Không ngờ nụ hôn này lại mãnh liệt như vậy, đầu óc lúc này chỉ nghĩ đến cảm xúc ở đôi môi và đầu lưỡi, hai đầu lưỡi vờn quanh nhau, đảo đi đảo, lưỡi trên đè lưỡi dưới, sau đó thì lưỡi dưới lại lật ngược đè lưỡi trên, từ hai tay đẩy ngực Minh Phong, Đào Linh vô lực thả xuống mặc cậu ấy chủ động, tay Minh Phong vuốt ve lấy eo sau đó xoa bóp bắp đùi, hai người hôn nhau trong nhà vệ sinh không biết trời đất gì thì lúc này bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên khiến cả hai giật mình.
“Tớ...tớ nghe điện thoại một lát”.
Giọng nói dịu dàng trong điện thoại vang lên.
“Đào Linh loa thông báo rồi, về làn thủ tục qua hải quan”.
“Vâng ạ”
Đào Linh thở hụt hơi trả lời mẹ, sau đó hướng ánh mắt len lén nhìn Minh Phong giọng bối rối.
“Tớ...phải đi rồi”.
Vuốt thẳng quần áo chuẩn bị rời đi thì Minh Phong bỗng chốc đứng lên ôm lấy Đào Linh thủ thỉ.
“Rảnh rỗi tớ sẽ sang thăm cậu”.
“Ừm”.
Sau đó Đào Linh bước nhanh ra trước đứng đợi, một lát sau Minh Phong cùng ra, hai người không ai nói với nhau một lời, chầm chậm bước về phía trước, nửa đêm sân bay vắng khách hơn bình thường, chỉ vài ba người rảo bước qua lại và một vài hàng ăn chuẩn bị đóng quán để trở về sau một ngày làm việc tấp nập, Đào Linh kéo balo lên nhìn về Minh Phong và mẹ lần cuối, vậy tay chào hai người, giọng tươi cười hét lớn.
“Con sẽ cố gắng học thật tốt”.
Lời vừa dứt thì cánh cửa hải quan khép lại, cũng là nữa đêm, Đào Linh thoăn thoắt bước đến cánh cửa máy bay, hầu như chuyến bay lần này đa số là người Hàn trở về nước hoặc cũng chỉ có một vài người Việt qua, không biết là đi xuất khẩu lao động hay là đi du học nữa.
Khi tiếng nhạc du dương vang lên, cũng là lúc tiếp viên chỉ dẫn những quy tắc cơ bản xong, thì máy bay cất cánh, khi màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần dần bao trùm khắp không gian, những ngôi sao hiện lên mờ ảo sau đó rõ dần, chẳng bao lâu mặt trăng đã bắt đầu ló rạng, tròn như chiếc mâm bạc dán trên bầu trời trong vắt, thăm thẳm cao, ánh sáng trắng bạc nhuộm rực rỡ khắp bầu trời, giọng đọc truyền cảm của tiếp viên vang lên trong không gian im ắng.
“Thưa quý khách, cơ trưởng đã tắt tín hiệu cài dây an toàn, bây giờ quý khách có thể đi lại trên máy bay, tuy nhiên, vì sự an toàn xin vui lòng giữ dây an toàn thắt chặt trong trường hợp có biến động bất ngờ”.
Nhìn bên ngoài chỉ thấy trăng và sao, thỉnh thoảng có vài đám mây Đào Linh nhớ lại nụ hôn với Minh Phong, bất giác hai má dần dần nóng lên đỏ hồng, nếu như ở Việt Nam thì sẽ cùng cậu thành một đôi, nhưng giờ cô lại đi học xa sợ sau này tình cảm sẽ dần dần thay đổi, không biết khi mình trở cậu đã có người yêu chưa.
“Haiz....mặc kệ đi, không suy nghĩ nữa”.
Mí mắt từ từ nặng trĩu, suy nghĩ miên man làm Đào Linh bất giác dần chìm vào giấc ngủ, màn đêm thăm thẳm, điều hòa máy bay vang lên những tiếng ồm ồm vang vọng, khắp nơi không một tiếng đậu, lâu lâu chỉ nghe thấy những tiếng bước chân của nữ tiếp viên xinh đẹp.
Khi ngủ thì thời gian trôi nhanh hơn khi thức giấc, không biết ngủ trong bao lâu nhưng cô bị đánh tỉnh bởi giọng đọc truyền cảm của cơ trưởng thông báo tin tức.
“Chào mừng quý khách đến với Seoul, chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay Incheon , giờ địa phương là 6 giờ 15 phút sáng. Nhiệt độ ngoài trời là 25 độ C. Vì sự an toàn xin quý khách vui lòng giữ nguyên vị trí, thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay dừng hẳn, quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay, thay mặt cho hãng hàng không Vietnam Airlines và toàn thể phi hành đoàn, xin cảm ơn quý khách đã bay cùng chúng tôi và hẹn gặp lại quý khách trong thời gian tới”.
Lần đầu tiên được đặt chân đến một nước xa lạ, làm cô khá hồi hộp và háo hức, Đào Linh kéo ba lô lên lục những giấy tờ quan trọng nắm chặt trên tay, chân chầm chậm rảo bước xuống máy bay.
Sân bay quốc tế Incheon gồm năm tầng chia làm ba phần chính, ngoài ga hành khách, phòng chờ, thì có các trung tâm mua sắm và nhiều khu ăn uống trò chơi, có wifi công cộng, khi điện thoại kết nối wifi thì từng tin nhắn zalo gửi đến tới tấp..
“Đến nơi báo mẹ, nhớ chú ý an toàn”.
Một tin nhắn của mẹ cô gửi đến, Đào Linh mỉm cười nhắn tin trả lời, cô còn xem có mấy tin nhắn quảng cáo, thông báo thời tiết và một số tin nhắn trong nhóm bạn chơi thân hồi học cấp ba gửi đến, bốn cô gái lập nhóm “12A10 xinh đẹp” để trò chuyện, chia sẻ yêu đương, mỗi người hiện giờ đang học mỗi trường đại học khác nhau nhưng rảnh rỗi là luôn cập nhật tin tức.
Ngọc hay dỗi: “Ê...tao mới có người yêu chúng mày ạ”.
Lynk : “Khao đê, cấm đứa nào có người yêu mà dấu dấy”.
Nhung hay cười : “Làm luôn, thứ 4 tuần này tao rảnh, hẹn gặp trước nhà thờ đi”.
Ngọc hay dỗi : “Okie, chiến luôn”.
Lynk : “Tiếc là không có con Linh, ể @ĐàoĐào mày đến nơi chưa?”.
Nhung hay cười :”Nó ở lại Việt Nam thì hay rồi” @ ĐàoĐào con khốn nạn đi mà không làm lễ chia tay, kèm theo đó là icon giận giữ.
Đào Linh nhìn thấy đoạn hội thoại xong mỉm cười nhắn tin trả lời.
ĐàoĐào : “@Nhung hay cười : thời gian gấp qua, hôm sau về tao bù, @Lynk : tao đến nơi rồi, chuẩn bị thông quan đây”.
Đoạn hội thoại trò chuyện là lúc đêm khuya nên khi Đào Linh nhắn tin thì bạn bè có lẽ chưa dậy, cô gập điện thoại kéo ba lô lên đi đến chổ kiểm tra hải quan, giấy tờ visa, hộ chiếu không có vấn đề gì nên nhanh chóng được qua, lần theo bảng chỉ dẫn tìm kiếm hành lý, sân bay khá lớn người vào ra tấp nập, hậu như đều là những người cao lớn, có người Tây và người châu Á họ trò chuyện vui vẻ cùng nhau lấy hành lý.
----------------------