Đoàn Sủng Omega

Chương 7

Edit : Mặc Thu

=))))) Tôi quay lại rồi nè anh chị em ơi

Cành cây khẽ rung rinh trong gió nhẹ, bóng tối bao trùm, tầm nhìn hạn chế. Đúng lúc Hạ Đồng đặt chân lên một mảnh vỡ nghiêng ngả, một tia sáng tím rực rỡ vụt tới, tạo nên một hố sâu nơi y vừa đứng. Ngay sau đó, hàng loạt tia sáng tím khác nối tiếp nhau, Hạ Đồng vội vàng né tránh trong khe hở hẹp. Y may mắn thoát khỏi những đòn đánh trực tiếp, nhưng sức ép cấp bậc quá lớn khiến y mất đi một phần ba lượng máu.

Kim Dạ Luyến Nhĩ, một cao thủ cấp 100 với trang bị đầy đủ, hoàn toàn có thể dễ dàng hạ gục Hạ Đồng. Vậy mà, hắn ta đã liên tục tung ra hơn mười kỹ năng mà vẫn không thể trúng mục tiêu. Con mồi nhỏ bé này thoắt ẩn thoắt hiện như một con rắn lươn, giờ đây đang chạy như điên trên con đường cổ kính, vừa chạy vừa hét lên thất thanh: “Cứu mạng!”

Thật nực cười!

Kim Dạ Luyến Nhĩ tức giận đến tái mặt: “Cô Lang! Gϊếŧ hắn!”

"Đã rõ."

Một con quái vật khổng lồ, hung dữ gầm thét, lông dựng đứng như lửa, bất ngờ chắn ngang đường đi của Hạ Đồng. Sợ hãi, Hạ Đồng lảo đảo lùi lại một bước, rồi thấy người cưỡi trên lưng quái vật giơ cao cây thương sắc nhọn, hung hãn đâm tới.

Một cơn đau nhói lan khắp ngực, Hạ Đồng bị đâm văng ra xa. Y trơ mắt nhìn thanh máu của mình dần tiêu tán, khung cảnh xung quanh dần chuyển sang màu đen trắng.

Mười giây sau, y xuất hiện tại điểm hồi sinh.

Điểm hồi sinh là một cây cổ thụ xanh mướt, rễ cây buông dài. Nơi đây cách xa khu vực quái vật, được bao bọc bởi một lớp kết giới bảo vệ có đường kính khoảng một mét. Trận chiến vừa rồi khiến Hạ Đồng choáng váng, y ngồi yên một lúc lâu, chờ thanh máu hồi phục mới đứng dậy rời khỏi điểm hồi sinh.

Rời khỏi làng tân thủ, không còn bản đồ tự động chỉ đường, y đành tự mình mở bản đồ nhỏ để tìm đường về con đường cổ kính. Nhưng chưa đi được bao xa, hắn đã bị một mũi tên xuyên ngực, cú đẩy mạnh khiến y ngã sõng soài xuống đất, thanh máu lại một lần nữa cạn kiệt.

Lại một lần nữa trở về điểm hồi sinh.

Cơ thể tê dại, Hạ Đồng chỉ có thể dựa vào cây trượng mới đứng vững. Nhưng vừa bước ra khỏi điểm hồi sinh, y lại bị kỹ năng của một người chơi cấp cao gϊếŧ chết ngay tức khắc. Lần thứ ba ngồi dậy tại điểm hồi sinh, cuối cùng Hạ Đồng cũng nhận ra điều gì đó.

Y chờ đợi tại đó một lúc lâu, rồi thấy hai người từ trên trời rơi xuống.

“Xóa tài khoản đi, đồ phế vật.” Một pháp sư tóc tím, tay cầm cây trượng phát ra tia lửa điện, chỉ vào y nói với vẻ khinh bỉ.

“Nếu tôi không xóa thì sao?” Hạ Đồng bình tĩnh đáp.

“Vậy bọn tôi sẽ gϊếŧ cậu mãi, thay phiên nhau canh giữ điểm hồi sinh của cậu, để cậu không bao giờ chơi được trò này nữa.” Kim Dạ Luyến Nhĩ nói.

Hạ Đồng im lặng một lát, rồi nói: “Các người rảnh rỗi thật đấy.”

“Đúng là chúng tôi rảnh rỗi.” Kim Dạ Luyến Nhĩ đáp.

Vì chết quá nhiều lần nên thời gian chờ đợi tại điểm hồi sinh ngày càng dài. Việc chơi game trở nên nhàm chán, xóa tài khoản dường như là lựa chọn duy nhất. Nhưng Hạ Đồng vẫn chưa muốn từ bỏ.

Tại sao họ lại muốn bắt y xóa tài khoản? Y đâu có làm gì sai!

Hai bên giằng co nhau dai dẳng, sắc mặt Hạ Đồng ngày càng tái nhợt. Đúng lúc đó, một vệt đỏ loé lên trên không trung, rồi một tiếng nổ vang trời. Kim Dạ Luyến Nhĩ bị bắn trúng, đổ sập xuống đất, máu me đầm đìa.

"Có người phục kích!" hắn gào lên thất thanh. Một tiếng nổ nữa vang lên, chính xác trúng vào đầu hắn. Hạ Đồng sững sờ, chưa kịp định thần thì Kim Dạ Luyến Nhĩ đã xuất hiện trở lại bên cạnh.

"Trời ơi!" Hạ Đồng giật mình, vội vàng lùi lại. Kim Dạ Luyến Nhĩ không phản ứng, bởi vì Porsche Cô Lang cũng đã bị hạ gục.

Bên ngoài, tiếng súng nổ liên hồi, tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Họ không tìm thấy kẻ địch, chỉ cảm thấy như đang bị bao vây bởi một đội quân vô hình.

Chẳng mấy chốc, điểm hồi sinh đã chật kín người chơi cấp cao.

Hạ Đồng nhỏ bé, yếu ớt và đáng thương, nép mình vào một góc.

"Tên khốn này!" Porsche Cô Lang tức giận gào lên, "Dám dùng đá của hiền giả sa đọa!"

"Trời đất , thật không?" Cả đám người đều kinh ngạc.

Đá của hiền giả sa đọa là một loại vật liệu hiếm, chỉ có thể tìm thấy trong những phó bản mới khai hoang, vì vậy giá cả rất đắt. Dùng loại đá này để chế tạo đạn, khi bắn trúng người chơi sẽ gây ra một loại hiệu ứng xấu hiếm gặp gọi là lời nguyền của hiền giả sa đọa. Người chơi sẽ bị chậm chạp, di chuyển và sử dụng kỹ năng chậm đi một nửa, hiệu ứng này rất khó chịu và không thể xóa bỏ, dù có thoát khỏi game hay đăng nhập lại cũng không hết, mà chỉ có thể tự động hết thời gian sau nửa giờ.

Điểm hồi sinh vang lên những tiếng kêu la inh ỏi.

“Trời ơi! Ai mà ghê gớm vậy! Này mẹ nó ai mà chơi được nữa!”

“Hắn ta lấy đâu ra nhiều đá của hiền giả sa đọa thế? Tiền nhiều đến nỗi không biết tiêu vào đâu à!”

“Tao tức muốn nổ gan rồi! Để tao xem thằng khốn nào dám làm thế!”

Cái hiệu ứng biếи ŧɦái này khiến ai cũng muốn đi báo cáo, nhưng hệ thống gần như tê liệt vì quá nhiều người gửi tin nhắn phàn nàn, đặc biệt là vì một cái tên xuất hiện quá nhiều.

“Trời ơi! Tao thấy gì vậy? Zero online rồi!”

“Thật không? Thật không đấy? Tao không tin nổi mắt mình nữa rồi!”

“Hai năm rồi! Thằng khốn này cuối cùng cũng quay lại! Tao mừng muốn khóc mất thôi!”

“Thần tượng của tao lại xuất hiện rồi! Thanh xuân của tao đã trở lại! Các cậu mau xem thông báo đi!”

“Zero là ai vậy? Mới chơi game à?”

“Cũng thắc mắc như cậu đó. Thương thần không phải là Dylan, Kẻ Săn Rồng sao? Có ai còn bá đạo hơn thần Dylan không?”

“Ha ha, khi Zero còn bắn súng thì Dylan còn đang tập bò đấy!”

“Lại nữa rồi, lại nhắc đến Zero nữa rồi, sợ người ta không biết thần tượng của các cậu tuổi tác lớn à?”

“Cái đám fan cuồng này đúng là hết nói nổi.”

“ Lão nam nhân này quả thật quá ngầu! Các người thì biết cái gì ”

“Ha ha ha, hóa ra chỉ có mình tôi để ý đến việc dùng đá của hiền giả sa đọa à? Chắc chắn là có thù oán gì đó sâu sắc rồi!”

“Tôi đoán là số lượng đá hiền giả sa đọa này Zero tích lũy được từ những lần chơi đơn đấy!”

“Mới quay lại đã gây ra chuyện lớn rồi, đúng là tên đàn ông đáng ghét mà!”

Kim Dạ Luyến Nhĩ cau mày.

Hắn chơi trò chơi này từ rất lâu rồi, nên nhớ rất rõ mấy năm trước Zero bị mọi người chửi rủa và nguyền rủa như thế nào. Sống sờ sờ dùng súng và dao để đem người đánh phục.

Số tiền thưởng treo đầu người cao ngất ngưởng như vậy, nhiều người háo thắng muốn đi bắt, thế mà chẳng ai làm được. Cứ thế, số tiền thưởng ấy dần dần trở nên vô giá trị, mọi người từ háo hức chuyển sang thờ ơ, cuối cùng thì Zero cũng chán nản, quyết định gia nhập một bang hội chuyên nghiệp để đánh boss, đồng thời giao cho một nhóm người đi làm nhiệm vụ thế giới, thế là giang hồ mới được yên ổn.

Nói cách khác, cho dù họ biết chính xác Zero là ai thì cơ hội trả thù gần như bằng không, bởi vì bọn họ đến cả sợi tóc của hắn cũng chẳng sờ tới được.

Kim Dạ Luyến Nhĩ nằm bệt ra đất.

Hạ Đồng hoàn toàn không biết gì về những tin đồn trên diễn đàn. Cậu được Lâm Minh Phỉ mời vào đội và nhận được một tin nhắn bí mật.

Polaris_Zero: 【 Đến điểm hẹn tìm tôi. 】

Điểm hẹn mà Lâm Minh Phỉ đánh dấu không xa, nằm trong một cánh đồng lúa vàng óng. Một người đàn ông đang ngồi tựa lưng vào cây thương, Hạ Đồng chạy đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Minh Phỉ và thở phào: “Tôi đến rồi!”

Lần sau gặp phải tình huống như vậy thì báo ngay cho tôi.” Lâm Minh Phỉ nói mà không ngẩng đầu lên, “Hiểu chưa?”

“Không cần đâu.” Hạ Đồng lắc đầu nguầy nguậy: “Lần sau tôi cũng muốn làm như anh, trêu chọc bọn họ đến nỗi không dám ra khỏi điểm hồi sinh!”

Lâm Minh Phỉ khẽ cười, tiếp tục dùng ngón tay đeo găng chạm vào màn hình.

“Anh đang làm gì vậy?” Hạ Đồng tò mò hỏi.

“Đang xin bạn bè giúp đỡ.” Lâm Minh Phỉ đáp.

Hắn không ngờ việc sử dụng đá hiền giả sa đọa lại gây ra hậu quả lớn đến vậy. Trên các diễn đàn, người ta đang rầm rộ bàn tán về việc 【Polaris_Zero】 đã tàn nhẫn gϊếŧ hại 【Kim Dạ Luyến Nhĩ】 và nguyền rủa anh ta bằng đá hiền giả sa đọa.

Ngay lập tức, hắn nhận được hàng trăm tin nhắn xin kết bạn, phần lớn là từ những fan hâm mộ lâu năm của hắn.

Sau khi xóa hết tin nhắn, Lâm Minh Phỉ cẩn thận điều chỉnh cài đặt bạn bè, rồi mới quay sang nhìn Hạ Đồng.

Cậu phù thủy nhỏ với bộ áo choàng rách rưới và cây trượng bị nứt trông thật tội nghiệp. Lâm Minh Phỉ khẽ thở dài, nâng cằm cậu lên: “Đi thôi, tôi sẽ mua đồ cho cậu.”

“Mua đồ?”

“Đồ của cậu quá cũ rồi, nếu vũ khí bị hỏng thì cậu sẽ không sử dụng được kỹ năng đâu.”

“Thật à?”

“Đúng rồi. Trên bản đồ có cửa hàng sửa chữa, tôi sẽ đưa cậu đến đó. Cậu nhớ vị trí nhé.”

Hai người sánh vai nhau đi. Một bên là thợ săn cao lớn, mạnh mẽ, một bên là phù thủy nhỏ bé, yếu đuối. Cánh đồng lúa vàng trải rộng, ánh nắng ấm áp. Cậu phù thủy thỉnh thoảng lại hỏi Lâm Minh Phỉ một vài câu, anh đều kiên nhẫn trả lời.

Thế nhưng, khi đến cửa hàng sửa chữa, cậu phù thủy nhỏ lại bị nhân viên bán hàng từ chối vì không đủ tiền. Hắn còn giơ cả ngón giữa ra.

“Không đủ tiền thôi chứ! Tại sao lại làm như thế với tôi ?” Cậu phù thủy nhỏ ấm ức nói.

“Mỗi NPC đều có tính cách khác nhau mà.” Lâm Minh Phỉ hơi xấu hổ. Anh quên mất là Hạ Đồng mới chơi game nên không có nhiều tiền.

“Tôi đã lâu rồi không chơi game nên không còn nhiều tiền trong tài khoản.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Tôi nghĩ ra rồi!” Lâm Minh Phỉ nheo mắt cười gian. “Tôi sẽ đưa cậu đi làm một việc để kiếm tiền nhanh.”

Lảm nhảm: tiếp tục thử thách bản thân xong bị mấy k chữ nó đánh cho bờm đầu=))))