Edit : Mặc Thu
Mười phút sau, Hạ Đồng và Lâm Minh Phỉ cùng đến Dạ Oanh Tuyền.
Nơi này không có phó bản hay quái vật, chỉ là một địa điểm thắng cảnh. Hồ nước hình bán nguyệt trong suốt, có thể nhìn thấy đáy, phản chiếu ánh trăng sáng và bóng của những chú chim đang tĩnh lặng.
Bên cạnh hồ, cành nguyệt quế rủ xuống, che phủ một tinh linh đang nằm nghỉ ngơi. Tinh linh này có mái tóc dài màu vàng rực, thân hình cao gầy được bao bọc bởi chiếc áo sa màu cầu vồng. Làn da của tinh linh trong sáng như ngọc quý. Nếu không phải vì trên đầu có một chữ "Thưởng" lớn sáng rực, thì hình ảnh này thực sự đẹp như mơ.
Không đợi Lâm Minh Phỉ và Hạ Đồng đến gần, tinh linh đã mở đôi mắt xanh thẳm, bật dậy, rồi uyển chuyển nhẹ nhàng dừng lại trước mặt hai người.
“Mỗi lần đều là ta chờ ngươi, ngươi không sợ ta mất kiên nhẫn mà bỏ ngươi đi sao?” Hắn một tay đỡ ngực, ánh mắt đầy u sầu nhìn Lâm Minh Phỉ.
Ánh mắt hắn chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt của Hạ Đồng.
Hạ Đồng nhìn hắn, miệng từ từ há ra.
“Thời ca?!”
“Hạ Đồng?”
Lâm Minh Phỉ: …….
Ba người nhìn nhau, rồi cùng nói: “Hai người thật sự quen biết nhau sao?”
Sau một lúc lâu, Thời Nhã nói không lời: “Thế giới thật nhỏ.”
Hạ Đồng cười ngượng ngùng, bị Thời Nhã nắm khuôn mặt nhỏ.
“Nói em ngốc em đúng là ngốc thật, vào trò chơi mà không đổi khuôn mặt sao?”
“Thời ca anh không phải cũng dùng khuôn mặt thật của mình sao? Zero cũng vậy mà.” Hạ Đồng bị nắm mặt kêu “Ai da ai da”.
“Cũng chẳng sao cả, những người đẹp như bọn mình đều lười thay đổi khuôn mặt, nhiều lắm cũng chỉ bị người khác mơ ước sắc đẹp thôi.” Thời Nhã cười, chợt cúi xuống, ghé sát tai Hạ Đồng, thì thầm: “Em tại sao lại gọi Zero bằng tên mà chịu gọi anh là ca?”
Hạ Đồng chớp đôi lông mi cong vυ't: “Hả?”
Thời Nhã dùng đầu ngón tay gãi cằm Hạ Đồng, mỉm cười: “Hửm?”
Hạ Đồng mím đôi môi mỏng mềm, không biết cụ thể lý do, thật ra em nên gọi Lâm Minh Phỉ là ca, nhưng tiềm thức lại cảm thấy dù em gọi Lâm Minh Phỉ là gì cũng không bị giận, còn gọi Zero sẽ kéo gần khoảng cách hơn.
“Cậu ấy thích gọi là gì thì gọi, tôi không quan tâm.” Lâm Minh Phỉ bình tĩnh nói: “Dù sao cậu ấy gọi gì tôi cũng nghe được.”
Thời Nhã: “Ha?”
Hạ Đồng lại cười ngượng ngùng: “Hắc hắc.”
Thời Nhã lùi một bước, kinh ngạc đánh giá hai người trước mặt, không ai cảm thấy những lời này có gì sai, điều này khiến anh cảm thấy mình thật sự đen tối...
“Được rồi, không nói nhiều.” Lâm Minh Phỉ nhìn về phía Thời Nhã: “Tháo ra.”
Thời Nhã nhăn trán: “Tháo?? Tháo cái gì??”
Lâm Minh Phỉ: “Tháo trang bị chứ gì.”
Thời Nhã hiếm khi đỏ mặt, liếc qua phù thủy nhỏ ngây thơ: “…… Điều này không tốt lắm đâu.”
Hạ Đồng ngoan ngoãn xoay người: “A, tôi có cần phải tránh đi không?” Cậu vừa định đi thì bị Lâm Minh Phỉ nắm mũ, kéo lại “Ai da ai da”.
“Nhìn cái giải thưởng treo trên đầu hắn không?” Lâm Minh Phỉ chỉ vào Thời Nhã: “Hai vạn đồng bạc, đánh bại hắn cậu sẽ có tiền nâng cấp trang bị.”
Ánh mắt Hạ Đồng lập tức thay đổi, đồng tử sáng lấp lánh đầy khát vọng tiền tài: “Thì ra là vậy!”
Thời Nhã: “??? Đợi chút huynh đệ? Ý cậu là gì? Vì chút tiền nâng cấp trang bị mà định đánh bại chiến hữu cũ sao?”
Lâm Minh Phỉ: “Đánh vài cái cũng không sao đâu.”
Thời Nhã: “Hắn mới hai mươi mấy cấp!! Tôi phải đứng yên để hắn đánh mười phút! Còn không thể đánh trả!”
Lâm Minh Phỉ: “Cậu có thể nhắm mắt nghỉ ngơi.”
Thời Nhã: “???? Cậu có phải thấy tình huống này chưa đủ biếи ŧɦái đúng không!”
Zero thật là một tên quái đản!
“Sao cậu không trực tiếp dùng tiền mặt để cho cậu ấy nạp tiền vào?” Thời Nhã tức giận.
“Tài khoản của tôi đang bị đóng băng.” Lâm Minh Phỉ nói.
“Vậy để tôi cho em ấy tiền!” Thời Nhã nói.
“Hôm nay cậu sao lại làm cao như vậy?” Lâm Minh Phỉ nhíu mày: “Trước đây cậu đều tháo rất mái mà.”
Thời Nhã: “…… Hóa ra trong mắt cậu tôi là một kẻ phong trần như vậy!”
Cuối cùng Thời Nhã cũng phải khuất phục.
“Thời ca chắc trước mặt em cởϊ qυầи áo sẽ ngại ngùng đấy!” Hạ Đồng nói: “Dù sao em cũng là một Omega.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu có biết tại sao cậu ta lại có giải thưởng này không?” Lâm Minh Phỉ nói.
Hạ Đồng dường như đã hiểu ra: “Thời ca trong trò chơi rất được hoan nghênh đúng không?”
“Ừ, người chơi muốn theo đuổi cậu ấy có thể xếp hàng dài.” Lâm Minh Phỉ nói.
“Nhưng Thời ca chỉ chung thủy với một người, không thể dành tình cảm cho người khác.” Hạ Đồng nói.
Lâm Minh Phỉ không trả lời, biểu cảm có chút khó tả.
Lúc này Thời Nhã đã cởi xong trang bị.
Tinh linh nam tóc vàng óng, xoã tung bay bổng, ngực trắng sáng rắn chắc, đôi chân dài, thon gọn, eo quấn một lớp sa lụa che đậy, vẻ đẹp không thể phân biệt nam nữ.
Hạ Đồng nhẹ nhàng “Nha” một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đến đây đi, nhanh chóng kết thúc.” Thời Nhã đầy vẻ nhẫn nhịn quyết tâm: “Dùng chiêu mạnh nhất của em đi.”
“Kia thực xin lỗi.” Hạ Đồng cúi đầu lễ phép, rút pháp trượng từ sau lưng ra.
“Cậu có thể tránh ra được không?” Thời Nhã chỉ vào Lâm Minh Phỉ nói: “Tôi thật sự thất vọng về cậu.”
“OK, OK.” Lâm Minh Phỉ cười khẽ: “Tôi đi luyện thương, khi nào xong thì gọi tôi.”
Thời Nhã đứng đó để Hạ Đồng tấn công vài lần mà không thấy đau ngứa gì, cảm giác chuyện này thật nhàm chán, hắn ngáp một cái, liếc mắt nhìn Hạ Đồng, chỉ thấy tiểu Omega này đang chuyên chú thi pháp, trông thật đáng yêu, tóc còn dựng đứng lên.
Muốn nắm quá.
“Ê, Hạ Tiểu Đồng.” Hắn nói: “Zero có nói xấu tôi với em không?”
“Hả? Không đâu! Anh ấy chỉ nói có nhiều người thích anh thôi.” Hạ Đồng nói, vừa mất tập trung, cây pháp trượng “Đùng” một tiếng phát ra ánh sáng, bắt đầu bốc khói. Cậu hoảng sợ, vừa thổi vừa ném đi, Thời Nhã đi tới nhẹ nhàng che đỉnh pháp trượng lại, dưới tay hắn có ánh sáng lan tỏa, pháp trượng lập tức ngừng bốc khói.
“Tinh linh không cần vũ khí để thi triển kỹ năng, lợi hại không?”
Hạ Đồng ngạc nhiên, mắt to tròn xoe.
Thời Nhã cúi người, nói nhỏ: “Hạ Tiểu Đồng, thật ra trước mặt những Omega khác tôi không thế này đâu.”
Hạ Đồng không tin: “Anh trước mặt Omega khác không lợi hại sao?”
“Không phải vậy…… Ý tôi không phải như thế!”
Thời Nhã cảm thấy hôm nay mình có gì đó không bình thường, quá quan tâm đến ấn tượng của mình trong lòng Hạ Đồng, tất cả là tại Lâm Minh Phỉ với mấy trò này, làm giảm thiện cảm của mình, hắn không thể để Zero một mình nổi bật được.
Mười phút sau, Thời Nhã khó khăn bị Hạ Đồng hạ gục, hai người gặp lại nhau tại điểm hồi sinh, Hạ Đồng lấy tiền thưởng để nâng cấp trang bị, Thời Nhã cũng đã mặc lại quần áo, mặc dù trên đầu vẫn có trạng thái suy yếu sau khi bị đánh, nhưng ít nhất đã khôi phục vẻ ngoài bình thường. Hắn vỗ vai Hạ Đồng nói: “Thật ra Zero cũng rất đểu, chỉ có điều tôi là loại đểu rõ ràng, còn anh ta thì kín đáo. Đểu kín đáo còn đáng sợ hơn đểu rõ ràng.”
Đoạn này lại làm Hạ Đồng bối rối, cậu dùng pháp trượng cọ cọ trán, “Em thấy Zero không thể sánh với anh! Người thích anh đâu có xếp hàng dài như thế.”
Thời Nhã: “…… Cậu ta đối xử với em khác với tôi sao?”
Hạ Đồng: “Ừ, đúng vậy.”
Thời Nhã: “Trời ạ.”
Hạ Đồng dừng một chút, hạ mi mắt: “Zero không chỉ không ai thích, mà còn bị người ta trêu chọc, em thấy anh ấy thật đáng thương, nên đối xử tốt với anh ấy.”
“Bị người ta trêu chọc là có, nhưng nói anh ấy không ai thích thì… cậu có hiểu lầm rồi.” Thời Nhã ngớ người. Lúc này, trời đêm bất ngờ bùng nổ một đóa pháo hoa ngũ sắc.
“Oa!” Hạ Đồng kinh ngạc nói: “Đẹp quá!”
Thời Nhã: “Đây là pháo hoa "Lãng mạn Venus", thông báo của đại gia, tất cả người trên bản đồ này đều có thể thấy hiệu ứng pháo hoa.”
Khi hai người đang nói chuyện, pháo hoa hiện lên chữ “Zero”, như lưu huỳnh bay tán loạn.
Hạ Đồng ngẩn người, theo bản năng nhìn vào thế giới, thấy một dòng chữ lớn màu hồng nhạt hiện lên, rêu rao lướt qua.
“Điềm Điềm Tiểu Anh” bắn “Lãng mạn Venus” cũng hướng toàn thế giới tuyên cáo: 【Chúc mừng Zero trở về! Chồng ơi, em yêu anh một vạn năm!!】
Điều này như mở ra một làn sóng mới.
“Tuyết Hoa Lẫm Lẫm” bắn “Lãng mạn Venus” cũng hướng toàn thế giới tuyên cáo: 【Z thần, em đồng ý!! Trở về rồi đừng đi nữa!】
“Vương Lăng Nhất Có Thể Sinh Alpha” bắn “Lãng mạn Venus” cũng hướng toàn thế giới tuyên cáo: 【Chồng ơi, bắn tôi đi! Hăng hái mà bắn tôi!!】
……
Lâm Minh Phỉ đang luyện tập trong khu vực vắng người.
Sau lưng hắn, trên thân cây có một cái lỗ nhỏ, chỉ có một cái lỗ nhỏ, màu đỏ nhạt, nhắm chuẩn xác vào hướng hoàn toàn đối diện. Đột nhiên, hắn ném một phát theo hướng 180°!
“Phanh”
Viên đạn xuyên qua lỗ nhỏ, lỗ hổng không hề mở rộng hay vỡ vụn, rất chính xác.
Kỹ năng ném này rất hiệu quả, không cho phép đối phương dự đoán hay né tránh, đồng thời cũng không thể đoán trước vị trí của thợ săn. Lâm Minh Phỉ liên tục lặp lại động tác này, giống như một máy móc không có cảm xúc, đều đặn thả đạn vào lỗ nhỏ. Dù hắn ở bất kỳ vị trí nào, cuối cùng viên đạn vẫn luôn chính xác bay vào lỗ nhỏ trên cây.
Sau khi bắn một trăm viên đạn, hắn dừng lại và cảm giác trạng thái đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Cảm giác nguyên thủy của thắng bại trong lòng hắn bừng tỉnh, và hắn không thể chờ đợi để trở lại cuộc đua.
Đột nhiên, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm, như ban ngày, Lâm Minh Phỉ ngẩn người. Ngay lập tức, Kênh Thế Giới bị làm mờ bởi những tin nhắn như “Chồng yêu”, “Bắn ta”, “Sinh khỉ con ”...
“Leng keng” một tiếng, một tin nhắn từ kênh mật đã đến.
Hạ Tiểu Đồng: 【Zero, tôi đã hiểu lầm về anh rồi!】
Hạ Tiểu Đồng: 【Hóa ra anh đã kết hôn rồi!】
Hạ Tiểu Đồng: 【Vợ anh thật sự rất giàu có O-O】
Hạ Tiểu Đồng: 【 bắn rất nhiều pháo hoa cho anh!】
Polaris_Zero: 【…… Cậu thấy thông tin kênh thế giới ?】
Lâm Minh Phỉ cảm thấy mình cần phải giải thích với Omega nhỏ này, nếu không sẽ khó giữ được khí tiết.
Polaris_Zero: 【Đó là người khác.】
Một lúc sau, Hạ Tiểu Đồng: 【Tôi thấy rồi, Thời ca cũng nói với tôi......】
Hạ Tiểu Đồng: 【Zero, sao anh lại thế này! Ở quốc gia này một chồng nhiều vợ là phạm pháp đó QAQ】
Polaris_Zero: 【……????】