Chương 6: Không bằng ngươi gả cho ta đi
Đường Kiến Vi mang theo túi đựng cống phẩm trở về quỷ trạch, trước khi nàng bước vào còn nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai theo dõi thì lúc này mới leo tường trèo vào.
Trong nhà tựa hồ có tiếng người nói chuyện và thanh âm kia còn có cảm giác khá quen thuộc. Đường Kiến Vi lại gần, phát hiện ngoài Tử Đàn và tỷ tỷ thì còn có thêm một người nữa.
"Ơ, sao ngươi lại đến đây?"
Người đang ngồi trong nhà là một thiếu nữ xấp xỉ tuổi nàng, sơ tóc song kế, trên người khoác áo choàng màu vàng nhạt, hạ thân mặc váy xòe thạch lựu, vừa nghe thấy âm thanh của Đường Kiến Vi thì liền kích động quay đầu lại.
*song kế là kiểu vấn tóc thành hai búi trên đầu. Để dễ hình dung thì kiểu tóc này na ná như hai cục trên đầu Na Tra í
Nụ cười vui tươi đáng yêu vừa giương lên được một nửa thì đã bị bộ dáng của Đường Kiến Vi dọa cho hoa dung thất sắc.
"A Thận, ngươi bị làm sao thế này! Vì sao mà máu me đầy mặt vậy?"
Người này là phát tiểu của Đường Kiến Vi, Ngô gia Nhị tiểu thư Ngô Hiển Dung.
*Phát tiểu: Bạn thân chơi từ nhỏ.
"Nga" Đường Kiến Vi dùng mu bàn tay xoa xoa mặt, lau xuống một mảng máu lớn còn đọng lại, chắc là do lúc trèo tường không cẩn thận bị cành cây cọ vào làm bị thương.
"Ta còn đang tự hỏi vì sao y phục lại dinh dính như vậy." Đường Kiến Vi liếc nhìn bả vai đã bị máu nhuộm đỏ một nửa, "Không sao, chỉ là không cẩn thận bị sượt qua, một lát nữa sẽ ổn thôi."
Ngô Hiển Dung vạn phần lo lắng, nàng kéo cánh tay Đường Kiến Vi, đôi mắt ầng ậc nước:
"Chảy máu nhiều như vậy còn nói không sao, mau tới cho ta nhìn một chút!"
"Vậy ngươi giúp ta lau một chút."
"Ân, sớm biết thế này thì ta đã mang dược cầm máu theo." Ngô Hiển Dung dùng tay nàng cẩn thận từng chút lau sạch sẽ thương tích phía trên lông mày của Đường Kiến Vi, sau đó đem toàn bộ máu dính trên mặt nàng lau khô ráo.
Vết thương không sâu, cũng may là mùa đông khí trời lạnh lẽo nên dù Đường Kiến Vi chạy trốn kịch liệt nhưng máu cũng đã ngừng chảy.
Trong lúc ngồi nghe Ngô Hiển Dung lải nhải, Đường Kiến Vi đã phát hiện trong tay Tử Đàn đang cầm một khay lớn kim nhũ tô.
*Kim nhũ tô là là loại bánh truyền thống của Trung Quốc được làm từ bột mì, bột đậu xanh, mỡ lợn và một số nguyên liệu khác. Bánh có màu vàng óng đẹp mắt và ngon hơn khi ăn nóng.
Ngô Hiển Dung liền đem tất khay trong giỏ trúc bưng tới, bên trong khay đầu tiên có tám miếng kim nhũ tô mềm mại vàng óng ánh vẫn đang bốc hơi nghi ngút.
Trên đất còn chồng mấy hộp điểm tâm ở trong túi vải vẫn chưa mở ra, liếc qua thôi đã thấy vô cùng bắt mắt.
Ngoại trừ điểm tâm, bên trong giỏ trúc còn có một cái bình gốm.
Tử Đàn nói: "Tam Nương, những thứ này đều là do Ngô Nhị nương tử mang đến, chúng ta đang chờ ngươi trở về cùng ăn đây!"
Tử Đàn và Đường Quán Thu đều kiên trì đợi Đường Kiến Vi trở về cùng thưởng thức, mặc dù đói bụng đến choáng váng nhưng vẫn một mực đợi nàng.
Đường Kiến Vi thật sự đói bụng thảm, ngay lập tức cầm lên một khối kim nhũ tô, hai, ba miếng đã nuốt sạch sẽ vào bụng.
Mặc dù ăn nhanh như vậy nhưng kim nhũ tô xốp mềm đầy đủ hương vị vẫn làm cho Đường Kiến Vi phải liên tục tán thưởng.
Thực sự là ăn quá ngon.
Tử Đàn và Đường Quán Thu cũng ném hai chữ nhã nhặn ra sau đầu, một khay kim nhũ tô bị các nàng càn quét sạch sành sanh trong nháy mắt.
Ngô Hiển Dung đem mấy món điểm tâm khác mở ra, vừa đưa từng món cho các nàng vừa nhẹ nhàng dặn dò:
"Ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn."
Đường Kiến Vi ăn một miếng bánh đậu xanh nướng phết mật ong, bánh phô mai bạch lộ đoàn, cùng với một loại bánh hình hoa xếp thành nhiều lớp, chỉ trong chốc lát số khay trống đã xếp thành một chồng bảy cái.
Nàng chưa bao giờ đói bụng đến thế, sau khi lấp đầy bụng rồi thì cảm giác mệt mỏi lại càng rõ ràng hơn.
"Sao ngươi biết ta đang ở đây?" Đường Kiến Vi không nói cho bất cứ ai biết tung tích của mình. Chuyện Ngô Hiển Dung có thể tìm đến đây làm nàng cảm thấy rất hiếu kỳ.
Đường Kiến Vi ngồi nghỉ ngơi trên thềm đá, Ngô Hiển Dung ngồi xuống bên cạnh nàng:
"Ta đã nghe được chuyện nhà các ngươi.." Nàng nắm tay Đường Kiến Vi nói, "A Thận, nén bi thương."
Đường Kiến Vi gật gật đầu.
"Ta vốn là muốn cùng tỷ tỷ đi tìm ngươi, thế nhưng tỷ tỷ chẳng biết vì sao lại có việc gấp phải ra ngoài, ta không tìm được nàng.."
Ngô Hiển Dung tự mình nói xong cũng cảm thấy không quá tin tưởng lí do này.
Từ sau khi phụ thân Đường Kiến Vi gặp nạn thì thái độ của người Ngô gia đối với Đường gia thay đổi như thế nào Ngô Hiển Dung đều nhìn thấy ở trong mắt.
Đường gia gặp nạn, tỷ tỷ thân là thê tử sắp cưới của Đường Kiến Vi nhưng không nói một câu đã biến mất không thấy tăm hơi, nói chi đến chuyện cầu hôn.
Ngô Hiển Dung vô cùng thất vọng về tỷ tỷ.
Trước đây Ngô Hiển Dung thường nghe người ta nói là nhân tình mỏng như giấy. Bây giờ Đường gia gặp đại nạn thì nàng cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến rồi.
Thấy Đường Kiến Vi ánh mắt đăm đăm, không biết nàng đang suy nghĩ gì, Ngô Hiển Dung chỉ sợ mình miệng lưỡi vụng về làm cho nàng không vui, lập tức nói sang chuyện khác.
"Ta đến Đường phủ vốn là muốn tìm ngươi. Tra thúc nói ngươi bị bệnh nhưng lại không cho ta vào thăm ngươi, ta liền cảm thấy chuyện này không đúng lắm. Nếu ngươi sinh bệnh thì càng cần người chăm sóc thăm nom hơn không phải sao, trước đây ta ra vào Đường gia đã bao giờ bị cản lại đâu? Ngươi cũng đã mấy ngày không liên hệ với ta nên ta sợ còn có điều gì đó mà ta chưa biết. Bởi vậy ta liền để lại một tâm nhãn là thủ hạ của tỷ tỷ, cho nàng đi thăm dò. Sau khi nghe ngóng thì biết rằng ngươi đã mang theo A Tịnh tỷ tỷ rời khỏi Đường gia."
Đường Kiến Vi cười nói: "Từ lúc nào mà A Tư của chúng ta trở nên thông minh như vậy?"
A Tư là tiểu tự của Ngô Hiển Dung, các tiểu nương tử chơi thân với nhau thường gọi nhau bằng tiểu tự.
Ngô Hiển Dung "Ai nha" một tiếng: "Ngươi còn trêu chọc ta. Ta muốn biết sắp tới ngươi còn muốn đi đâu? Nghe nói A Tịnh tỷ tỷ bị thương.."
Nàng quay đầu lại nhìn Đường Quán Thu, Đường Quán Thu vẫn đang ngồi ăn điểm tâm, hai mắt vô thần, tóc tai rối bời, hoàn toàn khác với bộ dáng yêu kiều thông minh ngày trước.
"Ta nghĩ là ngươi mang theo A Tịnh tỷ tỷ nên không thể đi xa, khả năng còn chưa rời khỏi Bác Lăng phủ. Nếu còn ở Bác Lăng phủ tất nhiên sẽ trốn ở chỗ mà người khác không tìm được. Ta liền nghĩ tới quỷ trạch hoang phế không ai dám lại gần."
Ngô Hiển Dung được nuông chiều nâng niu từ nhỏ, vẫn luôn ngây thơ hồn nhiên. Biết Đường Kiến Vi gặp nạn nên đem theo thật nhiều điểm tâm đến, không thực dụng nhưng dù sao đó cũng là tâm ý của nàng ấy.
Nếu như Đường Kiến Vi đoán không sai thì bên trong bình gốm kia chắc chắn là tổ yến.
Trước kia hôn thê của Đường Kiến Vi là Ngô gia Trưởng nữ Ngô Hiển Ý đã từng mang một cái bình gốm như thế đến hiếu kính với a mẫu của nàng. Vậy nên Đường Kiến Vi nhìn bình gốm này cảm thấy đặc biệt quen mắt.
Tổ yến..
Ngô Hiển Dung tuy đơn thuần nhưng đầu óc xem như vẫn còn dùng được, lại còn có thể đoán được Đường Kiến Vi đang trốn ở nơi này.
Tất cả mọi người đều sợ bị liên lụy với Đường gia. Vị phát tiểu này của nàng tuy tuổi còn trẻ nhưng rất trượng nghĩa, Đường Kiến Vi trong lòng cảm động.
Đường Kiến Vi đem hết chuyện phát sinh mấy ngày nay kể lại với nàng, Ngô Hiển Dung càng nghe sắc mặt càng khó coi rồi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, nàng trầm thấp kêu một tiếng, nói:
"Ngươi nói ta mới nhớ, mấy ngày trước ta ở trong Khám Phong Lâu gặp phải Nhị thúc của ngươi. Lúc ta lên lầu thì nhìn thấy hắn cùng một nam nhân từ trong phòng khách đi ra. Ngươi đoán xem đó là ai?"
Đường Kiến Vi lắc đầu một cái.
"Chính là Kim Ngô Vệ Lữ soái Phan Chính!"
Trong thời Cao Tổ, tổ tiên Ngô gia là đại quan hiển hách có tiếng trong triều đình. A ông của Ngô Hiển Dung từng là tể tướng, bản thân nàng cũng có nguyện vọng nhập sĩ. Vậy nên tất cả các quan chức có chút tiếng tăm trong kinh thành nàng đều biết, huống chi là vị Kim Ngô Vệ Lữ soái ngày nào cũng lượn lờ quanh kinh thành.
Nghe nàng nói vậy thì Đường Kiến Vi cuối cùng cũng hiểu vì sao mình lại bị Kim Ngô Vệ vây bắt. Hóa ra là do Nhị thúc của nàng ở sau lưng mượn gió bẻ măng.
Cũng không biết Dương thị còn có quan hệ với bao nhiêu phe cánh nữa.
Vốn dĩ trước đó Đường Kiến Vi còn muốn đi báo quan, cũng may mà nàng chưa làm vậy, bằng không đúng là tự mình chui đầu vào lưới.
Lúc trước cảm thấy lựa chọn tốt nhất là rời khỏi Bác Lăng, bây giờ ngẫm lại, còn chưa biết là có thể rời khỏi Bác Lăng được hay không.
Tử Đàn ăn đến căng bụng rồi thì xấu hổ không ăn nữa, liền giúp Đường Quán Thu lau đi vụn bánh trên khóe miệng.
Đường Quán Thu lấy một cái bánh chưng nhỏ mềm mại đi đến đưa cho Đường Kiến Vi.
"A mẫu, ngươi vất vả rồi, nên ăn nhiều một chút."
Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung chăm chú nhìn nàngz nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, vẫn hồn nhiên cười. Hai tay cầm bánh chưng nâng cao lên, thành kính và hiếu thuận đợi Đường Kiến Vi nhận lấy.
Đường Kiến Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy: "Cảm ơn A Tịnh."
Sắc mặt Ngô Hiển Dung càng khó coi: "Bây giờ A Tịnh tỷ tỷ thành ra như vậy, ngươi đã tìm đại phu khám cho nàng chưa?"
"Ta hiện tại còn không biết cách rời khỏi quỷ trạch như thế nào, làm sao có thời giờ đi tìm đại phu."
"Nếu như si chứng của A Tịnh tỷ tỷ không trị được thì ngươi phải làm thế nào?"
Đường Kiến Vi ăn ngay nói thật: "Chỉ có thể đi một bước lại xem một bước."
Hai người rơi vào trầm mặc một lúc, Đường Kiến Vi chầm chậm cắn từng ngụm bánh chưng.
Những món điểm tâm này nên ăn nhanh chóng, nàng biết các loại bánh ngọt đều được chế biến từ các nguyên liệu tươi mới, dù đang là mùa đông thì cũng rất nhanh bị hỏng.
Không ăn sạch sẽ thì thật lãng phí.
Ngô Hiển Dung vẫn còn đang suy nghĩ đến chuyện đính hôn của Đường Kiến Vi và Đại tỷ mình.
Từ sau khi Đường Ngô hai nhà ước định hôn sự vào năm ngoái thì Ngô Hiển Dung vẫn luôn chờ mong đến ngày Đường Kiến Vi gả vào Ngô gia.
Trong lòng Ngô Hiển Dung, khuê mật Đường Kiến Vi cùng với Đại tỷ của nàng cực kỳ xứng đôi.
Bởi vì Đại tỷ ở trong triều làm việc quanh năm nên cơ hội gặp mặt Đường Kiến Vi cũng không nhiều, nhưng các nàng chính là một đôi trời định, trưởng bối hai bên cũng vô cùng hài lòng lẫn nhau.
Sau khi Đường gia gặp nạn, Ngô Hiển Dung nghĩ chắc hẳn Đại tỷ nàng lòng như lửa đốt mà đưa Đường Kiến Vi về Ngô gia chăm sóc. Có Ngô gia che chở thì Dương thị coi như có bản lĩnh thông thiên cũng không dám tùy tiện động đao trên đầu Ngô gia.
Ngờ đâu Đại tỷ đã không đem Đường Kiến Vi trở về mà ngay cả người cũng chạy mất dạng, một cọng lông tơ cũng không thấy bóng dáng!
Đường Kiến Vi sẽ nghĩ về Ngô gia các nàng như thế nào đây?
Phải chăng là rất thương tâm?
Ngô Hiển Dung thay mặt Đại tỷ cùng Ngô gia xin lỗi, Đường Kiến Vi nghe nàng nói như vậy thì khổ não vạn phần:
"Ta cùng tỷ tỷ ngươi không phải như ngươi nghĩ.."
"Vậy thì như thế nào?" Ngô Hiển Dung khó hiểu.
Đường Kiến Vi cảm thấy bây giờ nói những điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Cũng chỉ là một lời ước định mà thôi, Ngô gia vẫn chưa mang sính lễ tới. Theo như tình hình hiện tại của Đường gia thì cho dù đã mang sính lễ tới thì không chừng vẫn có thể hủy hôn nữa là.
Đường Kiến Vi cảm thấy Ngô Hiển Ý làm vậy cũng là hợp tình hợp lí, không có gì phải so đo.
Nhưng mà Ngô Hiển Dung so với nàng còn kích động hơn nhiều, thậm chí còn nói:
"Chờ ta trở lại liền đi tìm tỷ tỷ, nói nàng lập tức cưới ngươi về Ngô gia!"
Đường Kiến Vi bị nàng hù chết rồi: "A Tư, ngươi đừng hồ nháo, nếu như ngươi thật sự nói với tỷ tỷ như vậy thì nhất định sẽ bị a mẫu của ngươi đánh gãy chân!"
Hiển nhiên nàng cũng biết Đại tỷ sẽ không nghe theo sắp xếp của nàng, nàng tiếp tục lại ném ra một câu làm cho Đường Kiến Vi càng không tiêu hóa được:
"A Thận, không bằng.. Không bằng ngươi gả cho ta đi?"
Đường Kiến Vi: "?"
"Ngươi gả cho ta cũng là gả vào Ngô gia, cũng sẽ được Ngô gia che chở. Bất kể là a bà và Nhị thúc của ngươi hay thậm chí là Kim Ngô Vệ Lữ soái cũng không thể bắt nạt tức phụ của Ngô gia chúng ta. Ngươi gả cho ta là lối thoát tốt nhất hiện tại!"
Đường Kiến Vi xanh cả mặt, Ngô Hiển Dung vội vàng giải thích:
"Ý của ta là, ngươi tạm thời gả cho ta để tránh đi nơi đầu sóng ngọn gió! Đợi sau khi chúng ta nghĩ kỹ đối sách thì ngươi muốn làm thế nào cũng được. Yên tâm, ta và ngươi vẫn là khuê trung mật hữu, ta sẽ không có bất kỳ tà niệm gì đối với ngươi!"
Đường Kiến Vi cười ha ha, xoa đầu Ngô Hiển Dung, nói: "Cái gì mà muốn thế nào cũng được? Chẳng lẽ sau khi điều tra rõ chuyện của Đường gia thì chúng ta liền hợp ly sao? Ta thì không sao nhưng còn ngươi thì phải thế nào đây? Hiện nay ở Đại Thương, bất luận nam hay nữ, sau khi hợp ly muốn tìm một nhà khá giả để kết hôn khó khăn đến nhường nào? Ta cũng không thể vì việc của bản thân mà làm liên lụy đến cả cuộc đời của ngươi."
"Nhưng mà.."
Đường Kiến Vi lắc đầu: "Ngươi nghe lời ta, đừng hồ nháo."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Thiếu Huyền: "Không được lay động ý chí của phu nhân ta!"
Đường Kiến Vi: "Vẫn còn chưa được lên sóng mà ngươi đã lảm nhảm cái gì?"
Đồng Thiếu Huyền: "Ríu rít ríu rít.."