Kí Sự Du Học Của Đào Đào

Chương 9: Tôi sẽ theo đuổi cậu.

Tiếng reo hò hét inh ỏi vang lên, những thiếu nữ ngồi trên khán đài reo hò cuồng nhiệt, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, một thiếu nữ mạnh dạn đi tới đưa chai nước cho chàng trai tuấn tú nhất, giọng e thẹn vang lên.

“Cậu uống nước đi”.

“Không, tớ có rồi, cảm ơn cậu”.

Giọng trầm ấm lịch sự từ chối, Min Huyn cầm chai nước trên tay từ từ đi ra ngoài sân để trở về kí túc xá, bất chợt một bóng nhỏ bé lén lút theo sau, đến một khúc cua không có ai thì cô gái kia tiến lên phía trước chắn đường.

“Xin cậu...hãy cho tôi thời gian, 4 tháng quá nhanh, tôi không thể trả nổi số tiền đó”.

Min Huyn nhìn Đào Linh trước mặt, cô gái này mấy ngày nay liên tục xuất hiện trước mặt, dù cậu đi đâu hay làm gì đều bám theo, lần trước ở trong nhà vệ sinh đi ra thì thấy cô ta đứng chắn trước mặt, làm cậu giật mình tưởng bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

“Tránh ra...”.

Giọng nói đè nèn sự tức giận, hai bàn tay nắm lại, hôm nay Min Huyn mặc một bộ đồ thể thao, ống tay ngắn hiện lên cơ thể cường tráng thon dài, Đào Linh vẫn khư khư chắn đường giọng năn nỉ lên tiếng.

“Tôi học ở Hàn 4 năm, trong 4 năm trả dần được không, mỗi năm đều trả thêm tiền lãi nữa”.

Sự kiên nhẫn của Min Huyn chạm tới đỉnh điểm, cậu nắm cánh tay khẳng khiu của cô kéo sang một bên tức giận đáp.

“Tôi không quan tâm...”

Nhìn bóng lưng cao lớn rời đi, Đào Linh tay nắm chặt dõi theo, hiện giờ phải bỏ lòng tự trọng để cầu xin tên nam thần ngạo mạn kia, nhưng nếu không cầu xin thì không còn cách nào khác, đang ảo não nghĩ cách tiếp cận thì một bóng dáng xinh đẹp vụt qua, nhớ lại lúc gặp ở cantin liền vội vàng đuổi theo.

“Yona, chờ tớ với”.

Tiếng kêu bất ngờ vang lên, Yona vội vàng ngoảnh ra sau nhìn thì thấy một cô gái người nhỏ nhắn, khuôn mặt rất xinh đẹp nhưng khá thấp.

“Cậu là…”.

Vội vàng chạy tới trước mặt, ánh nắng buổi chiều in lên khuôn mặt đỏ hồng, cô cúi người xuống thở, sau khi xác nhận không nhìn lầm liền lên tiếng.

“Tôi nghe đồn cậu đang theo đuổi Min Huyn?”.

Yona không hiểu sao tự nhiên một cô gái từ đâu chạy đến xác nhận với mình, suy nghĩ một lúc liền cẩn thận đáp lại.

“Ồ…cậu hỏi câu này với mục đích gì?”.

Đào Linh hướng ánh mắt nhìn con đường nhỏ khi Min Huyn rời đi, trong lòng hiện lên quyết tâm sau đó nhìn Yona ánh mắt sắc bén đáp lại.

“Tôi rất thích Min Huyn, tôi sẽ cạnh tranh với cậu”.

Nữ sinh trong trường thích Min Huyn rất nhiều, tất cả đều hướng về cậu ta tỏ tình nhưng đều bị cự tuyệt, với trường hợp này thì hình như nhưng chưa có một cô gái nào đến khiêu chiến với Yona cả, nhìn ánh mắt tự tin của cô gái đứng trước mặt Yona một lần nữa liếc nhìn sau đó rời đi, không quên buông một câu.

“Cậu không phải là mẫu người mà Min Huyn thích đâu”.

Nhưng như thế đâu làm Đào Linh quan tâm, cái cô muốn làm bây giờ là phải để cho Min Huyn cảm thấy phiền vì sự xuất hiện của cô, để đồng ý với điều kiện mình đưa ra, lúc này bầu trời đang dịu lại, ánh nắng không còn chói chang, nhìn xa xa từng tia nắng cuối chìm dần dưới những tòa nhà cao tầng lớn, phía chân trời bóng tối như đang nuốt mặt trời chỉ còn lẻ loi vài thứ ánh sáng yếu ớt, bầu trời cũng trở nên khác lạ hơn ban ngày khi mây nhiều hơn, từng đám mây trôi lững lờ.

Ban đêm ở kí túc xá là những ánh điện lấp lánh, mỗi phòng đều đóng cửa kín mít, tuy nhiên khi đi ngoài hành lang đều nghe được tiếng nô đùa cười cợt của các nữ sinh vang lên, phía trong một căn phòng, như thường lệ các cô gái đều bận rộn những việc riêng của mình, sau khi tắm xong Đào Linh leo lên giường mở laptop, cô lần trên trang wed diễn đàn trường thu thập những bài viết có liên quan đến Min Huyn, khi đánh tên Park Min Huyn vào mục tìm kiếm thì hiện ra rất nhiều bài viết, nổi bật nhất là bài viết đã đăng cách đây một năm trước có tựa đề

“Nam sinh đạt giải nhất Hóa Học toàn quốc nhập học”.

Với nội dung :

“Tin Hot, Min Huyn đạt giải nhất Hóa Học toàn quốc sắp nhập học, nghe nói cậu ta được tuyển thẳng vào đại học”.

Phía dưới có rất nhiều bình luận, lướt bài viết này có hơn 2000 commet có tò mò, có kinh ngạc và có sự ghen tị, tất cả đều hiện lên rất chân thực, cô lại tiếp tục tích vào một bài viết khác.

“Nóng hổi, cận mặt sắc đẹp nam thần Park Min Huyn”.

“Không những gia thế khủng, mà nam thần trường chúng ta lại có nét đẹp cực phẩm”

Bài viết đính kèm những hình ảnh chụp trộm, lúc thì ở trên giảng đường, lúc thì ở sân bóng rổ, lúc thì đi đường, phía dưới có hơn 5000 conment, nhìn thấy những lời bình luận này Đào Linh biết những ngày tháng sắp tới của cô sẽ thật sự không vui vẻ gì.

Dạo qua tất cả những bài viết, cô đã thu thập được một số lịch sinh hoạt hằng ngày, cắn chặt răng viết note trong điện thoại để nhắc nhở bản thân khỏi quên, đang chăm chỉ ghi thì một giọng nói vang lên.

“Đào Đào, cậu đang làm gì vậy”.

Ngẩng đầu lên thì thấy Missa đứng dưới dường, cô bạn hướng mắt lên hỏi tiếp.

“Cậu đã nghĩ ra được cách gì chưa?”.

Lời của Missa nói có lẽ đang đề cập đến việc nợ tiền, Đào Linh chán nản đáp lại.

“Chưa…tớ đang cố gắng xin cậu ta kéo dài thời gian”.

“Cố lên, tớ tin cậu ta sẽ đồng ý”.

Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, bóng tối từ từ biến mất thay vào đó là ánh sáng tươi mới, những cơn gió dần thổi nhẹ và trở nên mát mẻ hơn chứ không còn mạnh bạo và lạnh lẽo như đêm tối, trên mặt đất, trên tán lá, trên mái nhà ướt đẫm sương đêm.

Kí túc xá nam buổi sáng lúc nào cũng ồn ào náo động, lác đác từng tốp nam sinh dậy từ sáng sớm để tập thể dục, trên cơ thể thiếu niên đều hiện lên những giọt mồ hôi tí tách rơi xuống, lúc này một thiếu niên từ ngoài cửa tiến vào, YongSuk nhìn thấy Min Huyn bước vào, trên trán chảy vài giọt mồ hồi cười đáp.

“Sinh viên có ai dậy sớm như cậu đâu”.

Min Huyn đi đến giương cầm lấy quần áo xong đến nhà vệ sinh tắm, không quên trả lời.

“Quen rồi”.

----------------------

Truyện hay còn ở phía sau, mong mn để lại comment