Thực tế thì nếu không có sự việc kia Đào Linh cũng sẽ khổ sợ nhẫn nhịn, nhưng sự việc bị lừa tiền như giọt nước tràn ly, nên bây giờ tâm trạng khá mâu thuẫn, tâm trạng con gái luôn luôn là mâu thuẫn như vậy.
Bóng tối dần dần lan khắp thành phố, giống như tấm lụa đen bao bọc lấy bầu trời, những ánh sao thi thoảng nhấp nháy chiếu xuống, lúc này trên sân trường có bóng dáng hai người đứng dưới một cây cổ thụ lớn, cô gái ngước mắt nhìn chàng trai hỏi.
“Cậu không có tình cảm gì với tớ sao”.
Cậu thiếu niên ánh mắt sáng như sao nhìn về phía cô gái thẳng thắng trả lời.
“Tớ không biết, chưa khi nào tớ sẽ nghĩ tiến thêm một bước với cậu”.
Tháng nay mối quan hệ giữa hai người dần dần trở nên căng thẳng hơn, một bên cứ cưỡng ép và một bên lại trốn tránh, cứ như vậy kẻ đuổi người chạy, Min Huyn lại tiếp tục.
“Yona này, cậu đừng ép tớ nữa được không, tình cảm sẽ tự nhiên đến, cậu làm như thế này, mỗi khi gặp cậu tớ lại cảm thấy gượng gạo”.
“Có thể một ngày nào đó tớ sẽ thích cậu, nhưng giờ cậu làm như thế này thì sự thích thú đối sẽ dần dần tan biến, cậu biết tớ là người không thích sự ép buộc mà”.
Sau khi dỗ cho Yona trở về Min Huyn cũng chầm chậm từng bước về kí túc xá, cậu thò tay vào trong túi quần lấy điện thoại ra xem thì hơn 11h rồi, lại thấy một tin nhắn mới gửi đến, sau khi đọc xong liền gõ gõ trả lời xong quay hướng ngược lại đi về phía kí túc xá nữ.
Đợi tầm 20p không thấy tin nhắn hồi âm, phần vì khóc nhiều mệt nên mí mắt từ từ nặng trĩu chuẩn bị ngủ thì tin nhắn gửi đến làm Đào Linh giật mình, cô mở ra xem là tin nhắn hồi âm.
“Tôi đợi dưới kí túc xá, cậu xuống đây đi”.
Đào Linh vội vàng bật dậy cứ thế chạy xuống lầu, khi cô xuống sảnh thì thấy một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh rách và đi đôi giày màu nâu đang đứng tựa nửa người trên thân cây gần đó, liền vội vàng chạy tới hỏi.
“Cậu mới đi đâu về sao”.
Tấm mắt đột ngột được bao phủ bởi cô gái trước mặt, đập vào ánh nhìn là đôi mắt đỏ hoe sưng húp, biết là mới khóc xong Min Huyn bất giác cười nhẹ nắm tay Đào Linh dẫn đi.
Hai người đi qua những con đường tiến về công viên nhỏ gần đó, lúc này gần 12h ánh điện các tòa nhà đã dần dần vụt tắt, chỉ còn đèn đường chiếu những ánh sáng lờ mờ xuống mặt đất, khi đi đến một ghế đã khá khuất người, đột nhiên Min Huyn ngồi xuống kéo Đào Linh, để cô ngồi lên người vuốt tóc hỏi.
“Sao lại khóc”.
Được người trước mắt dịu dàng hỏi như vậy, chắc hẳn là bất kì cô gái nào cũng sẽ cảm thấy xao động, thút thít kể về sự việc bị lừa ngày trước, cô gái nào cũng ấm ức như vậy.
“Tôi thật ngốc, đáng lẽ không nên quá tin người…huhu”.
Những dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bao nhiên chán nản, ấm ức được trút xuống, đôi môi cắn chặt, Min Huyn nghe xong nhẹ nhàng vuốt tóc, một tay cậu ôm eo Đào Linh để giũ thăng bằng còn tay kia lau nước mắt cho cô nói.
“Đừng quá lo lắng, cảnh sát sẽ nhanh chóng tìm ra thôi”.
Không biết là cảnh sát có tìm lại được không, nhưng nghe lời động viên của cậu làm cho tâm trạng tốt hơn, cô lau nước mắt tủi thân kể lể.
“Tiền sinh hoạt sắp hết rồi, tôi phải sớm tìm việc làm…không…không thì chết đói”.
Ánh trăng mờ ảo hắt ánh sáng nhè nhẹ xuống sân trường, trong một ghế đá khuất người, chàng trai ôm cô gái dịu dàng, ánh mắt hai người nhìn nhau, thấy được ánh mắt trong sáng, Min Huyn cất lời, từng lời nói trầm ấm truyền vào tai.
“Tôi cho cậu tiền, cậu không cần phải gấp gáp như vậy”.
Giọng nói văng vẳng vang lên làm Đào Linh ngỡ ngàng, vốn dĩ lần trước nợ tiền Min Huyn thấy cậu cương quyết đòi cũng làm cô nghĩ chắc hẳn cậu cũng không phải một người có kinh tế dư giả gì, nhưng giờ nghe trong lòng có hơi vui vẻ hỏi lại.
“Sao cậu lại đối tốt với tôi như vậy”.
Tiếng vừa cất thì Min Huyn cũng thẳng thắn đáp lại.
“Đào Linh, tiền của tôi không dễ lấy, cậu hiểu ý tôi chứ…cậu còn nhớ lúc ở đảo Jeju tôi có hỏi một câu…bây giờ cậu đồng ý hay không”.
Lời nói văng vẳng bên tai, Đào Linh cứ ngỡ Min Huyn có chút thích cô, nhưng thực tế thì trong lúc nguy nan cậu đưa một sợi dây thừng kéo cô lên, nhưng lại kèm theo điều kiện.
“Trong xã hội này là vậy, cậu không thể nhận không mà không bỏ ra thứ gì”.
Những lời nói này có lẽ là lần đầu tiên Đào Linh được nghe, dường như có một chút hi vọng nhỏ, cô nhỏ giọng hỏi.
“Tại sao…lại là tôi…có rất nhiều cô gái…ừm…muốn cùng cậu”.
Khuôn mặt thiếu niên như ánh trăng sáng, đôi mắt sắc bén nhìn thiếu nữ trong lòng, cậu đủ thông minh và bĩnh tĩnh để có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của cô.
“Tôi không biết trong tương lai có hứng thú với cậu nữa không, nhưng bây giờ thì cảm giác ở bên cậu rất tốt”.
-------------------------