Bé Thụ Ngu Ngơ Và Tình Địch Không Phải Dạng

Chương 4

【Thỏ Trắng Nhỏ Thuần Khiết: Đầṳ ѵú lớn thật… nhưng thật sự là chưa từng bị đàn ông mυ'ŧ bao giờ…】

Vẫn không có ai trả lời, nếu không thì hay là về phòng học trước nhỉ?

【 Chó Ngốc: Chờ. 】

Ừm… cái này chắc không phải là…

Giây tiếp theo, trên đỉnh đầu bị bóng đen bao phủ, ánh sáng trên hành lang bị che khuất, toàn bộ cầu thang đều trở nên tối tăm u ám.

Đột nhiên không khí trở nên lạnh lẽo khiến cho trái tim yếu ớt của cậu thiếu điều nhảy luôn ra khỏi l*иg ngực, ánh mắt sắc bén từ phía sau phóng tới tựa như đông cậu thành một tảng băng hình người. Bỗng dưng cậu cảm thấy hối hận rồi, đáng ra nên đợi về nhà rồi hãy nói cho hắn biết.

Bây giờ khóc lóc xin tha thì còn kịp không?

Cậu quay đầu chầm chậm đầy máy móc, quả nhiên lập tức nhìn thấy Hàn Diệc đứng ngay phía sau. Đèn trên hành lang chiếu trên người hắn, làn da trắng tựa như đang phát sáng, mái tóc đen đâu khác gì được một vầng sáng bao phủ. Ngũ quan đẹp đẽ đầy ác liệt vì tức giận mà trở nên sắc bén lạ thường.

Như vậy thì xem ra, đúng thật là lòng lang dạ thú.

“Cậu con mẹ nó có bệnh à? Lên lớp mà cũng có thể nổi ý da^ʍ được?”

Hắn lập tức xách cổ áo cậu, chẳng khác nào đang xách gà con mà nhấc cả người cậu lên. Trong lòng cậu đầy hốt hoảng, bỗng dưng nhớ lại hồi ở tiểu học cũng bị hắn xách lên treo ở trên cây hơn một tiếng đồng hồ.

Hắn không chịu buông cậu ra, một tay ấn cậu lên tường, áp sát thân thể lại gần, bóp chặt lấy cần cổ của cậu. Cái bóng to lớn phủ xuống, lúc nhìn thấy đường cong cơ bắp trên cánh tay hắn, trái tim cậu nhảy phắt lên tới cổ họng ngồi luôn.

Mẹ nó chứ, chân, thế mà chân lại mềm oặt.

“Không… không phải là ý da^ʍ… Thật ra là…”

Nước mắt đã trực trào rồi, ánh mắt hắn nhìn cậu chẳng khác nào là muốn ăn tươi nuốt sống. Cậu chột dạ rời tầm mắt, thế nhưng lại phát hiện ánh nhìn của hắn quét qua trước ngực cậu hai vòng.

“Cậu thử một lần nữa làm phiền đến lão tử xem.” Hắn bóp lấy cằm cậu, uy hϊếp đầy hung tợn.

Thật sự cậu rất sợ bị hắn đấm cho hai đấm, thế nên nói cũng không dám nói, rụt cổ cũng không dám rụt, nói chuyện cũng không dám nốt, chỉ biết nhắm chặt mắt lại như chim non sợ chết. Bàn tay hắn nắm cổ áo cậu chỉ khe khẽ động đậy.

Sau một lúc lâu hắn mới cứng ngắc nói: “Cậu xem mấy thứ linh tinh đó ở đâu?”

“Hả?” Cậu mở mắt ra, rụt rè cẩn thận nhìn hắn một cái.

Kết quả lại bị hắn dùng ánh mắt như tra hỏi phạm nhân trừng một cái, khiến trái tim nhỏ bé của cậu đột nhiên đập nhanh hơn, giống y như là lúc nhìn thấy nữ thần trong lòng vậy.

Hắn hơi híp mắt lại, nhìn cậu bằng cái ánh mắt giống như một tên sát nhân biếи ŧɦái điên cuồng trong phim kinh dị. Cậu khẽ run rẩy, cũng sắp bị dọa cho phát khóc đến nơi rồi, đầu lưỡi cũng xoắn hết cả lại: “Không phải… Không phải… Chính là tôi… Chính là của tôi…”

Reng reng reng

“Mẹ nó chứ Từ Giang cậu chuồn êm đi ra ngoài… lâu như vậy… Ôi đệt!”

“Làm sao vậy… hả…. Đù???”

“Đù?!”

Mấy thằng nhóc này thật sự là không hề khiến cho cậu thất vọng, chuông tan học vừa vang lên một cái là đã vội vàng vọt ra ngoài đến bóng cũng không lưu lại trong lớp thêm một giây nào. Mà giờ phút này, một đám bọn họ đứng ở đầu cầu thang động tác vô cùng ăn ý hết nhìn cậu rồi lại nhìn sang Hàn Diệc, biểu tình trên mặt không khác gặp quỷ là bao, tròng mắt thiếu điều rơi thẳng ra ngoài.

Mắt thấy Hàn Diệc giống như sắp đấm mình đến nơi, cậu liền vội vàng “liếc mắt đưa tình” nhìn về phía đám nhóc kia, hy vọng dạt dào rằng bản thân có thể đánh thức được chút lòng tư bi của bọn họ.

“Cứu… mạng…” Cậu dùng khẩu hình la hét trong âm thầm với bọn họ.

Hàn Diệc cũng đồng thời quay đầu, mỉm cười mà lòng chẳng hề vui.

“Đi ngang qua… hề hề… chỉ đi ngang qua thôi…”

“Thật xin lỗi nhé… hai người cứ tiếp tục đi!”

Giây tiếp theo, nguyên một đám ba chân bốn cẳng hò nhau bỏ chạy, vô tình đến mức không thèm ngoái đầu nhìn lấy một cái.

Khoảnh khắc đó cậu liền hiểu ra, cái đám này căn bản là không có lương tâm.

Quả nhiên người ta nói đúng, cậy người chẳng bằng tự cậy mình, mà cậy mình thì chẳng bằng cậy Hàn Diệc. Thế là cậu lập tức hạ âm thanh xuống, giả bộ bày ra bộ dáng kiểu “biết vậy đã chẳng làm” mà nói: “Thật xin lỗi cậu… tôi… tôi sẽ không làm phiền cậu nữa…”