Bé Thụ Ngu Ngơ Và Tình Địch Không Phải Dạng

Chương 5

Đợi đi, hôm nay về nhà sẽ làm phiền cậu đến chết thì thôi!

Thế nhưng Hàn Diệc giống như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, ánh mắt càng dữ tợn: “Mẹ nó chứ, cậu…”

“Ca ca…Xin, xin lỗi mà…” Mắt thấy tình huống bắt đầu hơi sai sai, cậu sửa miệng ngay tắp lự. Đương nhiên còn kết hợp với nước mắt sinh lý bị ép chảy ra ở khóe mắt, chứ không phải là bị dọa sợ đâu à.

Hắn hừ lạnh một tiếng, hung tợn nhấc cằm cậu lên: “Sao cậu cứ động một chút đã khóc lóc rồi thế?”

“Ư…” Cậu cảm thấy hắn chắc chắn là muốn đấm cậu, bị dọa đến mức chân trở nên mềm oặt.

“Không được khóc!”

Ủa mẹ cậu chứ, cậu cứ hung dữ như vậy thì bố con thằng nào chịu được hu hu hu hu.

Cái tên thần kinh này ấn cậu ở trên tường hẳn mười phút, vừa mở mồm mắng cậu là đồ thần kinh vừa đuổi cậu cút đi cho cho đỡ chướng mắt. Mẹ nó chứ, thật ra cậu cũng muốn lăn đi chỗ khác muốn chết, nhưng mà đầu tiên thì cái con chó ngốc này phải buông cậu ra trước đã chứ?

Người đi ngang qua, ai ai cũng mang con mắt hiếu kỳ mà nhìn hai người bọn họ, khiến cậu có cảm giác bản thân giống như một con khỉ bị hắn ấn ở trên tường, còn bị hắn bóp cổ. Cả một ngôi trường rộng lớn có biết bao nhiêu học sinh như thế, vậy mà đến một mống tiến lên ngăn cản hắn lại cũng không có. Thật đúng là thói đời lạnh lẽo, lòng người bạc bẽo mà.

Hàn Diệc một bên vừa mắng cậu một bên vừa uy hϊếp cậu, rồi còn ngang ngược không cho phép cậu khóc. Cậu nói thật là cậu đã nghẹn tận mười phút rồi, thật sự là đến cuối cùng cũng nhịn không nổi, nước mắt nước mũi đã bắt đầu tuôn rơi rồi.

Vừa vặn ngay lúc này có người đi ngang qua, con chó ngốc kia cuối cùng mới tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ mà buông cậu ra. Từ trước đến nay cậu chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn ở trên gương mặt của một ai khác. Cái biểu cảm đó giống như là đứng cùng với cậu là một chuyện khiến hắn cực kỳ mất mặt.

Không dưng đυ.ng phải một tên thần kinh xui xẻo!

Mẹ nó chứ đã thế lúc buông cậu ra còn chùi tay lên quần áo cậu nữa.

Cậu cực kỳ nhẫn nhục cắn răng nhìn hắn. Cho đến cuối cùng, cậu vẫn câm như hến một cậu cũng không dám hé răng. Thế nhưng mà hắn vẫn còn muốn đe dọa cậu.

“Cậu thử khóc thêm lần nữa xem?”

Khóc mẹ mày á, bố mày không khóc đấy rồi sao?

“Không có khóc mà…”

“Tôi cảnh cáo cậu thêm một lần cuối cùng, đừng tiếp tục đến làm phiền ông đây.” Nói thật lòng, hắn đã nói lời này vơi với cậu cả thảy là bốn lần. Nhưng mà cậu không hề cho rằng nó có tí tẹo uy lực gì đó với bản thân mình.

“Ừm, sẽ không…” Cậu cúi đầu, sợ rằng hắn sẽ cảm thấy bản thân không vừa mắt lại xách cổ áo ép cậu lên tường mắng lần nữa thì khốn nạn thân cậu lắm. Thế nhưng vì cúi đầu mà cậu đột nhiên để ý tới phần hông của hắn.

Đù, đũng quần nổi lên thành một túp lều lớn.

Ha hả, thật không hổ là Hàn Diệc, không hổ là một tên thần kinh bạo lực. Đến ngay cả mắng người mà cũng có thể mắng đến mức khiến dươиɠ ѵậŧ bản thân cũng cương lên.

Trong lòng cậu tràn đầy khinh thường, thế nhưng hai mắt lại nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút. Không thể không nói, cái đó của người này thật là… Vừa nhìn liền nghĩ ăn rất ngon, chỉ là, to lớn thế kia, nếu như ai đó xui xẻo bị hắn làm, vậy thì xác định là phía dưới không sớm thì muộn cũng tàn phai héo úa.

Có lẽ là do cậu nhìn quá mức suồng sã cùng say mê thế nên đã bị Hàn Diệc phát hiện ra dươиɠ ѵậŧ của mình đang bị người khác nhìn. Hắn bóp chặt cằm cậu khiến cậu khẽ run rẩy, lại một lần nữa bị hắn nâng mặt lên. Cái tên ngốc này cao khoảng hơn 1m9, hơn cậu cũng khoảng chừng 20cm. Hắn cứ nâng cằm cậu lên như vậy, sợ rằng sọ não của cậu cũng bị hắn bẻ ngược ra sau mất.

“Đẹp không?” Hắn cười đầy độc ác.

“Đẹp… À không… Không đẹp…” Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, đôi mắt cũng trở nên âm u. Ông đây làm sao biết được nó đẹp hay là khó coi cơ chứ, mẹ nó lại còn muốn mắng ông. Nhưng ông nhịn, lại tiếp tục run rẩy nói, “Cái đó… Vậy thì cậu cảm thấy là nó đẹp hay nó xấu…?”

“Sao còn không cút nhanh một chút?” Hắn nhìn cậu chằm chằm.

Ok, cút thì cút.

Chui về lại phòng học dọn dẹp đồ đạc thật nhanh chóng, một giây đồng hồ cậu cũng không muốn nghĩ gì nhiều, lúc xuống cầu thang vốn còn tưởng rằng sẽ lại một lần nữa đυ.ng mặt hắn, nhưng không nghĩ tới cái tên ngốc này bỏ đi so với cậu còn nhanh hơn.

À, xém quên mất đám nhóc kia, ngày mai đừng có để ông đây bắt được, không thì bọn bay tới số.

Xem coi ông đây có đập chết bọn bay hay không.