"Ôi, Boss, đó không phải thiếu phu nhân sao?"
Vừa có hai người đi vào quán rượu Vương Triều, đi trước là một người phụ nữ mặc tây trang màu đen, dáng người thon dài cao ngất, dung nhan hoàn mỹ tựa như tượng tạc.
Bước đi trầm ổn tao nhã, toàn thân đều lộ ra hơi thở vương giả, tựa như quân vương đang say ngủ, cao quý lãnh ngạo.
Nghe thấy lời nói của Vũ Đàm, Diệu Hàm liếc mắt.
Trong khoảnh khắc con ngươi đen nhánh thâm thúy lạnh như băng nhiễm một tầng ôn nhu nhìn về phía xa xa, quả nhiên thấy được bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia, đáy lòng chợt ấm áp.
Chỉ là khi nhìn thấy những cử chỉ vô cùng thân thiết của người phụ nữ tóc vàng và nàngcả Vĩnh ôn nhuận nho nhã ngồi đối diện Hân Nghiên, trong nháy mắt toàn bộ ôn nhu trên mặt đều biến mất, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, âm u.
Con ngươi đen nhánh thâm thúy bị khí lạnh che kín, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng tối, qucôngười tỏa ra một loại khí băng xơ xác tiêu điều.
Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng nhìn về phía đối diện, nhìn chằm chằm, khóe môi khêu gợi khẽ nhếch lên, hơi thở nguy hiểm bao qucôngười giống như mưa rền sóng dữ, không ngừng tràn ra bên ngoài.
Sát khí ớn lạnh cùng sự tức giận qucôngười khiến cho Vũ Đàm cũng không nhịn được mà ôm lấy chính mình run rẩy, Boss tức giận lên thật đúng là đáng sợ, đến lúc này thì mợ chủ cũng nên tự cầu phúc đi thôi.
Hân Nghiên không biết rằng bản thân đã bị Diệu Hàm nhìn thấy, nhưng lại thấy được rằng nàng đứng giữa hai người phụ nữ thì không quá ổn.
Cho nên nàng lạnh lùng nói chuyện với Vĩnh Khiêm xong, lập tức lôi kéo Đông Phương Thế Kiêu vào thang máy.
Sắc mặt Vĩnh Khiêm lúc này rất khó coi, nhìn cánh cửa thang máy dần khép lại, trong mắt có thất vọng có quyết luyến, cũng có thống khổ nồng đậm.
Người phụ nữ tóc vàng kia là bạn gái mới của Nghiên Nghiên sao, tưởng tượng đến người bạn gái đó của Nghiên Nghiên, đáy lòng trào ra một loại cảm xúc khó gọi tên, rất không thoải mái.
Rõ ràng cô ta nên hận Hân Nghiên. Vậy mà tại sao bây giờ cô ta vẫn còn quyến luyến Hân Nghiên, chỉ cần nhìn thấy nàng cùng người phụ nữ khác đi bên nhau đáy lòng cô lại đau đớn.
Lại nghĩ đến việc mình cùng Cơ Tích Vy đính hôn, cô ta lại đau đầu, Nghiên Nghiên, tôi nên làm gì với em đây?
Giờ phút này, sát khí cùng lửa giận trên người Diệu Hàm đã bị đẩy lên đến cực điểm, lộ ra khuôn mặt âm trầm dọa người.
Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cánh tay Hân Nghiên lôi kéo Đông Phương Thế Kiêu, mặc dù cửa thang máy đã khép lại, nhưng sát khí cùng lửa giận của Diệu Hàm vẫn chưa tiêu tan.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, cô chắc chắn đã chặt đứt cánh tay kia của người phụ nữ tóc vàng.
Hơi thở lạnh lẽo khủng bố tựa như ác quỷ địa ngục, khiến Vũ Đàm hoảng hốt sợ hãi, nhìn thoáng qua cánh cửa thang máy đã khép lại từ lâu, có chút oán hận Hân Nghiên.
Mợ chủ cũng thật là, dây dưa với phụ nữ nơi đông người, còn lôi kéo người phụ nữ khác lên phòng trên tầng thượng.
Ai mà không biết rằng thang máy đó dẫn thẳng đến bộ phận phòng trên lầu, mà nữ nữ lại đi thang máy lên phòng, không có gì lạ khi sắc mặt boss lại khó coi như vậy.
"Boss, có cần phải đi lên tìm mợ chủ không?"
Sắc mặt Diệu Hàm vẫn lạnh như băng, âm trầm khó coi đến mức dọa người như trước, lạnh lùng nhìn con số hiện ra trên bảng điện tử của thang máy, xoay người đi về phía thang máy bên còn lại.
Thấy Boss không lên tiếng, khí thế quanh người vẫn khủng bố kinh người, rõ ràng là biểu hiện của sự tức giận, đáy lòng Vũ Đàm than thở một tiếng, chỉ có thể bước theo sau.
"Tinh...."
Đi vào căn phòng đã hẹn sẵn, Diệu Hàm lạnh lùng đẩy cửa vào, một người nghiêm nghị âm trầm xuất hiện trong phòng, cả người lộ ra khí thế lạnh lẽo, xơ xác, tiêu điều.
Vốn đã chán ghét, bài xích bữa tiệc này, lại thấy một màn vừa rồi.
Giờ phút nào quanh người Diệu Hàm đều tỏa ra một loại sát khí hung ác nham hiểm, khiến tất cả mọi người trong phòng đang vui vẻ nói cười đều sợ hãi quay đầu.
"Diệu Hàm đến đây, đến đến đến, mau ngồi xuống, tôi vừa nói chuyện với cha cháu về hôn sự của cô với Hy Hy đấy, Hy Hy, nhanh ra chào hỏi cô Diệu đi"
Người đầu tiên mở miệng là gia chủ Hạng gia, chủ tịch tập đoàn tài chính Hạng thị, Hạng Thịnh!
Vừa thấy Diệu Hàm đến, trên mặt đã hiện lên ý cười khó che dấu, nói với con gái bảo bối.
"cô Diệu, đã lâu không gặp."
Hạng Hy Hy vừa thấy Diệu Hàm tới cửa, đôi mắt xinh đẹp xẹt qua một tia vui sướиɠ kích động, nghe thấy lời nói của cha lại càng thẹn thùng.
Diệu Hàm nhìn về phía mấy người đang cười nhẹ trong phòng, sắc mặt lại càng lạnh lùng khó coi.
Mím môi không nói gì, cũng không thèm nhìn Hạng Hy Hy, đi về phía vị trí của mình ngồi xuống.
Cả người lộ ra khí thế vương giả quen thuộc, nghiêm nghị sát phạt.
Diệu Hàm vẫn luôn là người phụ nữ được tất cả người đẹp trong xã hội thượng lưu kinh đô nước Z nói đùa phải gả, không chỉ vì gia thế của cô, mà còn vì cô luôn giữ mình trong sạch, cùng khí chất lạnh lùng tuấn mỹ của cô.
Người phụ nữ như vậy cho dù Hạng Hy Hy đã nhìn đủ loại gái xinh đẹp cũng tình nguyện si mê.
Biết hôm nay cô cùng tới ăn cơm, nàng ta đã chuẩn bị lễ phục cùng trang điểm làm tóc từ sáng sớm, muốn khiến cho Diệu Hàm thích nàng ta từ cái nhìn đầu tiên.
Giờ phút này Diệu Hàm lại lạnh lùng xa cách, đi vào cũng không thèm nhìn mình, khiến nàng ta có chút mất mát.
"Diệu Hàm, bác Hạng và Hy Hy vừa chào hỏi con đấy!"
Diệu Phương ngồi một bên thấy đứa con lớn nhất của mình bày ra vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, lên tiếng nhắc nhở.
"Xin lỗi, tôi tới muộn."
Diệu Hàm lạnh lùng ngẩng đầu, sắc mặt vẫn nghiêm nghị sát phạt như trước, đôi mắt thâm thúy sắc bén.
Cho dù là Hạng Hy Hy cũng không dám nhìn thẳng cô, chỉ cảm thấy một người phụ nữ cả người đều toát lên khí chất vương giả trời sinh như vậy, đáy lòng lại thêm si mê Diệu Hàm.
Hạng Hy Hy nàng mới có thể xứng đôi với một người phụ nữ như thế.
"cô Diệu công việc bận rộn, chúng ta có thể hiểu được, đã đói bụng đi, chúng ta đã gọi một ít đồ ăn, cũng không biết cô Diệu thích ăn gì, em lại giúp cô gọi lên!"
Hạng Hy Hy hào phóng dịu dàng cười, hỏi Diệu Hàm, thể hiện ra một mặt được bối cảnh gia đình và học hỏi lễ nghi.
Diệu Phương ngồi một bên nhìn Hạng Hy Hy lại thêm hài lòng, bên kia Hạng Thịnh lại cười cười nói đùa con gái mình.
"Ha ha, nghe đi, nghe đi, đúng là con gái lớn không thể giữ lại, chỉ biết nghĩ cho vị hôn thê, lại quên mất cha rồi..."
"Ha ha, người trẻ tuổi mà, bình thường, lúc chúng ta còn trẻ không phải cũng như vậy!"
Diệu Phương cũng cười đáp, càng khiến Hạng Hy Hy ngượng ngùng cười, xấu hổ trừng mắt liếc nhìn cha mình, xấu hổ đỏ mặt thẹn thùng.
"Cha, người nói đùa gì vậy, thật là, con không phải là không để ý người!"
"Nhìn đi, nói hai câu không vui rồi, ha ha..."
Hạng Thịnh nhìn con gái mình thẹn thùng, làm ba đương nhiên sẽ hiểu rõ rằng, con gái mình coi trọng Diệu Hàm, đáy lòng cũng vui vẻ.
Tập đoàn Hạng thị dù là tập đoàn tài chính lớn bậc nhất kinh đô, nhưng so ra vẫn kém hơn nhà họ Diệu, ba tập đoàn Hạng thị cũng không bằng một Diệu thị, ông vẫn rất xem trọng cuộc hôn nhân này.