Thành phố nắng nhẹ sau một đêm mưa, từng áng mây bồng bềnh trôi lơ lửng trên bầu trời, bên ngoài ánh nắng nhàn nhạt hắt nhẹ qua ô cửa kính, chiếu rọi thân mình mảnh mai xinh đẹp của thiếu nữ đang nằm ngủ trên giường, gương mặt trái xoan và làn da trắng ngần đang ngủ say sau một đêm miệt mài làm bài tập.
Từ xa tiếng bước chân nhẹ nhàng ở ngoài cửa truyền vào, tay cửa nhẹ nhàng vặn mở, một thiếu phụ xinh đẹp tiến lại gần đến bên giườn nhỏ giọng lên tiếng.
“Đào Linh, giờ này vẫn còn ngủ sao”.
Mí mắt khẽ động đậy, Đào Linh vươn vai thức giấc, chiếc áo ngủ lụa rơi xuống hiện lên bả vai trắng ngần nõn nà, cô dụi vào lòng mẹ nhẹ nhàng nũng nịu.
“Mẹ, con không muốn xa mẹ mà”.
Mai Phương nhìn cô con gái yêu, mỉm cười cốc đầu một cái liền bảo.
“Thế thì ở lại Việt Nam học đi, sao lại đi đến nơi xa như vậy?”.
Lời vừa dứt thì cô nhanh chóng ôm lấy hông thiếu phụ xinh đẹp cười nhẹ nhàng đáp.
“Tại con được học bổng ấy chứ, chứ nếu không đi tiếc lắm ạ, học xong vài năm nữa sẽ về với mẹ, được không”.
Sau đợt thi tốt nghiệp cấp 3 vừa rồi, Đào Linh đã đăng kí vào trường luật và đã đủ điểm đậu, nhưng một bất ngờ ngoài ý muốn là cô tự nhiên nhận được một suất học bổng Hàn Quốc, lý do hồi xưa là cô viết một bài tự luận về phong cảnh, cuộc sống ở nước bạn, gửi đi tham gia cho vui nhưng không ngờ được giải nhất nên mới có chuyện đạt được suất học bổng này, Mai Phương nhìn con gái yêu không nỡ rời xa, vuốt nhẹ mái tóc lo lắng đáp.
“Sang bên đó nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, cố gắng học tiếng tốt nhé”.
Buổi sáng nhẹ nhàng trôi qua như vậy, bản thân Đào Linh đã chuẩn bị kĩ hành lý từ tối, hai vali lớn chủ yếu là những đồ ăn cô mang đi lỡ may có sang bên đấy không hợp khẩu vị, hôm nay không ồn ã không vội vàng, dòng người tấp nập chạy trên đường, âm thanh ồn ã nhưng lại rất bình yên, Đào Linh cắn nhẹ miếng dưa hấu, tay lướt facebook xem tin tức, một lúc sau một tin nhắn zalo gửi đến.
“Tối nay tớ chở cậu ra sân bay nhé”’
Âm thanh vang lên dời đến sự chú ý, là tin nhắn của Minh Phong là bạn cấp ba, hai người quen biết nhau sau đợt ngồi chung bàn.
“Vậy tối nay cậu chở tớ và mẹ nhé, mẹ cũng muốn đi tiễn”.
Tình cảm của hai người nhẹ nhàng như vậy, những buổi tối mát trời Minh Phong thường chạy xe đến chở Đào Linh tung tăng khắp Sài Gòn, từng ngõ ngách, từng quán xá đã rất quen thuộc dấu chân của họ và nụ hôn đầu của Đào Linh đã dành cậu sau một đêm mưa tầm tã khi hai người trú ngụ trong một ngõ nhỏ vắng người qua lại.
Cô ngồi trên ghế bần thần ngẩn người khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, hai má đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh như muôn ngàn vì sao sáng trọi, trong tiếng mưa giọng trầm ấm của Minh Phong vang lên làm mê hoặc vạn vật.
“Đào Linh, cậu thật xinh đẹp”.
Trong khoảnh khắc đấy Đào Linh như bị u mê, dưới vẻ đẹp trai tuấn tú của cậu, cô không thể từ chối được, liền chủ động dán môi lên đôi môi ấy, hai người trong màn mưa ngây thơ vụng dại trao cho nhau tình cảm đầu đời.
Chằm chằm nhìn điện thoại một lát, gương mắt tuấn tú điển trai cùng chiều cao ấn tượng hiện lên, bất giác làm hai má Đào Linh đỏ hồng, cô mạnh dạn viết một tin nhắn gửi đi.
“Cậu...cậu...tớ nhớ cậu”.
Tin nhắn gửi thì ngay sau đó không thấy Minh Phong hồi âm, Đào Linh ngây người nữa ngày suy nghĩ, có phải hay không quá nóng vội hay cậu ấy nghĩ mình là người dễ dãi, nắm chặt điện thoại trong tay, cô ngoảnh người nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã gần tối, cũng đã đến lúc đến giờ ra sân bay.
“Thôi, kệ đi...”.
Khi Đào Linh kéo hai vali lớn ra khỏi nhà thì trước mặt là chiếc xe oto đen đang đợi, nhìn thấy Minh Phong đang vui vẻ nói chuyện với mẹ, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức, tại sao cô viết như vậy mà cậu vẫn không có hồi âm.
Chiếc xe từ từ lăn bánh trong dòng người tấp nập, cánh tay thon dài Minh Phong nắm vô lăng xoay ngược xuôi để rẽ đường, trên khuôn mặt cậu vẫn điềm tĩnh để tìm đường, buổi tối ánh đèn sáng soi rọi khắp không gian, kẻ qua người lại, tiếng còi xe, tiếng bán rong, tiếng người trò chuyện vang vọng khắp Sài Gòn náo nhiệt.
---------------------