Dưỡng Thừa

Chương 8:

Chương 8: Còn có chiêu trò gì, để bản cung nhìn một cái .

Trưởng Công chúa phủ ở Khang Lạc phường, ở đây tất cả đều là Phượng tử Long tôn, muốn vào trong cổng phường phải có phù bài đặc thù, bách tính bình thường không được đi vào.

*Phượng tử Long tôn: Hoàng thân quốc thích.

Vì tránh né Kim Ngô Vệ nên Đường Kiến Vi trời còn chưa sáng liền đi ra khỏi cửa, thuận lợi tới trước cổng Khang Lạc phường.

Nàng muốn Thủ Vệ Lang canh gác cổng phường thay nàng hướng tới Trưởng Công chúa thông báo một tiếng nhưng mà Thủ Vệ Lang giống như không nghe thấy lời nàng nói, chỉ đứng im sừng sững bất động như một bức tượng thần tại một chỗ.

Được thôi..

Đường Kiến Vi chỉ có thể chờ đợi.

Đường Kiến Vi biết Trưởng Công chúa thường xuyên rời khỏi Bác Lăng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, nhưng trong tháng giêng nàng nhất định sẽ về để bồi Hoàng Thái Hậu vào dịp đầu năm mới.

Nàng tự mình khai phủ nên chắc chắn cũng sẽ hồi Trưởng Công chúa phủ.

Khang Lạc phường xung quanh đều có Thú Vệ Lang canh gác, bọn họ cùng Kim Ngô Vệ hoàn toàn khác biệt.

Đường Kiến Vi biết Kim Ngô Vệ bình thường trong giờ cấm túc ban đêm thì mới tới vùng phụ cận với Khang Lạc phường dò xét, còn trong ngày thường thì cũng lười đến đây.

Cho nên nàng cũng không vội vã, bình tĩnh đứng ở đây chờ. Tình huống xấu nhất chính là ngày hôm nay không gặp được Phượng giá của Trưởng Công chúa, ngày mai lại phải đến đây chờ.

Đường Kiến Vi đứng đây chờ đến khi mặt trời dần ngả về tây mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Trưởng công chúa.

Nàng đứng đến cả người tê dại, hai tay cũng mỏi đến khó chịu, không còn sức lực.

Chuẩn bị dọn dẹp đi về thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đoàn ngựa thồ từ xa tiến tới.

"Nga? Vị này chính là Đường gia Tam nương tử?"

Người dẫn đầu đoàn ngựa là một nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi. Nàng cưỡi ở một con ngựa toàn thân phủ vải đỏ, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh có hồn.

Đại Thương thịnh hành cưỡi ngựa nên bất luận nam nữ, miễn là tay chân còn nhanh nhẹn thì đa số đều thích tự mình cưỡi ngựa, không cần ngồi vào trong xe ngựa vừa xóc nảy lại vừa lao lực.

Cả đoàn có khoảng bảy, tám nữ tử dung nhan mỹ mạo, tất cả đều tự mình cưỡi ngựa và mặc Hồ phục cùng một màu.

Phía sau các nàng mang theo mấy tay nải quần áo, mã đáp chất chật ních đồ, ngoài ra còn có vài con nai con đã không còn nhúc nhích bị trói trên lưng ngựa.

Nếu bây giờ là mùa thu thì các nàng hẳn là vừa đi săn bắn mùa thu trở về. Nhưng trong tháng Giêng này thì tất nhiên đây là đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn về.

Đường Kiến Vi biết người đi đầu kia là ai, nàng chính là người đang được Trưởng Công chúa sủng ái nhất "Gia thần" Đào Vãn Chi.

Nàng cùng Đào Vãn Chi cũng không quen biết nhau, chỉ là vào tháng Ba năm ngoái trong Tết Thượng Thị, toàn bộ bách tính ở Bác Lăng đều tham gia hội đạp thanh, nàng cùng Ngô Hiển Dung chờ các bằng hữu ở sông đào bảo vệ thành thì nhìn thấy đoàn người của Trưởng Công chúa ở phía xa xa.

Lúc đó Đào Vãn Chi đi theo bên người Trưởng Công chúa. Trưởng Công chúa nắm tay nàng, vành tai và tóc mai hai người chạm vào nhau trông thật thân mật.

Đào Vãn Chi xuất hiện ở chỗ này, lại còn chủ động cùng Đường Kiến Vi bắt chuyện. Đường Kiến Vi sau cả một ngày đứng phơi gió lạnh thì bây giờ trong lòng nàng đã nóng lên không ít.

Càng làm cho Đường Kiến Vi mừng rỡ chính là nếu Đào Vãn Chi ở chỗ này thì khả năng Trưởng Công chúa hồi quý phủ cũng sẽ tăng.

Chỉ đi chọn mua nguyên liệu nấu ăn mà xuất động một đoàn ngựa thồ, xem ra tâm hồn ăn uống của Trưởng Công chúa vẫn như cũ không giảm.

Đường Kiến Vi trong lòng vui sướиɠ, hướng tới Đào Vãn Chi cười rạng rỡ:

"Xin chào Đào nương tử. Đào nương tử mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy là muốn vì Trưởng Công Chúa điện hạ mà xuống bếp?"

Đào Vãn Chi nói: "Để Đường Tam Nương cười chê rồi, ta làm sao am hiểu được những công phu cầu kỳ, thâm hậu của nhà bếp? Chỉ là mấy ngày nay yến tiệc hết cái này lại tiếp cái kia, thiên tử không muốn rời điện hạ, bách quan yến tiệc cũng muốn cùng điện hạ xã giao. Rượu uống vào không ít nhưng đồ ăn vừa miệng thì không có. Ta cũng là muốn cho điện hạ thay đổi khẩu vị chút mà thôi."

Đào Vãn Chi nói những lời này thực sự quá khiêm tốn rồi, Đường Kiến Vi tất nhiên biết nữ nhi của Đào Thượng Thư trù nghệ rất tuyệt vời, trong yến tiệc chúc mừng sĩ tử đăng khoa đã từng ra tay nướng nguyên một con dê, đặt tên là "Hồng dương chi trượng", thanh danh vang xa tứ phía.

Nghe nói món "Hồng dương chi trượng" của Đào Vãn Chi tẩm ướp gia vị cực kỳ ngon miệng, nướng lửa vừa đủ, lớp da xốp giòn, bên trong miếng thịt non mềm không tanh một chút nào, mùi vị tươi ngon vô song, cắn một miếng, như tan trong miệng.

A phụ của Đường Kiến Vi ngày đó cũng có mặt tại yến tiệc, ăn một miếng thịt dê thì sau khi trở về nhớ mãi không quên, kể lại làm Đường Kiến Vi thèm một thời gian dài.

Trưởng Công chúa yêu chiều Đào Vãn Chi như vậy có lẽ nguyên nhân trọng yếu nhất là trù nghệ tinh xảo của nàng ấy.

Bất quá, nghe a phụ miêu tả thịt dê nướng kia, từ mùi vị đến phương pháp chế biến thì đây quả đúng là một món ngon trong nhân gian, nhưng sợ là Trưởng Công chúa cũng đã ăn đến phát chán rồi đi.

Đường Kiến Vi có thể mang đến một buổi thịnh yến với hương vị mà Trưởng công chúa hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi.

Đào Vãn Chi thấy Đường Kiến Vi trong tay bưng mâm gỗ, phía trên có một cái bát bán nguyệt cùng nồi đất thì không cần nhìn bên trong cũng biết đây là đồ ăn.

Đào Vãn Chi thông minh cỡ nào, rất nhanh liền hiểu ra: "Tam Nương đây là tới hiếu kính với điện hạ sao?"

Đường Kiến Vi cũng không hề giấu diếm mà sảng khoái thừa nhận: "Mấy bữa trước tâm huyết dâng trào, ta nghĩ ra được mấy món ăn mới, khổ nỗi không tìm được người để thưởng thức đánh giá. Nghĩ đến toàn bộ Bác Lăng phủ thì người am hiểu ẩm thực, vị giác tinh tế nhất không phải Trưởng Công Chúa điện thì còn có thể là ai. Nếu như có thể được điện hạ tán thưởng, hoặc bình luận vài câu thì đó là niềm vinh hạnh của Tam Nương ta."

Không gặp được Trưởng Công chúa mà lại gặp phải sủng thần của nàng, cũng không biết là phúc hay họa.

Nếu Đào Vãn Chi thật lòng ái mộ Trưởng Công chúa thì tất nhiên biết Trưởng Công chúa có chấp niệm lớn thế nào đối với mỹ thực, sẽ không ngăn cản trù nghệ tiếng lành đồn xa của Đường Kiến Vi, ngược lại còn tích cực đem nàng kính hiến lên Trưởng Công chúa.

Nhưng nếu như Đào Vãn Chi người ghen ghét đố kỵ thì Đường Kiến Vi sợ là hôm nay sẽ phải công cốc trở về nhà, và sau này muốn gặp Trưởng Công chúa lại càng thêm khó khăn.

Đường Kiến Vi thản nhiên nhìn về phía Đào Vãn Chi, nhưng trong lòng thấp thỏm như nhịp trống từng trận.

Đào Vãn Chi từ trên ngựa nhảy xuống, cùng Đường Kiến Vi sóng vai, cười như gió xuân tháng ba:

"Hiếm khi có được tâm ý của ngươi như vậy. Khang Lạc phường không cho người ngoài vào nên ngươi ở chỗ này chờ rất lâu rồi? Đi, ngươi theo ta cùng đi vào, điện hạ bây giờ hẳn là đã rảnh rỗi."

Ở khoảng cách gần nhìn Đào Vãn Chi, da dẻ nàng nhẵn nhụi như sứ trắng, một chút tỳ vết cũng không có, ngũ quan lại càng là xinh đẹp động lòng người.

Đường Kiến Vi kỳ thực tay chân đã sớm đau mỏi khó nhịn, nhưng cơ hội tiếp cận Trưởng Công chúa đang ở trước mắt, nàng nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần.

Đào Vãn Chi không lên ngựa nữa mà cùng Đường Kiến Vi đi bộ xuyên qua Khang Lạc phường, đi tới "Thừa Bình phủ".

Trưởng Công chúa hào Thừa Bình, nơi này hiển nhiên là của phủ đệ của nàng.

Cửa lớn của phủ Công chúa cũng không xa hoa quyền quý giống như trong tưởng tượng của nàng, trái lại nhìn qua thì cùng Đường phủ cũng không khác nhau là mấy.

Đào Vãn Chi cho các tỷ muội bên cạnh giúp nàng dắt ngựa đem đi, còn nguyên liệu nấu ăn đều được đưa tới bên trong nhà bếp chờ nàng trở về thì xử lý sau. Nàng mang theo Đường Kiến Vi xuyên qua một tiểu viện nước chảy róc rách, đi trên hành lang dài hướng về tiền đường.

Thừa Bình phủ xác thực không hề có cảm giác xa hoa da^ʍ dật, từ hành lang uốn khúc được điêu khắc tinh tế cho đến đình viện tao nhã mỹ diệu, từ hoa viên được tự tay trồng tỉ mỉ cho đến các gia thần đang qua lại khắp các nơi, trên mặt còn mang theo nụ cười tinh tế..

Toàn bộ Thừa Bình phủ thanh tân nhàn nhã cho thấy khí tức thanh tao và bình dị của chủ nhân nơi này, cùng với hình tượng phóng túng của Vệ Từ trong truyền thuyết kia tựa hồ là hai người khác nhau.

Điều này làm cho trong lòng Đường Kiến Vi nhẹ nhõm đi mấy phần.

"Điện hạ."

Đào Vãn Chi kêu một tiếng, Đường Kiến Vi cũng lập tức thu hồi ánh mắt đang dò xét đánh giá xung quanh.

Còn tưởng rằng còn phải đi một đoạn đường dài nữa mới thấy Trưởng Công chúa, không nghĩ tới là nàng lại ở ngay trong hoa viên này, ngồi trên ghế đá dưới một cây anh đào, đang cùng một nữ tử trẻ tuổi đánh cờ.

Trên bàn đá có một bàn cờ và một bình trà, hương trà theo gió bay tới, Đường Kiến Vi ngửi được mùi trà thầm than trà này ngào ngạt mùi thơm ngát, người pha trà hẳn là cực dụng tâm.

Trưởng Công chúa nghe được Đào Vãn Chi gọi nàng thì quay đầu lại nâng tay lên chờ Đào Vãn Chi tới đỡ lấy tay nàng.

Đào Vãn Chi tiến đến đỡ tay nàng, nhẹ giọng nói:

"Hôm nay điện hạ có lộc ăn."

Trưởng Công chúa nhìn hướng theo ánh mắt của nàng thì phát hiện

Đường Kiến Vi đang đứng ở một bên.

Đường Kiến Vi giơ lên mâm gỗ, cúi đầu hành lễ: "Thảo dân Đường Kiến Vi, bái kiến Trưởng Công Chúa điện hạ."

"Đường Kiến Vi?" Trưởng Công chúa rất nhanh liền nhận ra nàng, "Ta vẫn còn nhớ ngươi."

Đường Kiến Vi khoé miệng vung lên một nụ cười tràn đầy, đang muốn nói tiếp thì Trưởng Công chúa tiếp tục:

"Không phải là năm đó Đường Tam Nương giả bệnh thoái thác, sống chết không muốn gặp bổn cung hay sao?"

"..."

Đường Kiến Vi mắt tối sầm nhưng nụ cười vẫn như cũ không giảm:

"Năm đó thảo dân xác thực thân bị nhiễm một loại bệnh quái ác, chỉ sợ truyền nhiễm cho điện hạ nên mới không dám diện kiến điện hạ."

Đường Kiến Vi khẽ cúi đầu xuống, không trực tiếp cùng Trưởng Công chúa đối diện nhưng nàng mơ hồ nghe thấy Trưởng Công chúa cười nhẹ.

Không ngờ Trưởng Công chúa lại tinh tường như vậy, chỉ cần nhìn Đường Kiến Vi trong giây lát liền hiểu rõ lý do tại sao nàng lại tới đây tìm mình.

Đường Kiến Vi nói muốn kính hiến mỹ thực nhưng Trưởng Công chúa không có phản ứng nàng, mà vẫn như cũ được Đào Vãn Chi đỡ tay đi về phía hậu viện.

Đường Kiến Vi lập tức bưng mâm gỗ đi theo phía sau.

Sau khi đi vào bên trong hậu viện, Trưởng Công chúa và Đào Vãn Chi cùng ngồi lên trên nhuyễn tháp bên dưới án kỉ, nàng liếc nhìn Đường Kiến Vi một chút, Đường Kiến Vi ngay lập tức hiểu ý, cấp tốc đem mâm gỗ đặt lên trên án kỉ.

Đào Vãn Chi đối với Trưởng Công chúa nói: "Tiểu nương tử này vì muốn đem thân thủ trù nghệ mỹ vị đưa tới hiếu kính ngài mà đã đứng chờ cả một ngày ở trước Khang Lạc phường đấy."

"Nga?" Trưởng Công chúa cân nhắc cười nói, "Chờ một cả ngày thì mỹ vị gì cũng đã nguội lạnh."

Đường Kiến Vi hoàn toàn không bị trêu chọc cho khó chịu, trên mặt nàng biểu tình so với vừa nãy càng long lanh ôn nhu hơn mấy phần:

"Điện hạ thỉnh đợi một chút, chỉ trong thời gian một nén nhang thảo dân liền có thể đem những đồ ăn này nấu nóng hổi."

Trưởng Công chúa mí mắt cũng lười nhấc lên một cái, nhưng đối với những lời nàng nói cũng không có phản đối.

Đường Kiến Vi đương nhiên hiểu Trưởng Công chúa là đang kiêu ngạo, như vậy cũng hợp lý.

Trưởng Công chúa lớn lên ở trong cung, không chỉ hưởng thụ qua đủ loại cam tư trân dị từ khắp Đại Thương tiến cống mà còn có các thứ hiếm lạ đến từ hàng trăm Hồ quốc nằm trên trục đường giao thương của Vạn Hướng Chi Lộ.

*Cam tư trân dị: Của ngon vật lạ

Nếu Đường Kiến Vi muốn dùng trù nghệ để thể hiện giá trị của mình với nàng, đây xác thực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Đào Vãn Chi nói: "Thiên tử yêu thương điện hạ, ngay cả Thượng Thực Cục Tư thiện cũng phải đau đầu nghiên cứu khẩu vị của Điện hạ rồi cân nhắc chế biến nấu nướng đủ kiểu thì mới có thể làm cho lão nhân gia nàng hài lòng. Khẩu vị của Điện hạ bị Tư thiện môn hầu hạ đến càng ngày càng khó chiều, những thứ mới mẻ trong thiên hạ nàng gần như đều đã từng nếm qua. Gần đây ta cũng là đang phát sầu vì chuyện đó, vừa hay muội muội đến rất đúng lúc, để cho ta mở mang tầm mắt học tập một chút."

Ý tứ trong lời nói của Đào Vãn Chi cũng rất rõ ràng: Ngươi có thể lợi hại hơn so với trù nghệ của Thượng Thực Cục chuyên phục vụ cho hoàng cung sao?

Đường Kiến Vi bây giờ mới hiểu rằng Đào Vãn Chi nhiệt tình nhưng cũng không phải là thật sự nhiệt tình. Nàng ấy kỳ thực đối với trù nghệ của bản thân phi thường có tự tin, khẳng định trù nghệ của Đường Kiến Vi không thể vượt qua mình nên mới dẫn tiến Đường Kiến Vi, muốn để cho Đường Kiến Vi tự bôi xấu một phen. Như vậy thì càng nâng lên giá trị của mình trong lòng Trưởng Công chúa.

Trưởng Công chúa xem ra cũng coi thường cái trò mèo nho nhỏ của Đào Vãn Chi đi. Đường Kiến Vi ung dung mở chiếc l*иg sắt nhấc lên.

Bên trên mâm gỗ bày một nồi đất, một bát lưu ly đựng nước lèo, còn có các loại nguyên liệu nấu ăn được đặt trên chiếc đĩa gỗ đen hình quạt, cùng với hai cái muôi nhỏ kiểu dáng tinh xảo và một số nguyên liệu khác.

Bếp đặt lên trên than, than được xếp tạo thành một chỗ trống hình tam giác, bên trong là một ít sáp.

Đường Kiến Vi hướng về Đào Vãn Chi muốn mượn hộp quẹt để nhóm lửa, than vừa gặp lửa liền cháy, hai cái nồi cũng bắt đầu nóng lên nhanh chóng.

Nồi đất đặt ở phía trên đang chậm rãi được đun nóng, phía bên dưới là một chiếc bát lưu ly.

Nồi đất cùng bát lưu ly đồng thời nóng lên, bát lưu ly nóng lên nhanh hơn vì thành bát mỏng và bên trong nước lèo chỉ đầy đến nửa bát, rất nhanh chóng đã bắt đầu sôi.

Sau khi nước lèo đun sôi thì mùi hương của cơm gạo bắt đầu tỏa ra.

Khi ngửi thấy hương vị này thì Trưởng Công chúa cùng Đào Vãn Chi hiển nhiên là có chút tò mò.

Còn tưởng rằng nước lèo là cái gì được hầm nấu kì công lắm, không nghĩ tới lại chỉ là một nắm gạo trắng nấu nát nhừ.

Đường Kiến Vi dùng đũa gắp mấy miếng thịt cá tươi ngon nhúng vào trong nồi cháo gạo trắng mà nấu, rất nhanh thịt cá đã chín mềm, Đường Kiến Vi đem thịt cá gắp vào bên trong bát, cúi đầu kính hiến.

Nàng biết với địa vị của Trưởng Công chúa thì cho dù có thích ăn thì cũng không thể trực tiếp ăn đồ ăn không rõ lai lịch, nhất định sẽ để người ở bên cạnh thử độc trước đã. Vậy nên nàng cũng không trực tiếp dâng cho Trưởng Công chúa.

Đào Vãn Chi đem bát cầm lên, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.

Chỉ đơn giản như vậy sao?

Sau khi gắp một miếng thịt cá bỏ vào trong miệng thì biểu tình của Đào Vãn Chi liền biến hóa vi diệu.

Miếng cá này thớ thịt thơm ngon mềm mại, bên ngoài thì được bao trùm bởi mùi gạo thơm nồng đậm. Đào Vãn Chi đi theo bên người Trưởng Công chúa đã ăn qua không ít sơn trân hải vị, kể cả những yến tiệc với những món ăn mới lạ trong dân gian. Nhưng ở Đại Thương xưa nay chưa từng thấy ai nấu nướng như vậy. Đây là lần đầu tiên nàng nếm được hương vị mềm mại uyển chuyển đến kỳ lạ như thế này.

Đào Vãn Chi từ đáy lòng khen một tiếng "Ngon", Trưởng Công chúa nhìn nàng, vẻ mặt vốn lười biếng trông có thêm chút chờ mong.

Đường Kiến Vi đưa cho Trưởng Công một miếng thịt cá vừa nhúng.

Trưởng Công chúa sau khi ăn xong nói: "Đây là cá quế."

Đường Kiến Vi cười nói: "Điện hạ anh minh. Bách tính của Đại Thương phổ biến nhất là ăn cá chép, cá chép tuy ngon miệng nhưng nuôi dưỡng ở trong nước ao thì ít nhiều cũng có mùi tanh của bùn đất nên không đủ ngon miệng. Còn cá quế này sinh trưởng ở trong rong rêu của ao hồ, ăn thịt các loài cá nhỏ khác nên không có mùi tanh, chất thịt trong veo mà lại cực kỳ mềm mại. Huống chi, cá quế vốn là nên vào miệng điện hạ."

Trưởng Công chúa: "Nga? Nói như vậy có ý gì?"

"Cá quế, chính là chỉ có 'Quý' nhân tài ăn được."

*Đường Kiến Vi chỗ này chơi chữ, hình như từ "quế" đồng âm với từ "quý" trong quý nhân, mình dốt tiếng Trung nên cũng chịu

Lời này của Đường Kiến Vi lời có hai tầng ý tứ.

Khen tặng Trưởng Công chúa phú quý là một, mặt khác chính là dựa vào cá quế mà hi vọng được Trưởng Công chúa che chở, Trưởng Công chúa khi ấy đương nhiên chính là "Quý nhân" của nàng.

Trưởng Công chúa nhất định nghe ra ý tứ của nàng, cũng không có nói tiếp, mà tiếp tục nhắm hai mắt bình phẩm về miếng cá quế:

"Việc chọn loại cá chỉ là cơ bản, quan trọng vẫn là thành phần ở trong cháo. Cháo trắng này của ngươi mùi vị có nhiều cấp độ lại ẩn giấu tâm tư. Hầm xương lợn rồi chắt lấy nước, sau đó bỏ thêm hành, tương thanh, đường, cẩu kỷ, chà là đỏ, còn có chút vị của bột hoa tiêu. Ngoài ra còn có cái gì nữa?"

Đường Kiến Vi biết Trưởng Công chúa đầu lưỡi phi thường lợi hại nhưng không nghĩ tới mới chỉ ăn một miếng thịt cá thì đã giống như đem đáy nồi úp lộn xuống mà tìm ra phương pháp phối chế.

Đường Kiến Vi ăn ngay nói thật: "Còn có thêm rượu vàng Duyện Châu."

Trưởng Công chúa mở to đôi mắt, khóe miệng dạt dào ý thích thú:

"Đúng vậy, chỉ có rượu vàng Duyện Châu mới có thể làm cho người ta dư vị còn mãi. Thủ pháp nấu nướng của ngươi bổn cung chưa từng thấy qua."

Đào Vãn Chi nhìn ra Trưởng Công chúa bắt đầu nổi lên hứng thú thì rất thức thời lui ra.

Trong Nhã các chỉ còn hai người Trưởng Công chúa và Đường Kiến Vi.

"Còn có chiêu trò gì, mau để bản cung nhìn một chút."

Trưởng Công chúa đã cảm thấy hứng thú với đồ ăn của nàng.

Đường Kiến Vi lúc này mới nhìn thẳng Trưởng Công chúa một chút.

Trưởng Công chúa năm nay bốn mươi mốt tuổi. Đường Kiến Vi biết là vậy nhưng nếu nói nữ nhân trước mắt này mới ngoài ba mươi tuổi thì phỏng chừng cũng không có ai phản đối.

Trưởng Công chúa mang khăn vấn đầu màu đen đơn giản mà đoan chính, một thân áo bào màu xanh trúc thêu ám văn Phượng Linh tinh xảo. Ở ngoài cùng khoác một chiếc áo khoác dày bằng lông cáo mềm mại, thỉnh thoảng theo động tác của nàng mà nhẹ nhàng đung đưa.

Nàng có đôi lông mày phong thần dã lệ và đôi mắt lạnh, nhưng lại có một đôi đỏ mọng ấm áp như ánh mặt trời khiến người ta đã gặp qua là không quên.

Đôi lông mày tinh xảo lại được chải chuốt cẩn thận càng tăng thêm mấy phần tiên khí.

Đôi mắt đen như mực của Trưởng Công chúa chăm chú nhìn nàng, Đường Kiến Vi trong lòng không tự giác mà dâng lên cảm giác nhút nhát.

Tiểu tâm tư nho nhỏ này của nàng tất nhiên không lọt khỏi đôi mắt thong dong của Trưởng Công chúa.

Tác giả có lời muốn nói:

Thực đơn trong chương:

【 Hồng dương chi trượng 】 là món ăn trong thiêu vĩ yến thứ ba mươi chín thời Đường, tương tự món "Dê nướng nguyên con" mà mọi người đều quen thuộc.

Vào thời điểm được bưng lên thì bốn chân của dê vẫn có thể chống cơ thể, vì lẽ đó gọi là "chi trượng".

【 Lẩu cháo niêu đất 】 bắt nguồn từ món cháo trắng ở Thuận Đức, món ăn này ở Quảng Đông rất quen thuộc. Nhúng xong nguyên liệu nấu ăn thì dùng cháo để uống cũng rất ngon.

【 Văn trung hết thảy đề cập món ăn bởi vì nội dung vở kịch cần, có thể sẽ cùng món ăn này chính tông cách làm có chút sai lệch, sau văn không từng cái đánh dấu. 】