Sau khi kết thúc nụ hôn triền miên sâu xa, trán Hoắc Thận Ngôn chạm nhẹ vào trán cô, khẽ nói: “Bây giờ em nên thử chiếc xe này rồi.”
Nghê Cảnh Hề há miệng còn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Thận Ngôn lùi người ra sau, đưa tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Nơi này qua lại có thể sẽ có người trong công ty anh, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Hoắc Thận Ngôn biết sườn mềm của cô, quả nhiên câu nói này rất hữu hiệu.
Nghê Cảnh Hề cúi đầu nhìn chiếc xe, Hoắc Thận Ngôn ở bên cạnh nói cho cô biết khởi động thế nào. Thời đại học cô từng gần như làm đủ thứ việc bán thời gian, bởi vì có bằng lái nên cô cũng từng làm lái xe thuê.
Sau khi cẩn thận đối mặt trong khoảng thời ngắn ngủi, lúc Nghê Cảnh Hề lái xe ra khỏi bãi xe, đã không còn căng thẳng nữa.
Nhưng xe đã được nâng cấp sẽ khác, trong lòng Nghê Cảnh Hề đều là cảm giác chấn động.
Nếu chiếc xe này thật sự lái vào trong sa mạc, thì đừng nói là nơi gồ ghề, e là dốc cát cao mười mấy mét cũng có thể leo lên dễ dàng.
Giao thông Thượng Hải không tính là tốt lắm, lúc này hơn bốn giờ chiều, cho dù là xe trong cao tốc cũng vẫn rất nhiều.
Nghê Cảnh Hề dường như có chút do dự không biết nên đi đâu, Hoắc Thận Ngôn bên cạnh thấp giọng nói: “Tùy tiện dạo dạo thôi em.”
Cái tùy tiện này thật sự rất tùy tiện, không có đích đến.
Thế cho nên Nghê Cảnh Hề đạp thẳng chân ga lái ra khỏi Thượng Hải, trên cao tốc cô dốc sức lái về phía trước, chiếc xe này quả thực rất bắt mắt, màu trắng chủ đạo ngoại hình khá vuông vắn, còn có tiếng gầm rú khi lái xe.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nghê Cảnh Hề mới thả chậm tốc độ, nhàn nhã thoải mái giống như rùa đen dạo bước.
Thế cho nên ô tô phía sau không ngừng vượt mặt xe cô, thậm chí có người còn hạ cửa sổ xe xuống nhìn sang xe cô.
Hoắc Thận Ngôn yên lặng ngồi ở bên cạnh, trong xe mặc dù tĩnh mịch nhưng không buồn bực, trái lại lại có loại cảm giác yên tâm.
Công việc hai người đều rất bận rộn, đặc biệt là Hoắc Thận Ngôn một năm tiếp theo gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Lần du lịch duy nhất của Nghê Cảnh Hề với anh là sau khi họ vừa lấy giấy chứng nhận kết hôn xong bị trưởng bối mắng, Hoắc Thận Ngôn sắp xếp công việc dẫn cô đi đảo Saipan một chuyến.
Lúc ở đảo Saipan, Nghê Cảnh Hề mới phát hiện người đàn ông này, bạn cảm thấy anh ấy lạnh nhạt xa cách giống như không dính bụi trần, nhưng mà cái gì anh cũng biết.
Lúc lặn xuống nước anh kéo tay cô, từng chút từng chút dẫn cô vào trong biển sâu.
Ánh mặt trời giống như thanh kiếm xuyên qua mặt nước biển chiếu thẳng ánh sáng vào biển cả, những con cá đầy màu sắc sặc sỡ bên cạnh kia đang nhẹ nhàng đong đưa.
Khi cô nhìn anh qua mặt nạ bảo hộ, trong lòng cũng dịu dàng yên tĩnh như bây giờ.
Đều nói đàn ông không thích bày tỏ tình cảm, mà cô cũng gần như không am hiểu. Nhưng từ khoảnh khắc cô lựa chọn gả cho anh, chính là vì cô yêu sâu đậm người đàn ông trước mặt này.
Mỗi giây phút bên anh, cô đều sẽ thấy trong lòng bình tĩnh dịu dàng như nước.
Đây là cảm giác cô chưa từng có trong cuộc sống khó khăn, kể từ sau khi bố mất tích.
Không bao lâu sau Nghê Cảnh Hề lại lần nữa tăng nhanh tốc độ, khóe môi nhếch lên, dường như những phiền muộn trong đáy lòng kia đều bị ném lên chín tầng mây cùng với tốc độ cực nhanh này.
Cho đến khi cô nhìn thấy địa danh trên biển báo màu xanh treo bên đường, mở miệng nói: “Nam Tầm.”
Hoắc Thận Ngôn theo tiếng ngẩng đầu lên, Nghê Cảnh Hề bên cạnh hiếm khi lộ ra dáng vẻ vui mừng, cô cười nói: “Nam Tầm, quê hương của bố em.”
Nghê Bình Sâm sinh ra ở Nam Tầm, chỉ đáng tiếc bố mẹ ông mất rất sớm, ông cũng không có anh chị em, lúc nhỏ ông gần như là ăn cơm trăm nhà mà lớn lên.
Lúc ông chưa mất tích, cứ đến kì nghỉ sẽ dẫn Nghê Cảnh Hề về quê.
Nhưng sau khi ông mất tích, Nghê Cảnh Hề cũng không dám trở về, cô sợ những chú bác kia sẽ hỏi cô, bố cô đi đâu rồi, sao lâu như vậy đều không về thăm.
“Muốn đi?” Hoắc Thận Ngôn trầm giọng hỏi.
Bàn tay Nghê Cảnh Hề nắm vô lắng, khẽ lắc đầu: “Không muốn.”
Sau đó cô tìm lối ra của cao tốc lái đi, quay đầu về Thượng Hải.
Lúc này bầu trời bên ngoài đã mờ mờ, mắt thấy trời sắp tối. Hoắc Thận Ngôn nghiêng đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, nhẹ giọng nói: “Lát nữa về Thượng Hải em muốn ăn gì?”
Nghê Cảnh Hề lái xe không xoay đầu, vẫn nhìn chằm chằm con đường phía trước.
Mãi đến khi đã qua một lúc, cô đột nhiên nói: “Nghe lời em sao?”
Mắt Hoắc Thận Ngôn vẫn nhìn chằm chằm cô, khẽ cười: “Được, đều nghe em.”
Trong giọng nói trầm thấp lại mát lạnh ấy, lộ ra sự cưng chiều nồng đậm.
Trở về Thượng Hải lần nữa đã là bảy giờ tối, đèn đêm rực rỡ, cả thành phố chìm trong biển ảnh sáng. Nghê Cảnh Hề rất quen thuộc với đường Thượng Hải, huống hồ lại là nơi cô muốn đi, không cần hướng dẫn một mạch lái đi.
Cho đến khi xe dừng trên con phố cực kì náo nhiệt, đèn đuốc rực rỡ, có những hàng quán trực tiếp bày ra ngoài cửa, than lửa cháy đỏ trên kệ nướng, bỏ nước sốt vào vang lên tiếng xì xèo cực vang.
Mà chiếc xe của Nghê Cảnh Hề quá chói mắt, lúc vừa lái vào đều có người nhìn chằm chằm.
Đến khi cô đi xuống từ ghế lái, vài người trẻ tuổi cách đó không xa tròng mắt chợt sáng lên, kèm theo tiếng huýt sáo.
Siêu xe kết hợp với mỹ nhân, quá chói mắt.
Lúc Hoắc Thận Ngôn từ ghế lái phụ bước xuống thì nghe thấy tiếng huýt sáo ở phía sau, anh quay đầu lại nhìn, sao lạnh trong mắt bắn tứ tung, không nói hai lời lập tức đi đến bên cạnh Nghê Cảnh Hề ôm vai cô.
Nghê Cảnh Hề bị anh ôm hơi ngạc nhiên, ngược lại Hoắc Thận Ngôn dáng vẻ tự nhiên.
Đến khi tiếng huýt sáo phía sau càng lúc càng vang, thì Nghê Cảnh Hề mới đoán ra được nguyên nhân hành động này của anh, cô khẽ cười, hóa ra Hoắc tiên sinh là hũ dấm.
Sau đó cô đưa tay để lên eo anh, tiếng huýt sáo phía sau rốt cuộc yên lặng lại.
Khu này là phố ăn vặt, đồ nướng, lẩu, tôm hùm đất quả là có đủ mọi thứ. Nghê Cảnh Hề dẫn Hoắc Thận Ngôn đến một nơi, trong quán đã sớm kín bàn, trong lều lớn bên ngoài đúng lúc còn dư một chỗ.
Lúc ông chủ tiếp đón họ, nhìn bộ suit ba mảnh giày da của Hoắc Thận Ngôn, thì do dự hỏi: “Trong lều còn có bàn, anh có để ý không?”
Lời này là nhìn Hoắc Thận Ngôn hỏi, bởi vì Nghê Cảnh Hề mặc đồ đi làm, áo sơ mi quần jeans.
Ngược lại Hoắc Thận Ngôn có cảm giác như quý công tử đến thể nghiệm hồng trần phàm tục.
Nghê Cảnh Hề cũng nghiêng đầu nhìn anh, cô và Hoắc Thận Ngôn cũng thật sự chưa từng ăn ở hàng quán ven đường. Khẩu vị anh thanh đạm, thật ra không phải cùng một phong cách với nơi này.
Hoắc Thận Ngôn gật đầu, ông chủ mỉm cười nhanh chóng dẫn họ vào.
Sau đó ông chủ cầm menu tới, menu của hàng quán ven đường chân thực lại đơn giản, một tờ giấy A4, phần trước là món ăn phần sau có khoanh tròn để khách điền số.
Nghê Cảnh Hề cúi đầu nghiêm túc xem, trong miệng khẽ đọc: “Một phần mì nghêu, mười xiên thịt dê……”
Ngón tay trắng nõn thon dài của cô cầm bút bi, vừa đọc vừa viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy, Hoắc Thận Ngôn lại không nhìn menu, hơi ngước mí mắt nhìn cô. Ánh sáng trong lều không sáng rõ, Nghê Cảnh Hề rũ mắt, lông mi cực dài và dày, che phủ mí mắt.
Có loại đáng yêu khang khác.
Đến khi Nghê Cảnh Hề gọi ông chủ đến nhận menu, thì thuận miệng hỏi: “Ông chủ, quán cháo của vợ ông còn mở không?”
Ông chủ nhìn, ơ, còn là khách quen. Ông ta cười nói: “Còn mở đấy, cô muốn ăn gì?”
“Anh ấy.” Nghê Cảnh Hề chỉ Hoắc Thận Ngôn ngồi đối diện, “Bác sĩ dặn chỉ có thể ăn đồ thanh đạm.”
Ông chủ rất quan tâm nhìn Hoắc Thận Ngôn, mở miệng hỏi: “Ơ, đây là làm sao?”
“Thượng Hải mấy hôm nay cứ mưa mãi, hơi ẩm nặng nên anh ấy có hơi dị ứng.”
Ông chủ liền gật đầu: “Hay là gọi chút cháo dưỡng dạ dày chữa hơi ẩm, tiên sinh thích ăn ngọt hay mặn, ngọt thì có cháo bo bo đậu đỏ, còn mặn thì có thể gọi chút cháo sườn khoai từ.”
Thật ra khẩu vị Hoắc Thận Ngôn giống Nghê Cảnh Hề, thích ăn đồ ngọt nên trực tiếp gọi cháo bo bo đậu đỏ.
Sau khi chọn xong, ông chủ nhìn sang Nghê Cảnh Hề cười nói: “Cô gái, chức vụ bạn gái này của cô xứng chức lắm nhé.”
Nghê Cảnh Hề và Hoắc Thận Ngôn đều sửng sốt, lúc Hoắc Thận Ngôn nhìn sang, Nghê Cảnh Hề đối diện lại hơi ngước mặt lên nhìn ông chủ nói: “Ông chủ, cháu không phải bạn gái anh ấy đâu.”
Ông chủ sững sờ, lòng nghĩ hỏng rồi, vỗ mông ngựa lại vỗ lên chân ngựa rồi.
Nào biết cô gái này lại nhướng màu, giọng nói vô cùng mềm mại ngọt ngào: “Cháu là vợ anh ấy.”
Ông chủ nở nụ cười, sao ông lại nghe thấy trong lời nói của cô gái này rất kiêu ngạo nhỉ.
Rất nhanh, đồ nướng đã được đưa lên.
Tầm mắt Hoắc Thận Ngôn vừa rơi trên khay giấy thiếc bưng lên, Nghê Cảnh Hề lại nhanh tay lẹ mắt, kéo khay giấy thiếc đến trước mặt mình, nói: “Những món này đều là của em, anh không được ăn.”
Hoắc Thận Ngôn: “……” Anh chỉ nhìn thôi, chứ đâu có ý định ra tay.
May là bên quán cháo cũng bưng cháo đến rất nhanh, cháo mới nấu bỏ trong hũ nhỏ sẫm màu, lộ ra vẻ mộc mạc.
Lúc hai người ăn cơm đều rất ít lời, so với sự náo nhiệt ầm ĩ của những bàn xung quanh thì bàn họ có vẻ đặc biệt yên ắng. Vẫn là Hoắc Thận Ngôn ngẩng đầu nhìn quanh, rồi lại nhìn Nghê Cảnh Hề yên lặng ở đối diện mở miệng hỏi: “Hôm nay em gặp phải chuyện gì sao?”
Nghê Cảnh Hề đang cầm đũa gắp mì trong khay giấy thiếc lên, mì nghêu cô gọi phần cay vừa, quả thực đủ cay, lúc này không những mặt cô đỏ phừng phừng mà miệng cũng đỏ rực.
Cô do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: “Nếu có người rõ ràng làm việc ở công ty, còn định đập chén cơm của công ty, vậy có phải rất quá đáng không anh?”
Hoắc Thận Ngôn nghiêm túc nhìn cô.
Anh nói: “Em định đập chén cơm của ai?”
Nghê Cảnh Hề kinh ngạc nhìn về phía anh, hiển nhiên cô không ngờ Hoắc Thận Ngôn sẽ đoán ra là mình.
Ngược lại Hoắc Thận Ngôn không đợi cô hỏi ra miệng, mà nói thẳng: “Em xưa nay sẽ không thảo luận đến thị phi của người khác.”
Nghê Cảnh Hề chính là kiểu người như thế, cho dù ở nơi tin đồn bay đầy trời như tòa soạn, cô cũng không phải người ở sau lưng thảo luận thị phi của người khác. Cô gần như không nhắc đến các đồng nghiệp trong công ty với Hoắc Thận Ngôn, nhiều lắm thì thỉnh thoảng sẽ nói đến Hoa Tranh.
Hôm nay Nghê Cảnh Hề đi đến công ty chăm sóc sức khỏe kia, đặc biệt là khi nhìn thấy những cụ già đầu tóc bạc phơ tới tới lui lui. Cô quả thực không đành lòng.
Công ty này là khách hàng tốt của tòa soạn, nhưng nếu cô để công ty mở rộng sự nổi tiếng thông qua bài báo của cô, mà khiến nhiều cụ già bị lừa gạt hơn nữa thì cô không thể chịu đựng được.
Cô lựa chọn học tin tức chính là vì cô thích nghề này, theo đuổi chân tướng, bảo vệ lợi ích chung của xã hội.
Có lẽ những lời này đều quá khoe khoang, cũng có vô số tiền bối đã nói cho cô biết, chân tướng không quan trọng đến thế, xã hội chính nghĩa cũng không phải dựa vào ngòi bút của cô thì có thể giữ gìn.
Có lẽ ở thời đại này, tiền tài là lợi ích hàng đầu, lý tưởng và trách nhiệm có vẻ buồn cười.
Nhưng nếu cô có thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này, vậy thì lúc đó có vì sao muốn lựa chọn trở thành phóng viên đây.
Hoắc Thận Ngôn thấy cô mãi không nói chuyện, hiển nhiên là trong lòng đang giãy giụa.
Hai chữ giãy giụa này thực ra không thích hợp với Nghê Cảnh Hề, kể từ khi anh biết cô đến bây giờ, anh biết tính cô, từ trước đến nay đều là người thẳng tiến không lùi, chỉ cần là đúng thì nhất định sẽ làm.
Hoắc Thận Ngôn: “Nếu em cảm thấy khó xử, vậy thì hãy nghiêm túc lắng nghe suy nghĩ trong lòng em, lựa chọn kết quả mà em nhất định sẽ không hối hận. Còn hậu quả……”
Anh hơi dừng lại.
Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu nhìn tới, thì thấy trong đôi mắt đen láy của anh ánh lên ánh sáng sáng rực: “Trời có sập xuống, cũng có ông xã gánh thay em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là em gái mềm mại Cảnh Hề, niềm tự hào nhỏ của ông xã.
Luôn có người nói sao Nghê đại nhân lại lạnh nhạt với Thần Nhan đến vậy, thực ra cô ấy chỉ là đã quá quen độc lập không dựa dẫm vào người khác. Nhưng chỉ có ở trước mặt Thần Nhan, cô ấy mới sẽ trở nên mềm mại.