Tiếng nói bất ngờ vang lên Đào Linh ngơ ngác một lúc liền đáp lại.
“Yes, I"m a new international student, I"m Vietnamese”.
Cô gái da đen nghe xong vui vẻ mỉm cười, còn giúp Đào Linh kéo hai chiếc vali vào phòng, đứng trước cửa phòng dùng giọng Hàn chưa chuẩn giới thiệu với hai người còn lại.
“Mọi người chú ý, chúng ta có thêm bạn cùng phòng mới, bạn ấy là người Việt Nam”.
Lời vừa dứt thì Đào Linh dùng giọng Hàn giới thiệu bản thân, xong liếc qua kí túc xá có bốn giường, phía trên là giường ngủ, phía dưới là bàn học, trong phòng có hai cô gái ngồi xem điện thoại, hình như đang chơi game gì đấy, một cô gái cao lều khều gầy gò đứng dậy giới thiệu.
“Tớ là Missa, người Indonesia”
Tiếp theo một thiếu nữ tóc ngắn đeo kính cận lên tiếng.
“Còn tớ là Yasatson, du học sinh Thái Lan”,
Còn cô gái béo mập đứng bên cạnh Đào Linh tiếp lời.
“Mình là Alpana, du học sinh Ấn Độ”.
Yasatson và Alpana cũng là du học sinh mới nhập học, còn Missa là học sinh năm hai, mọi người vui vẻ làm quen xong thì trời xế trưa, Đào Linh sắp xếp quần áo, sách vở và đồ dùng ngọn gàng ngăn nắp.
Phòng này chủ yếu là du học sinh châu Á, còn du học sinh châu Âu nhà trường sẽ sắp xếp phòng khác, có lẽ họ nghĩ rằng sợ mọi người không giao tiếp được, nếu dựa theo thẩm mỹ của người châu Á thì Đào Linh là cô gái xinh đẹp nhất trong nhóm du học sinh này.
Mai mê sắp xếp và làm quen bạn mới thì đã tối, lúc này điện thoại tin nhắn đến tới tấp, là tin nhắn trong nhóm “12A10 xinh đẹp” trò chuyện cùng nhau và một tin nhắn của mẹ, Đào Linh mất bố từ lúc cấp 2, bố bị tai nạn giao thông trên đường đi làm về, nên từ đó mẹ và cô sống bao bọc cùng nhau, tuy cuộc sống không giàu có nhưng cũng đủ ăn đủ mặc, mẹ không để Đào Linh thiệt thòi hơn so với bạn bè cùng trang lứa.
“Vâng con biết rồi, con đã nhận kí túc, ngày mai sẽ đến khoa nhập học”.
Sáng hôm sau Đào Linh đi đến khoa, mọi người đã có mặt đầy đủ, sinh viên năm nhất có gần sáu mươi người, trong đó chỉ có 3 du học sinh và còn lại là người Hàn, người Hàn đa số da trắng đẹp, nhưng nam nữ hầu như đã phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn kha khá giống nhau, họ có lợi thế là dáng cao và làn da trắng, đứng chen lấn trong đám người cả buổi sáng cũng kết thúc lễ khai mạc, sau đó Đào Linh về căn tin ăn cơm.
Căng tin nằm chính giữa các tòa nhà, phía trong có rất nhiều đồ ăn da dạng, chỉ cần làm thẻ từ nạp tiền xong là có thể dùng được, vì thế cô nạp cho mình hai trăm won ăn dần, ở đây ăn cơm và canh lấy bao nhiêu cũng được nhưng thức ăn thì tính phí, rẻ nhất thì có rau giá mỗi đĩa là 6 won, còn 1 suất cơm là 30 won, khi đang xếp hàng lấy thức ăn thì một cánh tay đập vào vai làm Đào Linh giật mình ngoảnh lại.
“Hello, lại gặp nhau rồi...”.
Người đứng sau là Missa, cô bạn cùng phòng người Indonesia, học chuyên nghành Công Nghệ Thông Tin, học lực rất giỏi, luôn nằm trong top dẫn dầu.
“Chào cậu, cũng đến ăn cơm à”.
Hai người chào hỏi vui vẻ, sau khi lấy cơm thì cùng tới một góc khuất ngồi trò chuyện, đang ăn uống hăng say thì bỗng nhiên cả phòng ăn dường như ngừng bặt, theo quán tính Đào Linh ngẩng lên xem có chuyện gì thì nhín thấy một đôi nam nữ từ ngoài sảnh tiến vào, bên cạnh cô gái là một chàng trai cự kì tuấn tú, ngũ quan rất hoàn hảo, dáng người cao ráo, tràn đầy hơi thở nam tính, trong đầu Đào Linh hiện lên một chữ “Trai tài, gái sắc”, họ đi đến bên quầy bán đồ ăn, chàng trai đứng phía trước cực kì nhẫn nại giúp cô gái phía sau chọn món, Missa cùng theo hướng mắt Đào Linh ngoảnh ra sau nhìn, một lúc sau ngoảnh lại cười đáp.
“Nam thần trường chúng ta đấy”.
Theo lời Missa kể thì chàng trai kia là Min Huyn còn cô gái là Yona, là đôi bạn thân, Min Huyn học cùng lớp với Missa, cũng là dân công nghệ thông tin, học lực rất giỏi, một trong những đối thủ một mất một còn.
“Hai người ấy rất nổi tiếng trong trường, sau này cậu sẽ được nghe nói nhiều về họ”.
Đào Linh nhìn họ một lát xong cúi đầu ăn cơm, chuyện người khác không liên quan đến bản thân thì cũng không muốn tìm hiểu gì nhiều, tiếng xì xào bán tán vang lên, chàng trái tuấn tú bưng đồ ăn đến ngồi bàn đối điện, cô gái theo sau vén chiếc váy dài ngồi xuống, Yona nhìn Min Huyn một lát rồi bảo.
“Lên năm hai rồi, kiếm một cô bạn gái đi chứ”.
Min Huyn chậm chầm gắp thức ăn, dáng người cao ráo nổi bật, không quan tâm đến những ánh nhìn xung quanh chậm chạp trả lời.
“Cậu lúc nào cũng hỏi những lời vô nghĩa như vậy?”.
Yona mỉm cười tươi rói, ánh mắt lóe lên lấp ánh nhìn xung quanh sau đó thì thầm nói nhỏ.
“Mọi người trong trường đều đồn tôi và cậu một đôi, haizz”.
Sau đó liếc nhìn xung quanh nhà ăn, vẫn như mọi khi trêu chọc Min Huyn.
“À...đúng rồi, cậu nhìn xem, bàn bên cạnh, cô gái kia có được không, nhìn qua thì không phải người Hàn, hay thử đổi khẩu vị xem sao”.
Không muốn nghe những lời trêu ghẹo nhàm chán ấy, Min Huyn ăn xong đứng dậy đi trả khay thức ăn, cùng lúc đó Đào Linh cũng ăn xong, liền đứng dậy thì ngay lập tức lưng va chạm với vòm ngực rộng, nhưng bị người phía sau né tránh, cô mất đà ngã nhào xuống, khay cơm từ trên tay rơi xuống đập vào sàn nhà kêu lên âm thanh vang vọng.
“Lẻng xẻng....”
----------------------