Bé Thụ Ngu Ngơ Và Tình Địch Không Phải Dạng

Chương 2

Nhiều nữ sinh thích hắn đến thế, nhưng bao lâu rồi mà một đối tượng cũng không có, cái tên chó ngốc này khả năng cao là không thích con gái.

Giải thích như vậy với Bạch Tuyết, cô ấy còn không chịu tin, còn kêu cậu đừng cản cô ấy ngắm nam thần. Nửa đêm cậu viết bản trình bày và phân tích chứng minh hai ngàn từ, nói cho cô ấy biết, cậu học cùng Hàn Diệc mười một năm, hoàn toàn không thấy hắn có bất cứ hứng thú gì với con gái, nhưng rốt cuộc vẫn không gửi ra ngoài được, vì cô ấy đã xóa cậu……

Chỉ chốc lát sau, khung chat nhảy lên.

【Chó ngốc: Vuốt cái gì? Đừng làm phiền tôi. 】

Được lắm tên khốn này, mặt ngoài giống chó, sau lưng lại nói những lời cầm thú biếи ŧɦái với một cậu nhóc kêu Thỏ Trắng Nhỏ Thuần Khiết.

【 Thỏ Trắng Nhỏ Thuần Khiết: Ca ca…… Vuốt cái gì nha? Vuốt meo meo hả? (vuốt chỗ đó của nữ) 】

【 Chó ngốc: Cậu bị ngốc à? 】

【 Thỏ Trắng Nhỏ Thuần Khiết: Hu hu hu hu, Hàn Diệc ca ca, sao lại hung dữ như vậy, người ta…… Người ta vốn đang định cho cậu xem ngực……】

Tên khốn xấu xí, hắn xứng đáng cả đời làm cẩu độc thân.

Cậu giữ cái chức "liếʍ cẩu" này danh xứng với thực, hằng ngày đều liếʍ hắn mười mấy lần, nhưng tên kia lại không dao động chút nào, một câu chửi cậu ngốc, ba câu đuổi cậu đi.

*Liếʍ cẩu*: biết người ta không thích nhưng vẫn cố theo đuổi.

Nghĩ đến đây đầu mũi bất giác có chút cay cay —— một tên khốn như vậy đều có người thích, dựa vào cái gì… Mà cậu hu hu hu hu…… Khung chat biểu thị đang nhắn, một lát sau vẫn chưa xuất hiện động tĩnh, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cuối cùng hắn mới gửi cho cậu một dấu chấm hỏi.

【 Chó ngốc:? 】

【 Chó ngốc: Từ Giang, cậu mẹ nó bị bệnh à? 】

【 Chó ngốc: Ông đây đang chơi game, mẹ nó đừng ghê tởm ông đây nữa, mau cút đi. 】

【 Thỏ Trắng Nhỏ Thuần Khiết: Hàn Diệc ca ca…… Người ta, người ta thật sự có ngực, rất lớn…… Cậu muốn nhìn thì cứ nói, tôi có thể cho cậu xem, nhưng phải giữ bí mật nha……】

【 Hệ thống: Bạn không phải bạn tốt của đối phương, tin tức chưa được gửi. 】

Nhìn ánh đỏ lấp loé trên màn hình, cậu thừa nhận một khắc này, cậu có chút không kìm nổi. Nhớ lại kiếp sống liếʍ cẩu nửa năm qua, cảm xúc chua xót chợt nảy lên trong lòng……

Hu hu hu hu đàn ông con trai… Không được khóc……

ĐCM mi tên khốn Hàn Diệc!

Tuy rằng bị xóa, nhưng không bởi vậy mà cậu nhụt chí, tốt xấu gì cũng quen biết mười một năm, cái tên khốn kiếp Hàn Diệc này chính là dầu muối không ăn như vậy đó.

Vừa mới cởi bọc ngực ra, phiền muốn chết, lại phải mặc vào lần nữa…… Không ngờ sẽ có ngày bộ ngực của cậu trở nên hữu dụng.

Bộ ngực chết tiệt đã hành hạ cậu suốt mười mấy năm, từ tiểu học liền bắt đầu phát dục, đến bây giờ đã lớn đến mức hai bàn tay cũng ôm không trọn, không mang bọc ngực căn bản không có biện pháp gặp người. Cặp trái cây này nếu may mắn xuất hiện trên trang web gì đó, nhất định sẽ bị gắn mác ngực bự.

Không thể lãng phí, ông đây đến quần áo cũng cởi rồi, đạo lý đâu mà cứ thế mặc vào, vì vậy, một tay nâng ngực, một tay chụp ảnh.

Cũng không tệ lắm, chỉ là quầng vυ' và núʍ ѵú quá lớn, phần quầng vυ' gần như lớn bằng một nửa bàn tay, núʍ ѵú càng có kích thước không sai biệt lắm với quả nho, tuy rằng là màu hồng nhạt, nhưng con trai bình thường đều sẽ không thích thể loại này, thoạt nhìn quá da^ʍ, giống như bị rất nhiều người chơi mới thành ra như vậy.

Không có biện pháp, trời sinh đã là dạng này rồi.

Ai, nếu Bạch Tuyết thấy ngực cậu còn lớn hơn cô ấy, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Chụp hình xong, đoán chừng Hàn Diệc cũng sắp chơi hết trò chơi, cậu thuần thục mở giao diện thêm bạn tốt ra.

【 Hàn Diệc ca ca…… Thực xin lỗi, hu hu hu hu tha thứ cho người ta đi mà. 】

Ấn gửi.

Mẹ nó, cái tên ngốc này xóa cậu cả chục lần, lần nào cũng đau khổ năn nỉ rất lâu, hắn phiền đến không chịu được mới chấp nhận, sau đó chẳng quá mấy ngày lại một lời không hợp xóa bạn tốt, lặp đi lặp lại, con đường liếʍ cẩu kéo dài vô tận như mặt Mobius (1 loại hình học).

Chờ một lúc, vẫn còn mấy tiếng nữa mới tới giờ lên lớp, yêu cầu kết bạn còn chưa được duyệt, xem ra đành phải vác mặt lên quấn lấy hắn. Cậu xoay người xuống giường, cưỡi chiếc xe bảo bối đã theo cậu suốt năm năm, thở hổn hển đạp hơn hai mươi phút, rốt cuộc cũng tới cổng trường.