Chương 9: Ngồi xuống đây
Lấy tôm cá và hải sâm thả vào nấu bên trong cháo gạo trắng, sau đó dùng muỗng vớt ra rồi trực tiếp để vào bát của Trưởng Công chúa, hải sâm cần nấu lâu hơn một chút.
Trưởng Công chúa an tĩnh ngồi ăn, Đường Kiến Vi hầu hạ bên cạnh cũng không nói một lời nào.
Dùng xong thủy sản, lại đem thịt bò và thịt dê thả vào, miếng thịt chỉ vừa chín tới, vừa non mềm lại vừa có tính dai.
Từng lát thịt cắt miếng vừa ăn, không nhiều không ít.
Trưởng Công chúa một khoảng thời gian trước đó phải bồi thiên tử tham gia đủ các loại yến tiệc, rượu thịt ăn nhiều đến nỗi cả người đều khó chịu, vốn đã thề trong tháng giêng này sẽ không tiếp tục ăn thêm một miếng thịt nào nữa.
Không nghĩ là Đường Kiến Vi lại có cách chế biến kì lạ này, mùi thơm của gạo át đi sự ngấy ngúa của thịt nhưng lại không làm mất đi mùi vị thịt thơm ngon mà ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho thịt thơm ngọt hơn, khi nhai nuốt cũng sẽ cảm nhận được sự sung sướиɠ càng nhiều theo các cấp độ.
Sau khi nhúng năm, sáu miếng thịt dê bò thì nàng lại đổi sang nhúng rau củ, cứ luân phiên như vậy.
Trưởng Công chúa ăn thịt vừa có chút ngán thì Đường Kiến Vi như có thuật đọc tâm mà giúp nàng đổi đồ ăn.
Nhẹ nhàng khoan khoái ăn một chút rau dưa thì ngay lập tức giảm bớt cảm giác ngấy.
Còn rất hiểu tâm tư người khác..
Trưởng Công chúa âm thầm liếc mắt nhìn Đường Kiến Vi đang ở bên cạnh yên tĩnh nấu ăn.
Hai năm không gặp, tiểu nương tử càng minh diễm động lòng người.
So với tuổi cập kê năm ấy thì càng có phong tình, và cũng càng thành thục hơn.
Nhưng dù có thành thục thì vẫn chỉ là một nha đầu mười bảy tuổi.
Nhìn thì có vẻ bình tĩnh nhưng kì thực ngay từ lúc bắt đầu thì bàn tay cầm muôi của nàng đã hơi hơi run.
Sau khi nấu xong các loại rau dưa, cháo gạo trắng biến dạng chắc hẳn sẽ không còn tiếp tục dùng được nữa. Ánh mắt của Trưởng Công chúa đã bay tới nồi đất đang bắt đầu bốc hơi nghi ngút kia, chờ mong kinh hỉ bất ngờ trong đó.
Nhưng Đường Kiến Vi lại không đến mở vung nồi đất, có vẻ như bát lưu ly bên này vẫn còn chưa ăn xong.
Đường Kiến Vi đem cháo gạo trắng đã nhúng qua nhúng lại nửa ngày đủ thứ nguyên liệu múc vào trong trong bát, đưa cho Trưởng Công chúa thưởng thức.
Trưởng Công chúa nhìn bát cháo, do dự trong chốc lát.
Nàng đã từng làm Trữ quân, và bây giờ là Trưởng Công chúa, nàng không có thói quen ăn cháo, huống chi là loại cháo nấu hỗn độn thế này.
Nhưng là một người am hiểu về ẩm thực, Trưởng Công chúa biết rõ là sau khi thuỷ sản, thịt đỏ và rau dưa dung nhuận lại với nhau thì cháo gạo trắng kia có mùi vị sẽ càng thêm cầu kỳ, khi ăn vào nói không chừng càng thêm minh diễm.
Nàng nghĩ quả nhiên không sai.
Cháo gạo trắng đã hấp thu hết tất cả hương vị của các nguyên liệu nấu ăn, khiến cho nàng vừa uống một hớp liền không thể dừng lại, trực tiếp uống hết sạch sành sanh.
Uống xong một bát, vẫn còn muốn thêm một bát.
Đường Kiến Vi ngậm lấy ý cười, giúp nàng múc ra nửa bát:
"Điện hạ vẫn nên chừa chút bụng, chờ đợi kinh hỉ trong nồi đất."
Nàng tùy ý làm như vậy, Trưởng Công chúa cũng không có nửa điểm trách cứ, theo đề nghị của nàng đem nửa bát cháo uống hết. Vừa đặt xuống bát thì không thể đợi thêm được nữa mà hỏi:
"Trong nồi đất có món gì vậy?"
"Thưa điện hạ, trong nồi đất là rau củ thịt cá hầm thập cẩm."
"Ta ngửi mùi vị thì xem ra nguyên liệu so với cháo gạo trắng lúc nãy còn phong phú hơn nhiều."
"Đúng là cái gì cũng trốn không lọt khỏi khứu giác của điện hạ, đây là hai mươi mốt loại nguyên liệu được hầm chung với nhau trong một nồi."
"Còn cần thêm bao lâu nữa?"
"Vẫn cần thêm nửa nén hương." Đường Kiến Vi chậm rãi đem tất cả cháo bên trong bát lưu ly múc ra, chờ đợi Trưởng Công chúa nói thêm vài câu với nàng.
Thật ra nàng tính toán thời gian rất vừa vặn, cố ý làm dư ra thời gian chờ đợi để cho Trưởng Công chúa nôn nóng thêm một chút, như vậy thì càng thêm chờ mong món tiếp theo.
Dày vò, sẽ làm cho món ăn vốn đã ngon miệng càng thêm mỹ diệu gấp bội phần.
Ngoài ra còn tăng khả năng Trưởng Công chúa sẽ cùng nàng nói chuyện, như vậy thì cơ hội để Trưởng Công chúa cảm thấy tò mò về nàng càng cao.
Trưởng Công chúa nhìn nồi đất bốc khói nghi ngút, chậm rãi mở miệng: "Trù nghệ của ngươi rất mới mẻ, ngươi học được từ đâu?"
Đường Kiến Vi ăn ngay nói thật: "Tất cả trù nghệ của thảo dân đều là do a mẫu truyền thụ lại."
"Nga? Là Tô Mậu Trinh?"
"Đúng vậy, ba năm trước a mẫu đã truyền cho ta một quyển kỳ thư, là sách quý gia truyền của Tô gia. Trong sách có ghi chép vô số những món ăn chưa bao giờ nghe tới và những thủ pháp nấu nướng khác lạ nằm ngoài sức tưởng tượng."
"Đại Thương giao lưu buôn bán cùng đủ các quốc gia, nhưng sợ là dù có đi hết các chợ trên khắp Đại Thương cũng chưa chắc đã tìm được các nguyên liệu nấu ăn này"
"Nhận được bảo bối tổ truyền thì ta mất ăn mất ngủ chuyên tâm nghiên cứu, thực tế là trong ba năm qua, bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn nên ta cũng chỉ hoàn thành chưa đến một phần mười các món ăn trong sách quý."
"Ngươi nói là trong cuốn sách quý kia có những nguyên liệu mà ngay cả ở Đại Thương cũng không mua được?"
"Đúng vậy."
"Bổn cung cũng đã từng ghé qua tửu lâu của Tô Mậu Trinh, đúng là có vài món mới mẻ, nhưng so với những món ăn hôm nay ngươi làm thì khác nhau một trời một vực."
"Đa tạ điện hạ quá khen. Tửu lâu chính là buôn bán làm ăn với dân sinh đại chúng, tất nhiên khẩu vị cần phải phù hợp thói quen ẩm thực của bách tính trong kinh thành. Nếu như món ăn quá mức mới mẻ độc đáo, chỉ sợ là Bác Lăng bách tính ăn không quen, như vậy chẳng phải là tự tay đập vỡ chén cơm của mình hay sao."
Trưởng Công chúa một tay chống phía trên huyệt Thái Dương, híp mắt nhìn Đường Kiến Vi:
"Vì vậy nên ngươi còn có rất nhiều tuyệt chiêu chưa bày ra?"
Đường Kiến Vi thản nhiên thừa nhận: "Có thể nói là như vậy."
"Đến." Trưởng Công chúa đột nhiên nói, "Ngồi xuống đây."
Đường Kiến Vi nhìn chỗ mà Trưởng Công chúa vừa chỉ, là chiếc ghế dài mà khi nãy Đào Vãn Chỉ ngồi khi bồi bên cạnh Trưởng Công chúa.
Vẻ mặt thong dong Đường Kiến Vi luôn trưng ra giờ khắc này bỗng nhiên ngưng trọng lại.
Nàng đương nhiên biết Trưởng Công chúa đang ám chỉ điều gì.
Mục đích chính hôm nay nàng tới đây là tiếp cận và làm vui lòng Trưởng Công chúa.
Nhưng khi Trưởng Công chúa thật sự ám chỉ nàng có thể hầu hạ thì tim nàng bỗng nhiên đập gia tốc, phỏng chừng sắc mặt cũng không dễ coi chút nào.
Đường Kiến Vi lại gần ngồi xuống, vẫn nhìn chằm chằm nồi đất không chớp mắt, dùng miếng vải thô bắc bếp đặt lên trên nắp nồi, nói:
"Có thể ăn được rồi."
Cơ thể mềm mại của Trưởng Công chúa tựa lên bả vai của Đường Kiến Vi, đang đoán xem bên trong nồi đất khiến người ta tâm tâm niệm niệm kia có những bảo bối gì, Đường Kiến Vi thở mạnh một cái cũng không dám.
"Ngươi nói một chút, hai mươi mốt loại nguyên liệu nấu ăn có những thứ gì?" Trưởng Công chúa đỡ bả vai của nàng, đầy hứng thú nhìn gò má của nàng và hỏi.
Đường Kiến Vi nói: "Trong này có thịt cừu, bao tử lợn, gân bò, nấm rừng, sò hến, trứng bồ câu.."
"Còn có không ít rượu."
"Ân.."
"Ngươi muốn chuốc say bổn cung sao?"
Đường Kiến Vi nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Trưởng Công chúa cũng không tiếp tục làm khó dễ nàng, thay đổi đề tài:
"Bây giờ lại là rượu của vùng nào đây?"
"Là vùng duyên hải Đông Nam, là loại rượu được sản xuất từ lâu đời ở một địa phương tên là Kiến Châu Lão Tửu."
Trưởng Công chúa cũng không chê Đường Kiến Vi giới thiệu sản phẩm nàng tâm đắc vừa cứng nhắc lại vừa khô khan, nàng ngửi ngửi hương vị mang theo mùi rượu nồng đậm, nói:
"Trước tiên cho ta nếm thử miếng gân bò óng ánh này."
"Ân.."
Đường Kiến Vi dùng đũa gắp gân bò cho vào trong bát, đặt đũa xuống rồi dùng hai tay dâng tới trước mặt Trưởng Công chúa.
Trưởng Công chúa hoàn toàn không ý tứ muốn giơ tay tự mình lấy ăn.
Đường Kiến Vi thấy dáng vẻ này của nàng thì liền minh bạch, đành phải căng da đầu mà cầm đũa lên, đem gân bò gắp lên đưa đến bên miệng nàng.
"Trưởng Công chúa từ từ thưởng thức, cẩn thận nóng."
Trưởng Công chúa ăn gân bò, vẫn như cũ tựa lên vai của Đường Kiến Vi, đem bờ vai của nàng làm gối, nhai kỹ nuốt chậm xong bình luận:
"Gân bò đã nấu nhừ mềm, nhưng không bị nát, bên ngoài mềm mại bên trong dẻo dai, còn có chút, ân.. Tê.."
Nhai mấy lần, miếng gân bò kia mới chậm rãi tỏa ra cảm giác cay xé lưỡi.
Trưởng Công chúa hít hai ngụm khí, trong miệng như lửa nóng thiêu đốt.
Loại cay nóng này làm cho nàng đôi môi phát sưng, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân vã mồ hôi.
"Ngươi trong này.. Thả cái gì?"
Trưởng Công chúa nhếch miệng, hướng về trong miệng quạt gió, tư thái hơi bất nhã, nhưng nàng hoàn toàn không có ý tứ trách cứ Đường Kiến Vi, mà là thật lòng cảm thấy hứng thú đối với phương pháp chế biến của Đường Kiến Vi.
"Đó là Thục ớt mà thảo dân sai người mang về từ đất Thục xa xôi." Đường Kiến Vi đem một bát cháo gạo trắng đã nguội đưa đến cho Trưởng Công chúa, Trưởng Công chúa ngay lập tức húp cháo giải cay.
Cháo gạo trắng thơm ngon mát lành trượt vào bên trong miệng lưỡi cay nóng của Trưởng Công chúa, mang đến cảm giác khoan khoái không thể diễn tả được bằng lời.
"Thục ớt?" Trưởng Công chúa thả xuống bát cháo, trong miệng vẫn còn có lưu lại vị cay nồng.
"Đúng. Trong các loại Thục ớt thì đây còn là loại cực kỳ đặc biệt, tên Thoán Thiên Hồng. So với các loại hoa tiêu quen thuộc của bách tính Đại Thương thì chỉ cay chứ không tê, nhưng độ cay lại hơn hoa tiêu gấp mấy lần."
Trưởng Công chúa bị miếng gân bò cay nồng kia dọa đến mức chưa lấy lại tinh thần, nhưng nhớ tới tư vị lúc nãy thì lại có chút mê muội, chính mình cầm lấy đũa, gắp ra một miếng bao tử lợn.
Bao tử lợn ở trên đầu đũa hơi hơi rung rinh, nóng hổi.
Vị cay lúc nãy lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, còn chưa cho vào trong miệng, Trưởng Công chúa đã có cảm giác tê dại miệng lưỡi.
Bao tử lợn béo ngậy nhưng không ngán, bên ngoài giòn bên trong dai mềm nhiều lớp, rất ngon.
Nấm rừng, trứng bồ câu, thịt dê, măng trúc, vây cá mập..
Trưởng Công chúa ăn một miếng rồi lại một miếng, mùi rượu nồng đậm cùng với vị cay nồng giống như một vị thuốc thần kỳ làm cho nàng cả người đổ mồ hôi sắc mặt ửng hồng, hô hấp cũng không thông, muốn chảy nước mắt, nhưng lại không dừng được du͙© vọиɠ ăn uống.
Một mình nàng đem toàn bộ cả nồi ăn sạch sẽ, thậm chí ngay cả nước dùng nồng đậm mùi rượu cũng uống hết không thừa một giọt nào.
Sau khi nàng ăn xong, đôi môi mỹ lệ lại càng thêm đỏ tươi ướŧ áŧ như màu máu.
Đường Kiến Vi đã giúp chuẩn bị sẵn nước, Trưởng Công chúa uống nước súc miệng, liên tục nhiều lần mới miễn cưỡng đem vị cay mạnh mẽ đè ép xuống.
Xoa yên chi, chỉnh đốn lại một phen, một lần nữa nàng lại trở thành cành vàng lá ngọc tao nhã.
Đường Kiến Vi cúi đầu, nhưng nàng có thể cảm nhận được Trưởng Công chúa đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt nóng bỏng.
Trưởng Công chúa nói: "Ta rất lâu không có một lần ăn nhiều đồ ăn như vậy."
Đường Kiến Vi nở một nụ cười, đang muốn tán thưởng vài câu thì Trưởng Công chúa giơ tay lên, đặt lên trên gò má nàng.
Đầu ngón tay chậm rãi vuốt qua gò má, dừng lại phía trên tai, rồi đem mặt Đường Kiến Vi hướng về phía trước.
Ừm.. Thành công rồi sao?
Trưởng Công chúa cảm thấy hứng thú với nàng sao?
Thật tốt, thật tốt, có thể thấy Trưởng Công chúa đối với món ăn của nàng rất hứng thú, nhân cơ hội này hảo hảo cùng Trưởng Công chúa thân thiết một chút, chỉ cần trở thành tâm phúc của Trưởng Công chúa thì sau này mọi chuyện đều suôn sẻ.
Nhưng mà, tại sao đầu lại không nhấc lên nổi.
Nàng đã hạ quyết tâm phải cấp cho Trưởng Công chúa một nụ cười thiên kiều bá mị câu nhân.
Ánh mắt Trưởng Công chúa dừng lại trên nắm tay đang siết chặt của Đường Kiến Vi, nhất thời tình thú hoàn toàn biến mất, ngay sau đó nàng buông tay xuống, một lần nữa kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Đường Kiến Vi lông mày nhíu chặt dần dần dãn ra: "?"
Trưởng Công chúa khôi phục biểu tình lạnh lùng như trước khi ăn, giống như lúc cảm giác thân thiết trong bữa cơm vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.
Không chút lưu luyến đứng dậy, rời khỏi nhã các.
Đường Kiến Vi ngồi quỳ chân tại chỗ, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi vị của đồ ăn.
Có chút mùi tanh, có chút mùi dầu, có chút khiến người ta buồn nôn.
Trở lại quỷ trạch, liên tiếp sáu ngày không có ai tìm đến Đường Kiến Vi.
Tiền mà Đường Kiến Vi hào phóng vung ra để dâng "Thịnh yến" bây giờ cũng không thể thu hồi lại, trên người chỉ còn lại sáu mươi mấy lượng.
Số tiền ít ỏi này nàng không dám tiêu xài phung phí, mà cũng không có chỗ để tiêu xài, vì mỗi ngày đều phải cùng Kim Ngô Vệ và người Đường gia chơi trò mèo vờn chuột.
Đường Kiến Vi cả người căng thẳng như có thể nứt ra bất cứ lúc nào.
Nàng cùng Tử Đàn luân phiên ra ngoài kiếm đồ ăn, nhưng lúc nào cũng phải lưu lại một người ở nhà chiếu cố Đường Quán Thu, đề phòng nàng đi lạc mất.
Tình trạng của Đường Quán Thu vẫn không có chút chuyển biến tốt nào, vẫn như cũ thỉnh thoảng đem nàng nhận thành a mẫu và Thẩm Ước.
Bạc càng ngày càng ít, Đường Kiến Vi cũng càng ngày càng hoảng.
Tử Đàn không hỏi nàng, nhưng bản thân nàng lại không thể không tự hỏi chính mình.
Thất bại rồi sao?
Bước kế tiếp nên làm thế nào cho phải?
Lúc đó có phải là ta nên chủ động hơn một chút không?
Nên mặt dày học theo tư thái của các nữ tử phong trần, chủ động nghênh đầu đón bão mới phải..
Đường Kiến Vi chán nản không thôi, nàng thất vọng bản thân mình ở thời khắc mấu chốt lại không có sự lựa chọn đúng đắn.
Ta lại là người vô dụng như vậy.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để đi gặp Trưởng Công chúa lần nữa, không ngờ là sáng sớm ngày hôm đó có người đến gõ cửa quỷ trạch.
Đường Kiến Vi lập tức ra mở cửa, liền nhìn thấy Đào Vãn Chi như tiên nữ giáng lâm xuất hiện phía sau cánh cửa cũ nát tả tơi.
"Đã nghĩ xem lần này sẽ làm điều gì mới mẻ để hiếu kính điện hạ chưa?"
Đào Vãn Chi vẫn nở nụ cười ôn nhu thân thiết như trước đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Tấu chương thực cô đơn:
【Phật khiêu tường 】hay Phật nhảy tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: Fó tìao qíang), là một loại xúp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644-1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến.
Phật khiêu tường thông thường bao gồm trứng cút, măng, sò điệp, hải sâm, bào ngư, vi cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn, cho thêm Phúc Kiến Lão Tửu, nấu nhỏ lửa.
【 Chú 】 cây ớt hiện đại xác thực là tới đời Minh mới truyền vào Trung Quốc, theo giả thiết trong tác phẩm, từ Vạn Hướng Chi Lộ truyền vào Đại Thương Thục tiêu, ngoại hình cùng khẩu vị đều tiếp cận hiện đại cây ớt. Bởi vì rất quý giá, cần phải tìm được đặc biệt cung hàng thương dự định mới có thể thu được.