bà Diệu không đồng ý. Cháu gái lớn của bà kết hôn, hôn lễ này nhất định phải làm lớn, tốt nhất phải khiến cho tất cả mọi người trong Kinh đô này biết, càng náo nhiệt càng tốt!
"Được, vậy lùi lại muộn một chút đi!"
Diệu Hàm biết bà nội cô đã nói là nhất định làm, cho nên chỉ đành hòa hoãn.
Nghe lời của Diệu Hàm, bà Diệu mới xem như vừa lòng: "Vậy được. Để hôm khác ta cho người đi chọn mấy ngày lành, đến lúc đó các con tự mình quyết định!"
"Được!"
Sau khi ăn trưa xong, bà Diệu cho người bưng hoa quả đến, còn muốn Diệu Hàm và Hân Nghiên ở lại vài ngày. Diệu Hàm cự tuyệt, nhưng cuối cùng bất quá cũng là bà nội mình, cô đồng ý ở lại dùng bữa tối rồi mới về.
Thời gian đến cơm chiều còn sớm, Diệu Hàm kéo Hân Nghiên lên phòng mình trên tầng nghỉ ngơi.
Phòng của Diệu Hàm ở nhà tổ không giống như Long Hiên Hào Đình đâu đâu cũng có sắc thái lạnh như băng. Ngược lại ở nơi đây mang hơi thở cổ kính, vừa nhìn đã biết không phải chủ ý của Diệu Hàm.
"Bà nội cho người đến sửa sang đó. Từ nhỏ bà đã bắt đầu kiên định muốn nuôi dưỡng chị trở thành đại văn hào, bù đắp sự tiếc nuối năm đó không gả cho nhà văn."
Diệu Hàm thấy Hân Nghiên nhìn và đánh giá căn phòng, cô từ đằng sau ôm chặt lấy eo Hân Nghiên, vùi đầu vào cổ nàng nói.
"Xem ra ông nội ăn không ít dấm chua!" Hân Nghiên có thể nhìn ra sự yêu thương cưng chiều của ông với bà nội.
Người đàn ông uy nghiêm giống ông Diệu từ khi nào lại bằng lòng bị nói là sợ vợ, đó chính là trong tình huống thực sự rất yêu bà.
"Chị bình thường cũng ăn không ít dấm chua, Hân Hân không cảm nhận thấy sao, hử?"
Âm thanh của Diệu Hàm khàn khàn, tiếng nói trầm thấp từ cổ của Hân Nghiên truyền ra. Hơi thở ấm áp tê dại khiến nàng không nhịn được mà run rẩy.
"Có sao?"
Hân Nghiên nghi hoặc chớp chớp mắt, trong kí ức của nàng dường như thực sự không nhìn ra Diệu Hàm có lúc nào ăn dấm.
"Được rồi, chị thua rồi, chị không nên nói với em điều này."
Diệu Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Cô biết Hân Hân nhà cô đối với chuyện gì cũng đều rất thông minh, vậy mà đối với chuyện tình cảm lại chậm chạp như vậy.
Nhưng mà chậm chạp chút cũng tốt, nếu không cô không biết phải đập chết bao nhiêu ruồi nhặng nữa.
"Hân Hân, có muốn ngủ chút không?"
"Không mệt lắm!" Sáng nay nàng ngủ dậy muộn, còn vừa ăn trưa xong, lại còn ăn no nữa chứ, buồn ngủ lúc này mới lạ.
"Vậy chị đưa em ra vườn sau đi dạo. Bà nội trồng rất nhiều hoa hồng, một năm bốn mua đều nở, đẹp lắm."
"Được đó!" Hân Nghiên gật đầu, vừa rồi nàng mơ hồ nhìn thấy được hậu hoa viên có một vườn hồng đỏ rực rỡ, thì ra là bà nội trồng.
"Chờ chị một chút!" Diệu Hàm nói xong bèn hôn lên trán Hân Nghiên rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Hân Nghiên bước đến bên cửa sổ nhìn xuống vườn hoa hồng đỏ rực dưới kia, khuôn mặt tĩnh lặng trở nên ôn nhu vài phần. Điện thoại trong túi áo lúc này đột ngột vang lên.
Hân Nghiên thu hồi tâm trí, cầm lấy điện thoại liếc nhìn tên trên màn hình rồi mới nghe máy.
"Có chuyện gì?"
"Chị xinh đẹp, tại sao chị không đến thăm em?"
Điện thoại truyền đến âm thanh nũng nịu, mang theo sự hờn dỗi không vui.
"Em tỉnh rồi?" Hân Nghiên vốn dĩ cho rằng đó là điện thoại của Đông Phương, không ngờ rằng đó là Dạ Sát gọi đến, nàng không khỏi ôn nhu hỏi.
"Hừm, tỉnh rồi chị cũng không đến thăm em sao? Tên bên cạnh nói chị đã có phụ nữ rồi liền không cần đến đám cô chị em này nữa, có phải thật không?"
Dạ Sát vừa mở miệng liền mang theo ngữ khí lạnh lùng ai oán.
"Ha, tên cái gì, phải gọi chị biết chưa, chị..." Trong điện thoại không khỏi truyền đến tiếng kêu khóc thảm thiết gầm rống như phát điên của Đông Phương Thế Kiêu.
"Thôi đi. Đợi chị đánh thắng tôi hãy đòi làm chị!" Dạ Sát khinh thường hừm lạnh một tiếng.
"câu lợi hại, có gan thì..." Đông Phương Thế Kiêu ai oán kêu rên.
Ở Đế quốc Ám Dạ, đừng nhìn tuổi tác của Dạ Sát nhỏ nhất, xét về thân thủ ngoài Hân Nghiên lợi hại nhất ra, cho dù là người giỏi xáp lá cà như Đông Phương Thế Kiêu cũng khó có thể làm đối thủ của Dạ Sát.
Rất nhiều người cho rằng đệ nhất sát thủ Dạ Sát đứng đầu trong bảng danh sách tử thần là một người trẻ khoảng hơn ba mươi tuổi.
Ngày thường Dạ Sát nhận nhiệm vụ thường mang theo nộ mặt của người trưởng thành. Nhưng mà người thực sự quen biết mới có thể biết kì thực cậu ta chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.
Mà Dạ Sát trời ban cho một khuôn mặt búp bê, cho nên nhìn trông càng trẻ hơn tuổi, giống như mười lăm mười sáu tuổi vậy!
Nghe đầu dây bên kia ồn ào, Hân Nghiên bất đắc dĩ cười, bọn họ ở trong lòng nàng sớm đã quan trọng hơn cả người thân.
"Ngày mai chị đến tìm em. Hôm nay ngoan ngoãn nghỉ ngơi."
"Đừng mà, chị xinh đẹp. Người ta muốn gặp chị ngay bây giờ, chị đã vài năm không nhìn thấy em rồi, chắc chắn sẽ không ra nhận em!" Dạ Sát vẻ mặt nũng nịu đáng yêu nói với Hân Nghiên.
"Ngày mai nhất định sẽ đến. Ngoan. Hôm nay để Đông Phương ở bên cạnh em." Hân Nghiên nghe thấy giọng nũng nịu ôn nhu, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng.
"Vậy thế nhé. Ngày mai chị nhất định phải đến thăm em. Nếu không em sẽ đi gϊếŧ phụ nữ thối tha đã lừa gạt chị!" Dạ Sát hừm một tiếng, lạnh lùng nói.
"Không được động tới cô ấy!" Nghe Dạ Sát muốn động đến Diệu Hàm, Hân Nghiên không nhịn được ngữ khí nhấn mạnh, mang theo đó là ánh mắt lạnh lẽo.
"Được rồi được rồi. Không động thì không động. Hừm! Nhưng mà phụ nữ đó nếu như không qua được ải của em thì không nên trách em!" Cảm nhận được trong ngữ khí của Hân Nghiên có vài phần lạnh lẽo, Dạ Sát không khỏi bĩu môi, ủy khuất đáp.
"Được rồi, đưa điện thoại cho Đông Phương. Chị có chuyện muốn nói với cô ấy!"
Hân Nghiên mở miệng nói.
Ở đầu dây bên kia Đông Phương Thế Kiêu nhận lấy điện thoại, giọng điệu chua sót nói: "Tìm tôi làm gì? Tôi còn cho rằng cậu đã quên nơi này có tôi rồi chứ!"
"Chuyện tôi kêu cậu đi làm sao rồi?" Hân Nghiên nói.
"Yên tâm đi, tôi ra tay tuyệt đối không vấn đề gì. Đối phương đã tìm được rồi, đồ cũng đã gửi một phần đi. Nhưng mà chuyện tốt như vậy đối phương nhất định sẽ không bỏ qua!"
Ngữ khí Đông Phương Thế Kiêu lộ ra sự chắc chắn, thề với nàng.
"Ừm, phải luôn theo sát. Còn nữa, kêu Hương Nhi bắt đầu khống thế cục diện. Tôi muốn xem lần này nhà họ Cơ còn có thể lật ngược tình thế như thế nào!"
Hân Nghiên lạnh lùng nói, môi hồng lộ ra ý cười nham hiểm quỷ dị.
"Thật thê thảm, tôi dường như đã thấy được bộ dạng thảm hại của nhà họ Cơ rồi!" Đông Phương Thế Kiêu cười tà, trong nụ cười cũng lộ ra sự kì dị.
Hai ngày nay cô đã điều tra rõ ràng chuyện xảy ra với Hân Hân khi cô mất tích bốn năm nay. Nghĩ đến mấy năm nay Hân Hân phải chịu tất cả sự đau khổ, trong lòng Đông Phương Thế Kiêu đau đớn không thôi, trái tim co rút.
Đường đường là lão đại của Đế quốc Ám Dạ vậy mà bị nhà họ Cơ đối đãi như con thỏ nhỏ. Chuyện này không cần nói đến Hân Hân, ngay cả cô và cả Đế quốc Ám Dạ cũng nuốt không trôi cục tức này.
"Đúng rồi, một nghìn năm trăm tỷ đó nhớ đòi lại. Chuyện mua bán lỗ vốn Ám Dạ không làm!"
Hân Nghiên đột nhiên dặn dò Đông Phương Thế Kiêu. Một nghìn năm trăm tỷ đó, đừng nói không cần là không cần, hơn nữa đó là tiền nhà họ Cơ, tuy rằng cầm rồi có hơi buồn nôn, nhưng tâm trạng cô rất tốt!
"Bủn xỉn!"
Đông Phương Thế Kiêu lạnh lùng hừm một tiếng, tắt điện thoại kêu "tút" một cái.