Đoàn Sủng Omega

Chương 1

Chuyển ngữ: Pea

___

“Chiến thuật của đội Cọp Răng Kiếm quá mức cấp tiến, giờ đây chỉ còn sót lại Dylan cạn máu. Trạng thái của pháp sư đối phương đã dần khôi phục đủ dưới sự phục hồi của các tinh linh, Dylan hoàn toàn không có cách nào thu hoạch được! Như mọi người đều biết thì pháp sư của MM Đậu là loại pháp sư bạo phát, một khi Dylan chạm vào anh ta thì cậu ấy sẽ chết! Trời ạ! Dylan hướng về phía MM Đậu! Động tác này khác gì thiêu thân lao vào lửa --- Dylan cùng MM Đậu bắn một viên vào mặt! Má ơi trúng rồi! Lá chắn của MM Đậu bị phá vỡ --- Dylan bắn thêm lần nữa! MM Đậu cạn máu! Tinh linh không kịp thêm máu!! Trời ơi! Dylan trực tiếp lấy mạng của MM Đậu còn đầy máu chỉ trong ba lần tấn công liên tiếp! Thao tác này quá đẹp mắt! Độ chính xác như ma quỷ! Chơi thợ săn thành một chiếc xe tăng chiến đấu thực sự!”

Toàn trường hoan hô.

Đây là đoạn ghi hình và phát sóng trận chung kết liên minh toàn quốc của giải “Vương Lăng” vừa kết thúc. Thợ săn của chiến đội Cọp Răng Kiếm, Dylan, nghịch thiên cải mệnh, một trận phong thần. Kể từ đó, lối chơi dán mặt ngắm bán của thợ săn trở nên phổ biến, lời tán dương trên đạn mạc lít nha lít nhít thổi qua như “D thần trâu bò”, “Dylan cận chiến chân chính”, “Phong cách ngắm bắn 3 lần liên tiếp của D quá đỉnh”… tăng lên chóng mặt.

Tuy nhiên, dưới những lời tán dương dày đặc này, đúng lúc trôi qua một hai điều không cùng nội dung.

“Ngắm bắn 3 lần liên tiếp không phải do Zero phát minh sao? Từ bao giờ đã trở thành của nhà D rồi?”

“Zero đã dùng nó vào hôm khai mạc Bạch Tuyết Địa Cung 2 năm trước, fan D đây là đang đạo văn đi?”

Fan Dylan đang rất phấn khích. Thấy vậy, tức khắc như tiêm thêm máu gà mà mở cuộc mắng chiến.

“Đạo văn cmm, bịa đặt là chết cả nhà mày.”

“Đừng có so sánh D thần với người bị phong hoá. Cảm ơn.”

“Zero là ai? Chưa từng nghe tới.”

“Lão nam nhân hết hơi kia lo dưỡng lão cho tốt đi, đừng có mà đến cọ nhiệt độ. OK?”

“Một chiến đội bị tháo dỡ, các người đang mong chờ điều gì? Fan Z tỉnh táo lại đi.”

“Đúng vậy, Lâm Minh Phỉ sẽ trở về đánh Vương Lăng à?”

“Tầng dưới đạn mạc không có tố chất! Fan Zero không có tố chất!”

“Nhắc nhở thân thiện: che tầng cuối của đạn mạc lại.”

“D thần đẹp trai nhất! D thần đẹp trai nhất! D thần đẹp trai nhất!”

Một thiếu niên nằm trên ghế sofa lười biếng ngồi thẳng dậy, ánh nắng chói chang chiếu qua lớp cửa kính trong suốt sát đất vào gương mặt thanh tú, trắng như sữa. Cậu cắn cắn môi dưới phấn nộn, tay ôm máy tính gõ từ khoá “Bạch Tuyết Địa Cung Zero” vào ô tìm kiếm, vừa định nhấn enter---

Một người máy AI nhỏ với cái đầu và đôi tay tròn trịa được đặt trên đầu giường đột nhiên hai mắt sáng đèn, giọng đều đều nhắc nhở: “Hạ Đồng, Trịnh Lâm Xuyên đang lên lầu.”

Cậu thiếu niên bĩu môi, đóng máy tính cái “bốp” rồi nhanh chóng đẩy xuống gầm giường.

Rút dây sạc, quấn lại rồi nhét vào vỏ gối. Lấy ra một chiếc quạt điện nhỏ từ trong ngăn kéo, để đối diện bảng điều khiển, hạ nhiệt.

Mười mấy giây sau, một Alpha cao lớn mặc áo sơ mi quần tây đẩy cửa phòng cậu.

Trịnh Lâm Xuyên bị ba mẹ oanh tạc tin nhắn mới nhớ ra hôm nay là ngày đưa Hạ Đồng đến bệnh viện kiểm tra định kì. Khi nãy, trên đùi hắn mỗi bên là một tiểu yêu tinh trang điểm tỉ mỉ, một người kéo khoá quần, một người cùng hắn hôn lưỡi. Đó gọi là nóng bỏng và sung sức. Để hắn về nhà hay gì khác... Lúc đó rất tàn nhẫn, cực kì tàn nhẫn.

Trên đường về nhà, Trịnh Lâm Xuyên được một làn gió mát thổi qua thật lâu mới nhận ra một câu hỏi, hắn đã ba ngày không trở về nhà, Hạ Đồng cũng không gọi điện hỏi, chẳng lẽ lại bận lướt mạng?

Trong mắt Hạ Đồng, Trịnh Lâm Xuyên so với dây cáp mạng còn không hấp dẫn bằng. Chẳng phải đều nói Omega da trắng xinh đẹp rất dễ chăm sóc sao?

Lòng tự tôn Alpha của Trịnh Lâm Xuyên bị tổn thương.

Hắn không cho Hạ Đồng khoá cửa phòng ngủ, nên cửa đẩy một cái liền mở ra, ánh nắng ấm áp tràn ngập trên tầng gác. Thiếu niên Omega đẹp đẽ đang dựa vào đầu giường dưới tấm chăn mỏng, lặng lẽ cầm cuốn sách nổi tiếng thế giới, ngoan ngoãn.jpg.

Sống mũi cao thanh tú, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa, con ngươi màu hổ phách ngân ngấn nước, như là hươu con trốn chạy trong rừng, lông mi dài và rậm, rõ từng sợi một, thanh tú vô tội chớp mắt.

Đứng đầu phiên bản giới hạn, Hạ Đồng da trắng xinh đẹp là thật. Nhóm tiểu yêu tinh kia vô luận có trang điểm hay phẫu thuật làm sao cũng không sánh bằng. Lúc này, Trịnh Lâm Xuyên cảm thấy số tiền khổng lồ của mình bỏ ra là xứng đáng.

Nhưng sự thật là Hạ Đồng không dễ chăm sóc.

Trịnh Lâm Xuyên nheo mắt đi vào, nhìn quanh đồ đạc trong phòng, giọng điệu không tốt.

“Em lại xem cái game quỷ quái đó phải không?”

Game quỷ quái trong miệng Trịnh Lâm Xuyên là game trực tuyến 3D “Vương Lăng” hiện đang được yêu thích cả trong và ngoài nước.

Hạ Đồng chỉ mới học cách lướt internet gần đây, và cậu đã rơi sâu vào cái hố thể thao điện tử 3D này. Tất nhiên, Trịnh Lâm Xuyên sẽ không cho phép cậu chơi game, Hạ Đồng chỉ có thể xem một chút video game cho đã ghiền, dù vậy thì Trịnh Lâm Xuyên vẫn không hài lòng.

Hạ Đồng biết rằng Trịnh Lâm Xuyên không thích cậu xem những video liên quan đến “Vương Lăng”, cũng không thích cậu đề cập những chủ đề liên quan đến “Vương Lăng”, dù vậy cậu cũng không biết Trịnh Lâm Xuyên thích gì.

“Không có, không có.” Cậu lắc đầu lia lịa.

Trịnh Lâm Xuyên lạnh lùng quan sát, bước đến ổ cắm đưa tay thử nhiệt độ.

Lạnh ngắt.

Hạ Đồng lật Nhất Hiệt Thư giả bộ như không có việc gì.

Trịnh Lâm Xuyên lòng đầy ngờ vực, nhưng không phát hiện được chỗ nào, không thể làm gì khác đành cầm áo khoác trên kệ áo ném cho Hạ Đồng, không kiên nhẫn nói: “Rời giường, theo tôi đến bệnh viện.”

- --

Với sự phát triển vượt bậc của khoa học công nghệ, du͙© vọиɠ của con người cũng ngày một nâng cao. Tùy biến gen đã trở thành một ngành công nghiệp xám trong giới thượng lưu. Alpha, kẻ có tiền và quyền lực, chi rất nhiều tiền cho các công ty di truyền để thế hệ sau sinh ra những đứa trẻ tốt hơn. Chọn lọc t*ng trùng và trứng để tiến hành đào tạo và sản xuất ra Omega thông minh hay xinh đẹp, cũng có thể trực tiếp lựa chọn thành phẩm từ những đứa bé Omega đã sinh ra, sau đó đem về làm con dâu nuôi từ bé.

Hạ Đồng là một Omega có ngoại hình và IQ tốt nhất trong đám kia, Trịnh Lâm Xuyên liếc mắt cái liền đem về nhà.

Trịnh Lâm Xuyên lớn hơn Hạ Đồng. Sau khi bước vào tuổi dậy thì, ngày nào hắn ta cũng chảy nước miếng với con dâu nhỏ nuôi từ bé của mình. Tuy nhiên, khoang sinh sản của Hạ Đồng chưa phát triển hoàn thiện, và ba mẹ hắn sợ rằng hắn ta sẽ đem Hạ Đồng chơi hỏng, sau đó gây trở ngại cho việc sinh con. Trịnh Lâm Xuyên cũng chỉ có thể chờ và chờ, kết quả lại chờ được một cái tin xấu.

Bình thường khoang sinh sản của Omega ở tuổi dậy thì phải to bằng nắm tay, nhưng từ báo cáo hình ảnh, khoang sinh dục của Hạ Đồng chỉ lớn bằng hạt đậu, mấy năm nay cũng không có tiến triển gì nhiều. Bác sĩ cho rằng, đây có thể là dị tật bẩm sinh.

Tin tức này đối với Trịnh gia như sét đánh giữa trời. Kể từ đó, ánh mắt của Trịnh Lâm Xuyên đối với Hạ Đồng trở nên kỳ quái, luôn cảm thấy Hạ Đồng giống như hình nộm, chỉ có vẻ bề ngoài. Hai trưởng lão Trịnh gia không hết hi vọng, yêu cầu Trịnh Lâm Xuyên đưa Hạ Đồng đi kiểm tra thường xuyên.

Hạ Đồng đối với những việc này của Trịnh gia không hiểu biết lắm. Trên thực tế, Trịnh gia đưa ra bất kỳ quyết định nào đều không cần sự đồng ý từ cậu. Cậu đã là con chim trong l*иg của Trịnh gia nhiều năm và sống trong căn gác nhỏ. Với chế độ “thức ăn chuẩn bị mang thai” tuyệt vời do chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị. Người bạn duy nhất là người máy AI tên “Đức Bang”.

Kiến thức để lướt internet đều được học từ “Đức Bang”.

Hạ Đồng thay quần áo, áo khoác len sáng màu cùng chiếc quần jean xanh đã giặt sạch sẽ, toả nắng thanh mới, ống quần xắn lên gọn gàng, giữa đôi giày thể thao màu trắng hiện ra một mắt cá chân mỏng và mịn. Cậu leo lên xe của Trịnh Lâm Xuyên, im lặng thắt dây an toàn.

Có một Omega ngồi bên cạnh cảm giác không tồi. Trịnh Lâm Xuyên có nước da hơi tối, hắn khởi động xe. Cả hai không nói chuyện. Hạ Đồng ôm Đức Bang đi ngắm cảnh, hết lần này đến lần khác sờ lên chiếc vòng tay bằng bạch kim trên cổ tay. Nó là một loại ức chế giải phóng tin tức tố để ngăn tin tức tố Omega gây rối loạn trong đám đông.

Khi xe đến trung tâm bệnh viện, thì xảy ra va chạm với xe cấp cứu buộc Trịnh Lâm Xuyên phải đổi làn, phẫn nộ đập tay lái. Hạ Đồng không lên tiếng, vờ như không thấy Trịnh Lâm Xuyên tức giận, mặc cho Trịnh Lâm Xuyên vòng vòng chuyển chuyển đến nửa ngày mới đỗ được xe.

Kiên nhẫn của Trịnh Lâm Xuyên hiển nhiên là gần cạn hết. Sau khi xuống xe liền bước đi thật nhanh, Hạ Đồng không theo kịp. Bước chậm vào cửa phòng cấp cứu, bị một mùi thơm nức mũi suýt chút nữa đưa đi.

Việc bắt buộc có các loại vòng tay áp chế hiện đại đã hạn chế thành công việc giải phóng và rò rỉ tin tức tố. Alpha và Omega có thể hòa thuận ở chung với nhau, nhưng phòng cấp cứu đầy máu, một số y tá còn đang tiến hành hô hấp nhân tạo cho những Alpha bị tai nạn xe hơi, cáng xe đẩy mạnh một đường đến phòng cấp cứu.

Nồng nặc mùi màu tanh kèm theo tin tức tố Alpha khiến bầu không khí trở nên nghẹt thở. Hai chân Hạ Đồng mềm nhũn ngồi sập xuống đất, bị áp chế không đứng lên nỗi.

“Trịnh, Trịnh Lâm Xuyên...” Cậu kêu lên thất thanh.

Trịnh Lâm Xuyên sớm không biết đã đi đến đâu.

Lúc này, tiếng bước chân đều đặn và lanh lảnh vang lên giữa đám đông, nhanh chóng tiến lại gần. Trước khi Hạ Đồng phản ứng lại, cậu đã được một chiếc khẩu trang che lại, và những phân tử mùi kinh khủng đó ngay lập tức bị chặn lại.

Sợi dây cotton co giãn nhẹ nhàng vòng qua tai cậu, gãy nhẹ để thắt chặt lại. Đầu ngón tay ấm áp và hơi thô ráp của người đàn ông như chuồn chuồn lướt nước chạm vào làn da thái dương. Hạ Đồng hô hấp thông thuận. Cậu ở tại chỗ lưỡng lự vài giây, sau được nam nhân đỡ dậy.

“Nhìn thấy bên kia chưa? Khẩu trang loại bỏ tin tức tố, dành riêng cho Omega. Lần sau đến bệnh viện nhớ lấy một cái, hoàn toàn miễn phí.” Giọng người đàn ông trầm thấp, tay chỉ về phía góc tường: “Bệnh viện cấp cứu nhiều lắm. Cậu không nhớ thì để người nhà nhớ, nếu không sẽ dễ xảy ra chuyện.”

Hầu như tất cả Omega xung quanh đều có một chiếc khẩu trang trong tay. Nhờ có anh trai tốt bụng này mà bây giờ Hạ Đồng đã nằm trong nhóm đó. Phần lớn khuôn mặt của cậu nằm sau chiếc khẩu trang, thốt lên một tiếng “Ồ” thật thấp, mắt cậu chuyển động, ngước lên.

Đập vào mắt là nét cằm của anh trai tốt bùng này, yết hầu khẽ rung lên khi nói, gọn gàng khiêu gọn như tượng đá hoa cương. Cặp kính râm trên sóng mũi, xuyên qua trong kính đen, Hạ Đồng cảm thấy người đối diện đang nhìn mình, ánh mắt đảo vài vòng, cho đến khi khu kêu tên khoa mắt sáng đèn.

“Số 15 Lâm Minh Phỉ, hãy đến phòng chuyên gia tư vấn để điều trị.”

-Hết chương 1-