Kí Sự Du Học Của Đào Đào

Chương 13: Cùng nhau ngồi lại bàn bạc.

Sau đó hai người bước lên tầng, màn đêm thăm thẳm những vì sao lấp lánh chiếu sáng, ánh trăng dần dần lấp ló trền bầu trời đêm, ánh trăng lưỡi liềm chiếu rọi khắp trần gian, ánh sáng nhàn nhạt len lỏi chui qua ô cửa in lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ đang ngủ say, vờn quanh vầng trán, làn mi và đôi mắt còn ửng đỏ vì khóc quá nhiều.

Buổi sáng như thường lệ, nhưng hôm nay trời không nắng mà bất chợt một cơn mưa phùn rơi nhẹ, từng hạt mưa lác đác làm không gian thêm ảm đạm, bên ngoài kí túc xá nam là cô gái cầm ô che mưa, đầu hơi cúi xuống, hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp li và một áo phông ngắn tay được bỏ gọn gàng trong váy, dưới chân đi một đôi giày cao gót nhỏ, cúi xuống nhìn đất không biết đang suy nghĩ gì, thì bỗng nhiên trên đầu vang lên giọng nói trầm ấm.

“Đi thôi…”.

Tiếng nói bất ngờ làm Đào Linh ngẩng lên, thấy Min Huyn trên tay đang cầm chiếc ô màu xanh, đeo ba lô đen phía sau, cậu mặc một chiếc quần jean đen và áo phông trắng ngắn tay, mái tóc rủ xuống vầng trán đẹp.

“Ơ...đi đâu”.

Bỏ mặc sự nghi hoặc của Đào Linh, Min Huyn cầm ô đi trước thản nhiên đáp lại.

“Thư viện, thảo luận về chuyện hôm qua, ở đây nói không tiện”.

Trong màn mưa nhẹ rơi, thiếu niên dáng dấp cao lớn cầm ô đi phía trước, lẽo đẽo theo sau là cô gái, hai người trong màn mưa không ai nói với nhau câu nào, ai cũng có những suy nghĩ riêng của mình.

Dưới mưa lá cây lảo đảo nghiêng mình chao lượn, từng hạt mưa thấm ướt đẫm con đường, những vũng nước trũng hiện lên, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một vài con cóc nhỏ nhảy qua, đi một lúc thì thư viện trường hiện lên trong tầm mắt, đó là ngôi nhà ba tầng khang trang, sinh viên có thể đến mượn sách và ngồi học.

Min Huyn bước vào thư viện, tiến tới thang máy để đi lên tầng ba, Đào Linh vội vàng chạy vào theo, ánh mắt suy nghĩ miên mang, hai người tiến tới ngồi một góc khuất nhất, thiếu niên cao lớn nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng.

“Yêu cầu ngày hôm qua tôi sẽ đáp ứng, nhưng với một điều kiện…”.

Giọng nói chầm chậm phát ra, cô nghe xong thì cắt lời hỏi dồn.

“Là…điều kiện gì…tôi tôi đều đồng ý”.

Đột nhiên bị cắt lời, cậu khó chịu liếc nhìn đối phương một cái rồi thủng thẳng đáp.

“Làm người hầu của tôi trong vòng 4 năm, tôi sẽ…”.

“Hả…cái gì….” chưa kịp để Min Huyn nói xong, Đào Linh giống như dẫm phải đinh nhãy cẫng lên hét nhỏ.

“Làm người hầu….thời đại nào rồi, cho dù tôi nợ tiền thì cũng không đến mức ấy chứ, hơn nữa…hầu hạ cậu bốn năm rồi còn phải trả 120.000USD, cậu đang đùa tôi đấy à, tôi đâu có ngu…”.

Giọng nói lanh lảnh vang lên, Min Huyn thật sự khó chịu khi lời cậu chưa nói xong liền bị cô gái trước mặt ngắt lại, nắm chặt bàn tay tức giận đáp.

“Cậu không được dạy là khi người khác nói không được cắt ngang sao hả”.

Đào Linh cũng không vừa, chỉ thẳng tay vào mặt Min Huyn tức giận đáp.

“Hừm…nghe lời cậu nói tôi không phản ứng, người ta lại nghĩ tôi đần”.

Kìm nén sự tức giận Min Huyn một lần nữa giọng vang lên rít qua từng khẽ răng.

“Nghe cho rõ đây, nếu đồng ý hầu hạ tôi 4 năm, tôi sẽ xóa sạch nợ cho cậu, còn nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ cho cậu kéo dài thời gian cuối năm trả nợ, lựa chọn tùy cậu”.

Lời vừa nói xong Đào Linh ngẩn ngơ một lúc, sau đó lắp bắp lên tiếng.

“Hầu hạ cậu…là…là làm những gì?”.

“Làm những gì mà tôi muốn…”.

Thư viện kí túc xá không một âm thanh, lác đác những sinh viên đến học nhưng ai nấy đều ý thức được không gian chung nên im lặng lấy sách học, tiếng thở nhè nhẹ phát ra, trái tim đập bang bang trong ngực, Đào Linh suy nghĩ vẩn vơ, nếu cố gắng 4 năm thì khoản nợ đó sẽ không phải trả, sẽ không cần về Việt Nam, sẽ không cần muối mặt xin tiền Minh Phong, dường như suy nghĩ thông kĩ, giọng lắp bắp nhỏ nhẹ lên tiếng khác hẳn với khẩu khí khi nãy.

“Cậu…sẽ không bắt tôi làm việc xấu chứ…???”.

Biết là cô gái trước mắt đã bắt đầu xao động, Min Huyn cười nhẹ một cái rồi bình tĩnh đáp.

“Tất nhiên là không…”.

Lời dụ dỗ quá hấp dẫn làm cô không thể nào từ chối được liền gật đầu đồng ý, một lúc sau lại bẽn lẽn nói tiếp.

“Làm sao để bảo đảm là sau 4 năm cậu không nuốt lời”.

Lời vừa cất ra thì Min Huyn lấy từ trong cặp bản cam kết lúc trước đưa trước mặt cô đáp.

“Vậy bản này cậu giữ lấy, coi như tôi đưa cho cậu để đảm bảo”.

Cầm hai bản giấy trong tay, trong lòng Đào Linh đã yên tâm một chút sau đó hướng ánh mắt lên nhìn Min Huyn cười đáp.

“Tôi tin rồi…hihi…vậy khi nào cậu cần giúp đỡ cứ gọi, tôi đi trước nhé”.

Sau đó liền vội vàng đứng dậy rời đi thì bị cánh tay Min Huyn nắm lại tiếp lời.

“Tôi đã đoán trước là cậu sẽ đồng ý, liền soạn ra một bản quy định, cầm lấy đọc đi, ngoài ra đưa Line của cậu cho tôi”.

----------------------------