"Răng rắc..." Lại một tiếng gãy xương vang lên, người đàn ông đang vây đánh hoảng sợ kêu thảm một tiếng, cả người đau đớn ngã về phía sau.
Chiến trường vô cùng lộn xộn, mười mấy người đã ngã xuống bảy tám, chỉ còn lại mấy người cuối cùng sợ hãi nhìn Hân Nghiên không dám đến gần, ngược lại lùi về sau.
Trên mặt Hân Nghiên không có chút cảm xúc, đôi mắt lạnh như băng lộ ra sát khí khiến kẻ khác sợ hãi.
"Đừng, đừng gϊếŧ chúng tôi, chúng tôi không dám nữa, không dám nữa!"
Nhìn Hân Nghiên từng bước đến gần, mấy người đàn ông còn lại cuối cùng sợ hãi xin tha.
"Đánh cậu ấy ở đâu?" Hân Nghiên lạnh lùng lên tiếng, chỉ Liêu Thanh Thư đã hôn mê ngã trên mặt đất.
"Ở, đây, ở đây!" Mấy người đó chỉ vào tay mình, sợ hãi kêu to.
"Còn ở đâu nữa?"
"Còn ở đây nữa, chúng tôi thật sự không phải cố ý, cô tha cho chúng tôi đi!"
Mấy người kia tiếp tục cầu xin tha thứ, rất sợ mình cũng bị Hân Nghiên làm rơi vào kết cục kinh khủng gãy tay gãy chân, đáy lòng vô cùng kiêng dè người phụ nữ trước mặt.
Bọn họ cho rằng sẽ là một cô gái dễ đối phó, nghĩ món tiền này quá dễ lấy, không ngờ cô gái này là ma quỷ, giờ phút này bọn họ mới cảm thấy đáng sợ.
"Bảo tôi tha cho mấy người cũng được, là ai bảo các người đối phó với tôi, tôi ra gấp đôi giá tiền, các người đối phó với cô ta giống y như thế này, thế nào?"
Hân Nghiên lạnh lùng nhíu mày hỏi.
"Cái này..." Mấy người kia có chút chần chừ, không biết có nên đồng ý không.
"Hay là các người muốn gãy tay gãy chân giống bọn họ?" Thấy mọi người chần chừ, Hân Nghiên lạnh lùng uy hϊếp.
Quả nhiên, sắc mặt mấy người này lập tức thay đổi, vội vàng gật đầu đồng ý: "Đồng ý, chúng tôi đồng ý!"
"Đi đi, sau khi xong chuyện gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ chuyển tiền cho các người, nếu các người dám cả gan lừa tôi, tôi sẽ có rất nhiều cách để hành hạ các người!" Trong giọng nói lạnh như băng của Hân Nghiên lộ ra lạnh lẽo và sát khí.
"Được, được, chúng tôi nhất định sẽ làm chuyện này cực kỳ đẹp!" Mấy người kia vôi vàng gật đầu, hoảng sợ đáp, như rất sợ Hân Nghiên thật sự làm gì mình.
Nghe mấy người này gật đầu đáp lời, Hân Nghiên mới hài lòng xoay người, ôm lấy Liêu Thanh Thư đã hôn mê, đỡ cô ấy lên lưng mình.
Dáng vẻ của Liêu Thanh Thư lúc này như thế đương nhiên không thể về trường, Hân Nghiên chỉ có thể đưa cô ấy đến bệnh viện.
Sau khi đưa Liêu Thanh Thư vào phòng cấp cứu, Hân Nghiên mới ngồi lên ghế bên ngoài, nhíu chặt mày, trên người tản ra hơi thở lạnh như băng.
Nghĩ đến Thanh Thư vì mình mà bị thương nặng như vậy, nàng hơi đau lòng, đặc biệt là vết thương trên mặt nhìn qua rất nghiêm trọng, còn bị cào ra mấy vết màu, cũng không biết có bị hủy dung không.
Mày cau chặt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Hân Nghiên vẫn quyết định lấy điện ra ra gọi cho một dãy số quen thuộc.
Điện thoại reo hai tiếng đã có người nghe máy, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn lên tiếng: "Ai đó?"
Hân Nghiên im lặng hai giây mới ung dung cất lời: "Là mình, Ryan!"
Nghe thấy giọng nói của Hân Nghiên, đầu bên kia vốn hơi mất kiên nhẫn lập tức trở nên kích động vui vẻ.
"Cục cưng của mình, rốt cuộc cô nhóc cậu cũng nhớ gọi điện thoại cho tụi mình rồi, đợi đã đợi đã, mình đi xem thử mặt trời hôm nay có phải mọc đằng Tây không.
Nếu không cô nhóc cậu mấy năm không gọi điện thoại liên lạc với bọn mình, bây giờ đột nhiên gọi đến thế sự là hù chết người đó... ê này, sao con nhóc cậu lại cướp điện thoại của mình!"
Tiếng rống to của Ryan truyền đến, sau đó thì nghe thấy đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quen huộc.
Trong lòng Hân Nghiên có chút ấm áp, cho dù ba năm chưa từng liên lạc, nhưng những người này vẫn là những người bạn tốt nhất trong cuộc đời nàng.
"Này, Hân Hân, bây giờ cậu ở đâu, cậu lại có thể biến mất suốt ba năm, có phải cậu muốn tạo phản không, mau nói cho mình biết địa chỉ, mình lập tức chạy tới tìm cậu, nhào vào lòng cậu!"
Một giọng nói nhẹ nhàng gấp gáp vang lên, vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
"Thế Kiêu, bây giờ mình đang ở nước Z, bạn của mình bị thương vì mình, cho nên mình cần Ryan đến đây một chuyến.
Hân Nghiên cũng không muốn nói cho bọn họ biết lý do mình biến mất ba năm nay, cũng không muốn nhóm bạn cùng vào sinh ra tử này lo lắng vì mình.
"Bị thương rất nghiêm trọng sao, cậu gửi địa chỉ cụ thể đến đây, bây giờ mình sẽ dẫn cậu ấy đi tìm cậu!" Đông Phương Thế Kiêu nghe lời của Hân Nghiên thì không khỏi nghiêm túc nói.
"Được, mình chờ các cậu, nhanh nhé!" Hân Nghiên nói xong thì cúp điện thoại, nhìn ánh đèn phòng cấp cứu đang sáng, trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù thế nào, chỉ cần Ryan đến đây, Thanh Thư sẽ không có chuyện gì.
Nghĩ đến nhóm bạn mấy năm không gặp, Hân Nghiên không nhịn được có chút nhớ nhung, khuôn mặt lạnh lùng thoáng dịu dàng hơn.
Đông Phương Thế Kiêu và Ryan đến rất nhanh, gần như buổi sáng ngày hôm sau đã đến bệnh viện chỗ Hân Nghiên.
Ba năm không gặp, vừa gặp mặt, Đông Phương Thế Kiêu đã nhiệt tình đi lên ôm lấy Hân Nghiên, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
"Cuối cùng cũng thấy cậu rồi, ba năm nay bọn mình tìm khắp nơi một lượt, nếu không phải tin tưởng năng lực của cậu, bọn mình suýt chút đã cho rằng cậu xảy ra chuyện rồi!"
Hân Nghiên áy náy nhìn Đông Phương Thế Kiêu và Ryan: "Thật ra mình thật sự đã xảy ra chuyện, mất trí nhớ suốt ba năm, hai ngày trước gặp phải chuyện bất ngờ mới khôi phục trí nhớ, cho nên lập tức liên lạc với các cậu!"
"Mất trí nhớ, oh my god, sao có thể, là ai, là ai dám làm cậu bị thương, xem bà đấy có lột da sống gã ta không!"
Vừa nghe thấy Hân Nghiên gặp chuyện không may còn mất trí nhớ ba năm, Đông Phương Thế Kiêu lập tức phẫn nộ, Ryan cũng lo lắng tiến lên, xem mạch cho Hân Nghiên.
Ryan là bác sĩ ngoại khoa được ca tụng toàn cầu, y thuật Trung Tây đều khá có quyền uy.
"Thân thể bị tổn hại quá lớn, cần điều trị, bệnh khác tạm thời chưa nhìn ra, rảnh rỗi thì trở về Ý một chuyện mình kiểu tra kỹ càng cho cậu một lần, chỉ sợ sẽ có di chứng gì thôi!" Ryan buông tay Hân Nghiên ra nói.
"Được, đi xem bạn mình trước đi, vấn đề không lớn lắm, chỉ là trên mặt có mấy miệng vết thương khá lớn, cho dù khép lại cũng sẽ để lại sẹo, mình không tin bác sĩ khác, chỉ tin cậu, chữa trị cho cô ấy thật tốt giúp mình!"
"Ôi, mình còn cho rằng có chuyện lớn gì mới bảo mình tới, không ngờ chỉ bị hủy dung chút chút."
Ryan hơi bất mãn, cô ấy đường đường là bác sĩ ngoại khoa quyền uy được toàn cầu ca tụng, lại đến làm phẩu thuật thẩm mỹ, nói ra thật sự sẽ khiến người ta cười rụng răng, bảng hiệu cũng bị đập luôn.
"Cô ấy rất quan trọng với mình, ba năm nay mất trí nhớ cô ấy rất quan tâm mình, lần này lại vì mình mà bị đánh trọng thương!" Hân Nghiên giải thích, vỗ vỗ vai Ryan.
"Được rồi! Nể tình cô ấy xả thân cứu cậu như thế, chắc chắn mình sẽ làm cho cô ấy còn xinh đẹp hơn lúc trước!" Nói xong, Ryan bèn đi vào phòng bệnh của Liêu Thanh Thư.
"Thanh Thư, đây là bạn của mình – Ryan, chuyên gia ngoại khoa nổi tiếng toàn cầu, sau này vết thương trên người cậu đều có cậu ấy phụ trách!" Hân Nghiên giới thiệu: "Người này cũng là bạn tốt của mình – Đông Phương Thế Kiêu!"