với Đồng Thiếu Huyền hiện tại, khi đó, mỗi ngày đều phải ngồi quỳ chân tại án kỉ, đọc "Đế Linh" duyệt sách sử, tiếp thu sự giáo dục phức tạp và khô khan dành cho Trữ quân.
Từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, luôn có vô số bài khảo thí đang chờ đợi nàng.
Nhưng khi đó nàng thật sự không cảm thấy học tập là chuyện rườm rà và vô vị, thậm chí còn cam tâm tình nguyện quỳ ngồi ở đằng kia cả một ngày.
Bởi vì, mỗi ngày nàng đều có thể nhìn thấy lão sư của nàng.
Lão sư ân cần giáo huấn, như vẫn còn bên tai..
"Vãn Chi." Vệ Từ không trả lời Đào Vãn Chi, trái lại còn hỏi ngược lại một vấn đề, "Ngươi có biết nguồn gốc của Diêu Tinh hồ không?"
Đào Vãn Chi không hỏi nữa, chủ động đi hâm nóng rượu.
"Nguồn gốc Diêu Tinh hồ hình như có liên quan đến Trưởng Tôn thị?"
"Ân. Diêu Tinh hồ này đã từng là Diêu Tinh phủ, là phủ trạch của Trưởng Tôn thị ở Bác Lăng. Sau khi nguyên đích của Trưởng Tôn thị rời khỏi Bác Lăng, nơi này bị phá hủy để làm hồ. Loáng một cái, cũng đã hơn hai mươi năm."
Đào Vãn Chi đem rượu đã hâm nóng bưng trở về, giúp Vệ Từ rót rượu.
"Điện hạ rất ít khi nói những chuyện này với ta." Đào Vãn Chi một tay cầm chặt chén rượu, bưng lên, một tay đỡ lấy tay còn lại mà dâng rượu, "Cẩn thận, có chút nóng."
Vệ Từ tiếp nhận chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đào Vãn Chi muốn cầm chén rượu tiếp tục rót thì Vệ Từ nói:
"Diêu Tinh phủ là do ta hủy đi. Diêu Tinh hồ này, cũng là do ta đào ra."
Chuyện mà Đồng Thiếu Huyền lo lắng đã không xảy ra, nàng vẫn còn nguyên vẹn trở về từ thuyền hoa, đem tranh của Trưởng Công chúa vẽ mở ra nhìn một lần.
Kết hợp với sự tình phát sinh vừa rồi, trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng lại không thể xác định, tâm sự nặng nề quay trở lại nhã tụ, tìm Trưởng Tôn Ngạn.
Không ngờ là trên đường đi tâm tư phập phù, đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thì phát hiện mình không đi về nhã tụ mà đang ở một chỗ được quây lại bởi mấy tấm bình phong, mơ hồ còn ngửi thấy được hương vị của thức ăn.
Nàng đã đi lạc ra nhà bếp.
Đồng Thiếu Huyền nhìn xung quanh tìm đường ra, không nghĩ là nhà bếp tạm thời mà lại có thể sánh ngang với mê cung, quay đầu muốn hôn mê mà vẫn chưa tìm được lối ra, nhưng lại gặp được trò hay.
Phía sau bình phong vang lên âm thanh của một nữ tử: "A Thận."
"Nhị tỷ." Đường Kiến Vi đang muốn chuẩn bị thịt gà đông, không nghĩ là Đường Linh Lang mang theo Trương Lục Nương cùng đám tiểu thư kia đã tìm được đến nơi này rồi.
Hôm nay, Đường Linh Lang trang điểm yêu kiều, từ đầu đến chân đều là trang phục mới tinh, không hề kiêng kỵ trong nhà vừa mới có tang sự, đáng ra lúc này nàng phải mặc áo đại tang, trái lại, còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, minh diễm yêu dã hơn.
"Ai, A Thận, ngươi làm sao có thể làm những công việc nặng nhọc này."
Đường Linh Lang trong mắt ngấn lệ, nhìn con gà đang bị giữ chặt trên bàn, lắc đầu liên tục, "Ngươi theo ta trở về đi. Coi như phụ mẫu ngươi đã mất, thì còn phụ mẫu ta có thể chăm sóc ngươi cùng Đại tỷ a. Có biết a bà đã lo lắng thế nào khi các ngươi rời đi không?"
Đường Kiến Vi "Nga?" một tiếng, hỏi ngược lại: "Lo lắng cho ta?"
Đường Linh Lang nói: "Tất nhiên rồi, a bà ngày đêm lo lắng cho an nguy của các ngươi, ăn không ngon ngủ không yên."
Đường Kiến Vi cười nói: "Nhờ Nhị tỷ trở nói với a bà một tiếng, ta được Trưởng Công Chúa điện hạ chiêu mộ làm gia thần, từ nay là tuỳ tùng đi theo Trưởng Công chúa. A bà không cần lo lắng, ta tự có thể xử lý tốt chuyện của chính mình."
Đường Linh Lang hít một hơi thật dài, nghiêng người sang: "Ngươi đã bao giờ suy nghĩ qua chưa, nơi này của điện hạ cho dù tốt đến mấy thì cũng không phải là nhà của mình. Ngươi ân cần tận tâm cũng chưa chắc có thể lọt vào trong mắt điện hạ a. Ngươi a, bất quá cũng chỉ là hạ nhân trong bếp mà thôi."
Đường Kiến Vi liếc nhìn qua, phát hiện trên búi tóc của Đường Linh Lang có một chiếc trâm vàng quen mắt, định thần nhìn lại, kia chính là một trong những trâm vàng đính hoa mà a mẫu để lại cho nàng làm của hồi môn!
Lúc trước tất cả đồ cá nhân của nàng ở trong phòng đều bị Dương thị lấy đi, thậm chí của hồi môn mà a mẫu để lại cho nàng cũng không buông tha.
Lại còn đưa cho Đường Linh Lang, để cho nàng mang!
Nộ khí của Đường Kiến Vi điên cuồng dâng lên.
Đường Linh Lang tất nhiên là cố ý đeo đến cho nàng xem, muốn chọc cho nàng tức giận.
Đường Linh Lang thấy Đường Kiến Vi cương mặt, biết nàng đã nhìn thấy, khóe miệng giương lên thể hiện ý cười.
Đang muốn tiếp tục chế nhạo thì biểu tình của Đường Kiến Vi thiên biến vạn hóa, thay đổi trưng ra một gương mặt tươi tắn, cười nói với nàng:
"Ân? Ý của Nhị tỷ là Đào tỷ tỷ quanh năm nấu ăn cho Trưởng Công chúa cũng chỉ là một hạ nhân thôi sao?"
Đường Linh Lang không nghĩ là nàng sẽ đem Đào Vãn Chi ra nói, sững sờ một hồi, không có lập tức đáp lại.
Đường Linh Lang biết Đào Vãn Chi kia là ái nữ của Thượng Thư.
Đường đường là nữ nhi của Thượng Thư, lại chạy tới Trưởng Công chúa phủ, làm gia thần dưới váy Trưởng Công chúa, đúng là không có liêm sỉ!
Mặc dù trong lòng Đường Linh Lang không vừa mắt họ Đào kia, nhưng không thể trực tiếp mở miệng đắc tội được.
Đường Linh Lang nói: "Đào gia nương tử là người được Trưởng Công chúa coi trọng, cùng A Thận làm sao có thể so sánh đây? A Thận đánh giá cao bản thân mình quá rồi."
Đường Linh Lang hôm nay đến đây là muốn xem tư thái khốn quẫn của nàng, chính là muốn nàng khổ sở.
Đường Kiến Vi tất nhiên sẽ không để nàng ta toại nguyện.
Đường Kiến Vi chỉ chờ để nói câu này: "Nhị tỷ nói vậy thật giống như hiểu được tâm tư Trưởng Công chúa, chẳng lẽ Nhị tỷ cũng muốn lấy đồ ăn làm mồi câu, cầu Trưởng Công chúa thương lòng rồi bò lên giường của Trưởng Công chúa hay sao? Đáng tiếc, Nhị tỷ không biết nấu ăn, đến ngũ cốc còn không biết, chỉ sợ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình."
"Ngươi!"
Đường Linh Lang tức điên người, không nghĩ là Đường Kiến Vi lại thản nhiên nói ra những điều lỗ mãng như vậy, đúng là không có giáo dưỡng!
Nhưng nàng không cách nào phản bác.
Hôm nay nàng xuất hiện ở đây xác thực là vì muốn có cơ hội gặp mặt Trưởng Công chúa.
Nữ tử ở Bác Lăng phủ không ai là không có ý muốn như vậy.
Nếu như có thể được Trưởng Công chúa thưởng thức, sau này ở Bác Lăng phủ còn ai dám khi dễ nàng?
Nữ tử bình thường đều giấu những tâm tư này ở trong lòng, ai lại đi nói chuyện xuân tình của mình cho cả thế giới biết đây?
Hơn nữa nàng thật sự đã ngầm hạ không ít công phu, nhờ không ít người, muốn có cơ hội ở một chỗ cùng Trưởng Công chúa.
Nàng có lòng tin, chỉ cần để Trưởng Công chúa nhìn thấy nàng thì nhất định nàng có thể bắt lấy trái tim Trưởng Công chúa làm tù binh.
Thứ nàng muốn không phải là trở thành "Gia thần", mà là Trưởng Công chúa, là quyền thế của Trưởng Công chúa.
Đáng tiếc không được như mong muốn.
Đừng nói đến gặp được Trưởng Công chúa, ngay cả Đào Vãn Chi nàng cũng còn chưa có cơ hội cùng nói nửa câu.
Đường Kiến Vi miệng lưỡi sắc bén, vừa nói đã đâm trúng nỗi đau của nàng!
Ở trong bình phong ngươi tới ta đi thật náo nhiệt, ở ngoài bình phong thì Đồng Thiếu Huyền bị câu nói trắng ra đầy trào phúng của Đường Kiến Vi làm cho trợn mắt há hốc mồm.
Đây là thiếu nữ đứng bên hồ khóc nức nở sao?
Đây là Đường Kiến Vi cười như mật ngọt, ôn nhu mà hiên ngang sao?
Đường Kiến Vi lạnh lùng Đường Linh Lang:
"Ta khuyên Nhị tỷ đừng nên bận tâm đến chuyện của phủ Trưởng Công chúa. Nơi này không phải là Đường gia để ngươi tùy ý hung hăng càn quấy. Chi bằng trở về bên a bà mà hiếu thuận mấy ngày, dù sao thì đồ vật trộm được nói không chừng một ngày nào đó cũng phải phun ra."
Ánh mắt của Đường Linh Lang trong giây lát trở nên sắc bén, "Ha ha" cười lạnh hai tiếng nói:
"Ngươi cho rằng thân phận hiện tại của ngươi là gì? Đại tỷ váng đầu, lẽ nào ngươi cũng đồng thời váng đầu theo? Cáo mượn oai hùm một phen là nghĩ có thể dọa được ta? Đường Kiến Vi, từ nhỏ đến lớn ngươi ỷ vào là nguyên đích nữ nhi, không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại! Bây giờ ngươi chỉ là chó săn của Trưởng Công chúa, lại còn bị chủ nhân lạnh nhạt, ngươi chỉ xứng là chó săn đứng ở một bên hầu hạ người! Cái miệng không sạch sẽ, chủ nhân của ngươi không có thời gian dạy dỗ ngươi, ta có thể làm giúp! Đến!"
Đường Linh Lang nói với mấy người phía sau: "Vả miệng cho ta!"
"Được!"
Ba, bốn vị nương tử phía sau tiến tới muốn chụp cằm Đường Kiến Vi, giơ tay muốn đánh.
Đường Kiến Vi trên người có công phu, trong nháy mắt liền thoát khỏi cánh tay Trương Lục Nương đang xông lên phía trước.
Một tiếng vạn phần dọa người vang lên, Đồng Thiếu Huyền nghe mà sợ nổi da gà.
"Đến a."
Đường Kiến Vi cầm con gà lên, đặt trên tấm thớt, giơ tay một phát chém đứt đầu gà.
"Phụt" một tiếng, máu tươi bắn ba thước.
Đồng Thiếu Huyền lao lực nhoài nửa cơ thể ra ngoài, nhìn vào bên trong bình phong, chỉ cảm thấy một mảnh máu gà ấm áp chợt loé lên trước mắt nàng, văng đầy mắt, sau đó rơi tự do, dọc theo bình phong chảy xuống, toàn bộ bình phong bị nhuộm thành màu đỏ tươi.
"Ta xem ai muốn tới?"
Đường Kiến Vi dùng dao chỉ về phía đám người Đường Linh Lang, tức giận quát một tiếng, cùng lúc đó gà không đầu đang bay lên trời, ở giữa không trung nhảy múa quay cuồng.
Mấy tiểu nương tử đang muốn xông lên vả miệng chưa từng gặp qua tình cảnh kinh khủng như vậy, lưỡi đao sắc bén, gà không đầu phụt máu hướng về phía các nàng bay tới, dọa cho các nàng la thét chói tai, điên cuồng lui về phía sau.
Đường Linh Lang vô tình bị va ngã xuống đất, mấy người kia đạp lên người Đường Linh Lang mà chạy trốn.
"Các ngươi.."
Trên mặt Đường Linh Lang vẫn hằn lên một vết chân còn rất mới, xương cốt toàn thân giống như bị giẫm nát, quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Đường Kiến Vi cầm dao phay dính máu đứng ở sau lưng nàng, đang híp mắt nhìn nàng chằm chằm.
Máu tươi trên dao rỏ xuống đất tí tách, Đường Kiến Vi sát khí đầy người như Quỷ sai đến từ địa ngục!
Đường Linh Lang nằm trên mặt đất, sợ đến mức hồn vía lên mây, tấm bình phong trong lúc hỗn loạn vừa nãy đã bị đá văng, Đồng Thiếu Huyền tận mắt nhìn thấy Đường Kiến Vi cầm dao phay chém người, đằng đằng sát khí, trên mặt vẫn còn máu tươi chảy xuống.
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
Nhưng lần này không phải rung động, mà là kinh hãi.
Cái gì mà hoạt bát đáng yêu, không hề tồn tại.
Cái gì mà làm người ta thương tiếc, không hề tồn tại.
Muốn thương tiếc, e là chỉ có thể thương tiếc cho con gà kia.
"Chạy hết rồi sao? Vậy ngươi tới đây đi." Đường Kiến Vi nắm lấy phía sau cổ áo Đường Linh Lang, dao phay kề sát vào chiếc cổ mềm mại.
Đường Linh Lang cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo, sắc mặt tái xanh, sắp tiểu ra quần.
Đồng Thiếu Huyền là người quanh năm đọc sách thân thể vốn không tốt, xưa nay cũng chưa từng thấy cảnh đổ máu như vậy, mặt nàng đã trắng như giấy, đỡ lấy một tấm bình phong, cả người lung lay sắp đổ.
"Ta khuyên Nhị tỷ đừng trêu chọc ta. Ngươi cũng biết ta hiện tại không còn gì để mất. Đại tỷ điên rồi, ta có thể so với nàng ấy còn điên hơn. Ta cũng không thể bảo đảm ngoại trừ chặt đầu gà thì sẽ không chặt thêm cái gì khác.."
Đường Kiến Vi ngay lập tức giống như muốn giơ tay chém xuống, chặt đầu Đường Linh Lang tựa chặt đầu gà.
Đường Linh Lang hét lớn lên, dao phay "vù" một tiếng chém sát bên mặt nàng, hàn quang loé sáng làm mắt nàng đau xót.
Đường Linh Lang kêu gào thảm thiết, cơ hồ vừa chạy vừa té ngã mà thoát thân.
Cùng lúc đó, gà không đầu rốt cuộc cũng tìm được chỗ hạ cánh, "phịch" một cái, rơi vào trong l*иg ngực Đồng Thiếu Huyền.
Sắc mặt Đồng Thiếu Huyền biến hóa liên tục, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, có một sự vật từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong lòng nàng. Trong lúc cúi đầu muốn nhìn cho rõ ràng thì một luồng máu tươi bắn lên mặt nàng, một vệt máu dài từ mắt trái đến lông mày bên phải.
Đồng Thiếu Huyền nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn thấy gà không đầu run rẩy mấy lần, sau đó không tiếp tục động đậy nữa.
Đường Kiến Vi rút chiếc trâm vàng từ trên đầu Đường Linh Lang xuống, nhìn về hướng mà Đường Linh đang Lang đào tẩu, cười lạnh một tiếng, vừa quay đầu lại thì phát hiện ra Đồng Thiếu Huyền.
Đây là ai?
Có thêm một người từ lúc nào mà nàng cũng không hề hay biết.
"Ân? Ngươi.."
Đường Kiến Vi đang muốn mở miệng, chỉ thấy người nọ mắt nhắm lại, cơ thể mềm nhũn ngã xuống, ôm gà ngất tại chỗ.