Đại Phẩm Tây Sở

Chương 10

An Ngọc cung.

"Ta muốn mẫu hậu vui lòng nhưng lại không làm được." Chu Tư Hạ buông bỏ quyển sách trong tay xuống bàn, thở dài.

"Công chúa hoạ không tệ, nhưng là do người không thích nên mới không có hứng thú, khiến cho bức hoạ không được tốt." Lam Như ra vẻ hiểu biết nói.

Công chúa chỉ đọc cách hoạ, nhưng lại không thích việc cầm bút lên hoạ, chỉ cầm bút lên vẽ vài đường đã chán ghét buông bỏ xuống, chính vì thế khó mà thuần thục, đạt đến mức hoạ như thật, như nương nương vẫn mong muốn.

"Bỏ đi, ta thật sự không làm được." Chu Tư Hạ chán nản, đứng dậy rời khỏi ghế.

Điều Chu Tư Hạ không thích, có ép buộc nàng cũng không làm được, tuy mẫu hậu thích, luôn ép nàng học hoạ thật điêu luyện, nhưng nàng lại không thích, cố đến mấy cũng không yêu thích được, chỉ còn bất lực, đành trái ý mẫu hậu mà thôi.

Nhìn thấy mày công chúa nhăn lại một mảng, gương mặt khó chịu lộ rõ, ngoài trời vừa vặn chuyển mát mẻ, Lam Như nói: "Công chúa bên ngoài sắc trời rất tốt, trời chiều nhưng không có nắng, người có muốn ra ngoài thưởng cảnh một lúc không?"

Chu Tư Hạ khe khẽ ừm một tiếng, nhấc chân bước ra bên ngoài. Không khí thoáng đảng bên ngoài thật sự tốt hơn ở trong phòng rất nhiều, gió cũng lần lượt kéo đến, làm y phục mềm mại của nàng khẽ động bay lên, thanh ti đen tuyền cũng bay phất phơ theo từng cơn gió thoáng qua, trận gió mát mẻ đúng lúc đem tâm tình có chút nóng nảy của Chu Tư Hạ làm dễ chịu hơn.

Nhìn vẻ mặt công chúa giãn ra khiến Lam Như yên tâm hơn, thần thái vẫn như thế bất động, tuyệt nhiên lúc này như tiên tử giữa ngàn hoa, xinh đẹp vạn phần.

Công chúa là do thừa hưởng từ mẫu hậu, đường nét trên gương mặt công chúa rất giống hoàng hậu nương nương, nét mặt tương đồng nhưng thần thái lại rất đối lập.

Thật sự mà nói, chỉ riêng mình Lam Như nàng cảm nhận thôi, công chúa còn muốn đẹp hơn mẫu hậu người. Nhưng chính công chúa sống bình lặng, lại lạnh nhạt ít khi hoà nhã trước mặt ngoại nhân, liền khiến cho người ta e ngại, nhan sắc của người cũng ít khi được mọi người mang ra bàn tán.

Vì sự hào nhoáng ăn mặc vô cùng lộng lẫy, trang điểm hoa sắc của những vị công chúa khác, đôi lúc mọi người lại quên hoàng cung còn có ngũ công chúa.

"Công chúa, phía bên trái chính là Linh Viện, chỉ cần rẻ qua một lúc liền tới được, người có hay không muốn thử đến đó một chuyến?"

Linh Viện mà nói cách Ngọc An cung không xa lắm. Linh Viện chính là biệt việt nằm ở phía trong cùng phía tây hoàng cung, dù vậy nhưng rất rộng lớn, sân viên rộng rãi thoáng mát, mọi thứ ở nơi đó đương nhiên rất tốt.

Nay dành Linh Viện cho Sở Lăng Yên, đặc ân không hề nhỏ.

"Nô tỳ còn nghe được, ba ngày nay, đã hết hai ngày hoàng thượng đến Linh Viện." Lam Như nhỏ giọng.

"Thật sao?" Chu Tư Hạ hơi nhíu mày.

"Là thật." Lam Như gật đầu chắc nịt.

Lúc sáng có nghe được tin tức từ miệng của cung nữ, hỏi ra mới biết là cung nữ từ Linh Viện truyền ra.

Vả lại chuyện hoàng thượng xuất cung đi đến đâu, luôn là vấn đề nóng hỏi của đám cung nữ, thái giám, tin tức thật sự bay nhanh như gió.

"Vậy liền đi Linh Viện đi." Đáy mắt Chu Tư Hạ sâu hút có phần đanh lại, không đoán được tâm tư.

Sẵn tiện đi Linh Viện một chuyến, sẵn tiện xem mỹ mạo của người kia thế nào, thật không tin có người sẽ khiến mình tâm phục khẩu phục mà công nhận là tuyệt đại mỹ nhân.

Rẽ trái, trên nền gạch đá chậm rãi đi, không lâu đã đến trước đại môn to lớn, trên bảng lớn màu đỏ khắc hai chữ Linh Viện thật to.

Muốn đến đại môn, vốn phải bước lên ước chừng năm bậc thang đá.

Chân Chu Tư Hạ vẫn đứng dưới nền đá bằng phẳng cách bậc thang đầu tiên một khoảng nhỏ, thoáng qua suy nghĩ không biết, phụ hoàng bận nhiều chính sự có hay không còn nhớ, lệnh đã được truyền đi chưa, liệu mình có thể vào không.

Binh lính lập tức cuối người hành lễ: "Tham kiến công chúa. Mời người vào bên trong."

Chu Tư Hạ chóp mi, xem ra lệnh của phụ hoàng đã được truyền đến đây, không chần chờ bước vào.

"Ta muốn gặp công chúa Tây Sở." Chu Tư Hạ hướng thị vệ nói.

"Hạ nhân dẫn người đến đó." Thị vệ cuối đầu đáp, dẫn đường đến nơi có người gọi là Thiên Mạn công chúa.

Bước sâu vào bên trong, vừa mắt nhìn thấy thân ảnh muốn gặp đang xoay lưng về phía mình, trước mặt nàng là giá đỡ cùng một bức tranh.

Chu Tư Hạ hơi giơ cánh tay ra hiệu cho cung nữ miễn hành lễ. Tự mình bước đến gần hơn, nơi có người đang rất chuyên tâm.

Sở Lăng Yên vẫn đang chăm chú dương bút hoạ, hoàn toàn chìm vào bức hoạ, không để ý đến xung quanh, đương nhiên sẽ không biết cách mình không xa có một người vừa xuất hiện.

Chiều tà gió tự nhiên rất nhiều, không khí oi bức nóng nực như buổi trưa biến mất, Sở Lăng Yên cũng chỉ vừa đem bức tranh ra, hoạ chưa được bao lâu.

Nhìn vào bức hoạ vẫn chưa hoàn thành, còn một vài điểm cần chỉnh sửa, nhưng trên bức tranh chính là phong cảnh tuyệt đẹp, màu sắc của bức tranh rất kì diệu, bút hoạ tỉ mỉ điêu luyện đến mức nhìn qua như cảnh thật ở ngay trước mắt.

Chu Tư Hạ đến gần Sở Lăng Yên hơn, ở ngay phía sau nàng. Nhìn bàn tay trắng nõn thon dài cầm bút nhấc lên hạ xuống thật đẹp, ánh mắt không tránh khỏi bị thu hút.

Người trước vừa gác bút, Chu Tư Hạ đã vươn tay cầm lên cây bút Sở Lăng Yên vừa đặt xuống, đưa lên trước mắt xem là loại gì.

Hành động bất chợt đó khiến Sở Lăng Yên giật mình. Ánh mắt không khỏi ngạc nhiên mở to quay đầu sang, nhận ra hiện diện của một người, còn ở ngay sau mình.

Chu Tư Hạ không tránh né, đưa mắt nhìn lại, trực tiếp nhìn vào mắt nàng.

Ánh mắt thẳng tắp lạnh lùng của người trước mặt làm cho Sở Lăng Yên không tránh khỏi bối rối trong mắt, cảm nhận trái tim trong l*иg ngực phút chốc loạn nhịp, cả hơi thở cũng khẽ loạn theo.

Cùng lúc đó Lam Châu đi đến bên cạnh Sở Lăng Yên khe khẽ danh xưng của người vừa đến.

Với năng lực của mình, Sở Lăng Yên mau chóng thu lại, khôi phục thường sắc, hơi chóp mắt, khuôn miệng khẽ mở.

"Tiểu nữ tham kiến ngũ công chúa."

Chu Tư Hạ đến gần hơn để nhìn rõ bức hoạ, tầm mắt như được mở mang, từ tận đáy lòng tán dương bức hoạ, chẳng phải đây chính là đỉnh cao của hoạ sao? Nàng từng đọc qua quyển sách nói về hoạ, trong đó có nói cấp bật của người hoạ, thì đây là cảnh giới cao của hoạ, ngoài hoạ như thật, chính là mang được thần hồn vào trong tranh.

Từng đường từng nét đều sắc xảo, thuần thục, màu sắc được vẽ lên tỉ mỉ, bức hoạ càng thêm màu kì diệu, tranh mà cứ ngỡ là thật, đây rõ ràng là cảnh vật, không phải là người, nhưng lại thấy được thần hồn, tựa như vật chủ có linh hồn.

Sở Lăng Yên thật sự có thể vẽ đẹp đến mức như vậy sao?

"Hoạ rất đẹp." Chu Tư Hạ khẽ thốt lên.

Sở Lăng Yên không nói, chỉ đứng nhìn Chu Tư Hạ, một lượt thu hết vào trong mắt.

"Đây là phong cảnh Tây Sở?" Chu Tư Hạ thản nhiên hỏi.

Gật đầu, Sở Lăng Yên đáp: "Hồi công chúa, đúng vậy là phong cảnh Tây Sở, đây là Tây Phong nơi đẹp nhất Tây Sở."

Chu Tư Hạ nhướn mày rồi gật gù: "Là vậy sao..."

Tây Phong sao? Theo bức hoạ, cảnh cũng như tên, toàn cảnh nhẹ nhàng hoang sơ, thiên nhiên ban tặng một nơi quá mức hoàn hảo rồi.

Chỉ trách đó là Tây Sở.

Chu Tư Hạ bất ngờ cầm lấy bức tranh lên xem.

"Rất đẹp nhưng đây là Tây Sở..."

Một nửa bức tranh sớm đã bị vò trong tay Chu Tư Hạ.

"Bầu trời ngươi đang đứng chính là Đại Quốc, không khí ngươi đang hít cũng là Đại Quốc. Những thứ này tốt nhất không nên hiện diện thì hơn..."

Chu Tư Hạ nói xong cũng là lúc phong cảnh tuyệt đẹp tiêu biến trong tay nàng, bức tranh bị cuộn tròn, vò lại một nhúm to.

Gương mặt Chu Tư Hạ bất động, biểu tình trước sau vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Nhìn qua biểu hiện của Sở Lăng Yên, bắt gặp ánh mắt nàng thoáng qua tia giật mình rồi phảng phất tức giận bất bình, nhưng cũng chỉ thấy vài giây, đôi mắt đã trở lại như trước đó sắc bén.

Chu Tư Hạ cũng nhận ra, nàng rất đẹp, nói tuyệt đại khuynh thành không sai, vẻ đẹp này thu hút đến kì lạ, rốt cuộc cũng có người làm mình tâm phục mắt phục. Chả trách phụ hoàng vì nàng trầm mê, chỉ sợ sẽ bị đôi mắt trong suốt nhưng ẩn đầy ma mị này mê hoặc không thoát khỏi được.

Mọi hành động diễn ra quá nhanh,

Sở Lăng Yên chỉ có thể ngây người đứng nhìn bức hoạ tâm huyết của mình bị vò lại, vứt xuống đất. Bức hoạ này nàng đã hoạ suốt nhiều ngày liền, đến hôm nay mới hoàn thành còn chưa kịp vui vẻ, ngắm nhìn kĩ đã sớm thành mảnh giấy nhăn nhúm rồi.

Giống như tâm huyết của mình bị lấy xuống chà đạp dưới chân kẻ khác, nhưng chỉ có thể bất lực cam chịu.

Ngực hơi đau, Sở Lăng Yên hít thở không thông, cố gắng đè ép cảm giác chua xót bản thân xuống, cố an ủi bản thân, dù sao cũng là bức hoạ, liền vẽ bức khác.

Ngẩng đầu, ánh mắt Sở Lăng Yên rất nhu hoà nhìn Chu Tư Hạ, môi khẽ mỉm cười: "Tiểu nữ chỉ biết cảnh vật ở Tây Sở, đương nhiên chỉ có thể vẽ Tây Sở, lần sau tiểu nữ sẽ chú ý hơn."

"Vậy lần sau liền vẻ cảnh vật ở Linh Viện đi." Chu Tư Hạ nhướn mày thản nhiên nói.

Lần nữa mở miệng, Chu Tư Hạ đưa người nghe đến rất nhiều cũng bậc cảm xúc: "Ta đến đây chỉ để xem người mà thiên hạ đồn đại rất cao, nhan sắc khuynh thành khiến thế nhân điên đảo, nhưng đến rồi ta lại tìm không thấy người đó."

Sở Lăng Yên vừa nghe, trong lòng có chút lửa nóng dâng lên, cảm xúc không hề dễ chịu nhưng bất quá gương mặt vẫn bày ra thản nhiên như không để tâm lời vừa nghe.

"Vậy sao? Thật đáng tiếc."

Dù không biết ngoài kia thiên hạ đồn gì về Sở Lăng Yên, nhưng với mị lực của mình, không tin người muốn mê hoặc lại không mê hoặc được.

Đột nhiên trong đầu có suy nghĩ kì lạ, khiến cho Sở Lăng Yên có chút giật mình.

"Làm phiền nhiều rồi, ta cũng nên rời khỏi." Chu Tư Hạ nói cho có lệ, không nhìn Sở Lăng Yên thêm lần nữa đã theo lối cũ bước đi.

Đi rồi Chu Tư Hạ mới nghĩ đến, hôm nay mình hành xử thật lạ, giống như không phải mình vậy, lý trí lúc đó cũng không thể nào kiểm soát được. Nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, kịp lúc suy nghĩ đã là vãn hồi.

Chính Lam Như cũng cảm thấy công chúa rất lạ, mặc dù thần sắc như thường lệ, giọng nói vẫn thản nhiên, nhưng lời lẽ người hôm nay rất sắc bén, còn cả việc vò bức hoạ kia thành một cái nhăn nhúm.

Hôm nay đặc biệt thật cảm thấy thấy ngưỡng mộ công chúa a, lời lẽ sắc bén toàn đánh trúng chỗ đau, công chúa quả nhiên lợi hại, chọc tức yêu cơ kia không ít, thật sự khiến mình vừa khâm phục vừa hả lòng hả dạ, Lam Như càng nghĩ càng thấy hưng phấn, đường về luôn miệng cười tươi rói.

Nhưng Lam Như lại không hay biết, lúc rời khỏi đại môn Linh Viện cũng chính là lúc nàng đã làm nên chuyện sai đáng trách, nghiêm trọng chẳng đến, nhẹ thì lại không đủ.