Ngươi Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 4

Trước khi chính thức hiểu rõ Cảnh Nhuế, Trì Gia còn cho rằng cô ấy chỉ là một đầu bếp nhà giàu mới nổi mở một nhà hàng gia đình, dù sao thì mấy lời nàng nghe được từ đồng nghiệp nhiều nhất chính là bà chủ số 9 không chỉ đẹp người, kỹ thuật nấu ăn cũng là tuyệt nhất.

Nghe nói, tiểu thư nhà họ Cảnh tự mình nấu đồ ăn, người bình thường còn ăn không được.

“Trả tiền.”

Cảnh nhuế cười nhàn nhạt “Không cần.”

“Sao mà không cần?!!” Rõ ràng là tới trả tiền, Trì Gia lại nói ra khí thế như muốn đòi nợ, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào. Nàng lại quật cường bổ sung một câu, “Tôi không thích nợ nhân tình của người khác, đặc biệt là cô.”

Trì Gia cường điệu cường điệu bốn chữ sau cùng.

Chưa kể, bộ dáng khi hăng hái còn có vài phần đáng yêu.

Cảnh Nhuế nhìn gương mặt của Trì Gia, đột nhiên nổi lên hứng thú, chẳng qua không đề cập tới tiền nong mà là hỏi, “Cô ghét tôi đến vậy à?”

Trì Gia thật đúng là không nghĩ tới đối phương đột nhiên sẽ nói như vậy, nàng cũng không cho đối phương mặt mũi, “Đúng vậy.”

“Vì sao?” Cảnh Nhuế tiếp tục hỏi lại, sau đó lại nhẹ nhàng phân tích “Nếu là vì việc liên quan đến bạn trai cô, thì ở một góc độ nào đó mà nói, cô hẳn là nên cảm ơn tôi, tôi đã giúp cô kịp thời ngăn chặn tổn thất.”

Hãy cho một câu kịp thời ngăn chặn tổn thất, nói được nghe còn rất có đạo lý.

“Tôi đã nói anh ta bây giờ không phải là bạn trai của tôi nữa!!!” Nhắc tới việc này, Trì Gia lại xù lông.

“À, xin lỗi nhé.” Cảnh Nhuế kìm không nổi ý cười.

Nụ cười này, ở trong mắt người khác có lẽ là đẹp đến không gì sánh được, nhưng Trì Gia lại cảm nhận được sự “chế giễu”. Trì Gia trợn tròn mắt, tuy rằng nàng cũng chỉ cùng tiểu thư nhà họ Cảnh gặp mặt được có ba lần, nhưng với tiểu thư nhà họ Cảnh thì nàng lại là đối tượng gặp mặt nhiều nhất, “Tôi không phải tới nói chuyện phiếm với cô. Bao nhiêu tiền?”

“6000.” 6800, Cảnh Nhuế đã lược bỏ số lẻ phía sau.

“6......” đầu lưỡi Trì Giá có chút run rẩy, tiếng mẹ đẻ nói hai mươi mấy năm lần đầu tiên bị nghẹn lại, hoàn toàn không còn vẻ phóng khoáng lúc trước, 6000......”

Chỉ làm mấy cái kiểm tra tối qua mà hết 6000? Trì Gia nghĩ tới bệnh viện kia giá cả sẽ tương đối cao, nhưng cũng không đến mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này chứ. Nàng tự ra nhà thuốc mua ít thuốc, cùng lắm là hết mấy trăm.

“Ừm.”

Nhưng nghĩ lại mà xem, một đứa nhà giàu mới nổi lái xe thể thao bản giới hạn, bỏ ra hơn một nghìn đi khám dạ dày, chắc hẳn đây cũng là chuyện thường, có khi còn chưa đủ tiền chị ta ăn một bữa cơm. 6000 thì 6000, bỏ tiền mua một bài học vậy, về sau thấy họ Cảnh thì đi đường vòng.

“Tôi chuyển khoản cho cô......” khi Trì Gia nói ra những lời này, thì tim cũng đang rỉ máu. Lương cơ bản một tháng của nàng thì được bao nhiêu chứ? Nàng lại vừa mới chuyển sang chính thức ở AS, hiện tại thiếu nhất chính là tiền.

Thực tập một năm, cũng chỉ tích góp được 6000.

Tay Trì Gia run rẩy khi phải nhập vào số tiền chuyển khoản là 6000.

Chuyển khoản xong, phía ngân hàng ngay lập tức vô cùng chu đáo mà gửi sang một tin nhắn bổ đao.

Số dư tài khoản là...... hai mươi lăm đồng.

Trì Gia cảm thấy mình không ngất đi đã là khá lắm rồi.

“Ùng ục ——” Trì Gia đã đói bụng cả buổi trưa giờ cái bụng đang phát ra tiếng kêu trầm đυ.c.

Đều do hiệu quả cách âm của cái văn phòng này quá tốt, cực kỳ an tĩnh, thế cho nên động tĩnh nhỏ như này đều có thể khiến người chú ý, xấu hổ.

Ngay khi Trì Gia chuẩn bị rời đi, “Ùng ục ——”

“Chưa ăn cơm trưa?” Cảnh Nhuế nhướng mày hỏi.

Vừa mới rút máu, tâm tình Trì Gia hiện tại không tốt, không muốn để ý đến cô.

Cảnh Nhuế nhìn bóng lưng cao gầy mảnh khảnh của Trì Gia sau khi quay người, đột nhiên gọi lại đối phương, “Trì tiểu thư.”

“Lại làm sao vậy?” Trì Gia thấp thỏm quay đầu lại, sợ Cảnh Nhuế nói tính thiếu một khoản, bảo nàng chuyển tiền.

Cảnh Nhuế chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ tinh xảo của Trì Gia, “Cùng nhau ăn cơm chiều không? Tôi mời.”

“Cảm ơn.” Trì Gia cũng học theo bộ dáng của Cảnh Nhuế, phong tình vạn chủng mà cười, sau đó tươi cười đột nhiên biến mất, buông lời tàn nhẫn, nói “Nhưng tôi không có hứng thú.”

Mỗi một câu đều mang theo gai, Cảnh Nhuế hơi nhướng mày, “Tạm biệt.”

Trì Gia muốn nói, không bao giờ gặp lại.

Nàng xác thật không bao giờ muốn gặp mặt Cảnh Nhuế, Cảnh tiểu thư nhất định là mệnh Thiên Sát Cô Tinh của nàng, thật lâu về sau, Trì Gia càng thấy đúng là như vậy.

Lần đầu tiên gặp mặt Cảnh Nhuế, nàng bị bạn trai đã yêu nhau một năm "đá".

Lần thứ hai gặp mặt Cảnh Nhuế, nàng ăn một bữa cơm mà lại trực tiếp bị đưa đi bệnh viện.

Lần thứ ba gặp mặt Cảnh Nhuế, quả thực đau lòng, họ Cảnh kia đào rỗng túi của nàng.

AS phát lương vào ngày hai mươi lăm hàng tháng, giờ mới ngày hai mươi, Trì Gia trên người cũng chỉ còn lại 500 đồng tiền mặt. Ban đầu Trì Gia còn muốn mời Giản Dịch ăn cơm, hiện tại ít nhiều phải nhờ chị em của nàng, nàng mới không bị đói.

Buổi chiều ngày cuối tuần, mặt trời trên cao chói chang. Thời tiết sắp 40 độ, ra ngoài gặp khách hàng chính là chịu tội.

Không còn cách nào khác, ở trước cuộc sống sinh hoạt có ai còn không phải là một con chó Nhật.

Trì Gia xử lý xong công việc, lập tức gọi điện thoại cho Giản Dịch, “Thân ái, mình làm xong rồi, cậu ở đâu vậy? Mình đi tìm cậu.”

“Không vội, mình gửi định vị cho cậu.”

Làm ở cái công ty này, kim chín bạc mười, bây giờ gần như là lúc bận rộn nhất. Ngày người khác nghỉ ngơi vĩnh viễn là ngày bạn phải đi làm. Trừ Tết Âm Lịch, còn mấy ngày lễ nhỏ theo luật định thì hầu như không có ngày nào không tăng ca. Trì Gia có thể bỏ ra thời gian nghỉ ngơi vào nửa buổi chiều ngày cuối tuần đã là xa xỉ.

Nửa giờ sau, Trì Gia bước vào một quán cà phê nhỏ tươi mát. LEFT COFFEE, chỉ là treo trên tủ kính như thế, chứ đã ngừng kinh doanh.

Vào lúc Trì Gia cho rằng mình đến nhầm chỗ, thì nàng thấy chỗ ngồi bên cửa sổ, Giản Dịch đang chống cằm không biết nhìn cái gì ngẩn người, mặt còn đầy ý cười.

“Tiểu Dịch?” Trì Gia đẩy cửa kính ra, đi về phía Giản Dịch.

Giản Dịch lúc này mới lấy lại tinh thần, “Bên ngoài nóng lắm nhỉ, toàn là mồ hôi không.” “Mệt chết đi được.” Trì Gia tùy tiện ngồi trên sô pha đơn, đón khí điều hoà, cuối cùng cũng hồi sinh được nửa cái mạng, “Cậu vừa mới nhìn cái gì, mặt cười ngây ngô.”

Giản Dịch sửng sốt, “Nào có......”

Trì Gia nghiêng đầu, nhìn theo hướng Giản Dịch mới vừa xem, bên quầy bar, một vị mỹ nữ dáng người cao gầy đang cúi đầu pha cà phê, nàng không nhìn kỹ, ngược lại trêu chọc Giản Dịch, “Mình còn tưởng rằng câu đang xem anh đẹp trai nào.”

“Mình lại không phải cậu.”

“Chỗ này không phải ngừng kinh doanh rồi sao?” Trì Gia buồn bực. Giản Dịch cười đến có vài phần thẹn thùng, “Mình quen chủ chỗ này.”

Trì Gia dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Giản Dịch, trong khoảng thời gian này, mỗi lần tan ca muốn hẹn Giản Dịch cùng đi ăn, Giản Dịch luôn có các loại lý do qua loa lấy lệ, lại còn luôn đến quán cà phê, việc này làm cho Trì Gia không thể không hoài nghi, chị em tốt của nàng có phải là có chuyện gì hay không.

“Tiểu Dịch, mình nhớ rõ......”

“Cái gì.”

“Cậu không thích uống cà phê mà, như thế nào lại thích đi quán cà phê?”

Giản Dịch nhìn Trì Gia làm mặt quỷ, nhỏ giọng cảnh cáo, “Cậu đừng nói nữa......”

“Mỗi lần hẹn cậu ăn cơm đều nói có việc, mình còn tưởng rằng cậu trộm đi hẹn hò với ai rồi.” thanh âm của Trì Gia lanh lảnh, hơn nữa quán cà phê lại an tĩnh, “Cậu đỏ mặt cái gì, mình khẳng định nói đúng!”

Bởi vì bị chọc trúng tâm tư, Giản Dịch gương mặt càng đỏ hơn, nàng vẫn luôn đến LEFT, đúng là muốn gặp một người, chính là chủ quán này, Vân Hân.

Vân Hân mang hai ly cà phê đá, đứng ở phía sau hai người, đem những lời vừa nãy nghe được rõ ràng, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn đang nóng lên của Giản Dịch mà cười không ngừng, cũng thật quá dễ thẹn. Giản Dịch đối diện với Vân Hân lại càng thêm thẹn.

“Cà phê đá.” Một giọng nữ dịu dàng vang lên.

Trì Gia nhìn kỹ, là vị mỹ nữ vừa mới ở quầy bar pha cà phê kia, ăn mặc chỉnh tề thành thục, nhìn không giống như là người phục vụ.

“Đây là bạn thân của em, tiểu Gia.” Giản Dịch giới thiệu Trì Gia với Vân Hân trước, sau lại nói với Trì Gia, “Đây là Vân Hân, bà chủ của LEFT.”

“Xin chào.” Vân Hân cười nhẹ.

“Xin chào, xin chào.” Trì Gia vô cùng nhiệt tình, muốn khai thác khách hàng thì phải tận dụng mọi thứ, vị bà chủ Vân này vừa nhìn đã biết chính là người không thiếu tiền, Trì Gia lập tức lấy danh thϊếp từ trong túi ra, “Đây là danh thϊếp của em.”

Vân Hân cúi đầu xem, AS, nhà thiết kế nội thất, Trì Gia. Giản Dịch đổ mồ hôi, biết Trì Gia lại phát bệnh nghề nghiệp.

“Các em cứ từ từ nói chuyện, hôm nay chị mời.” Vân Hân thu danh thϊếp.

Giản Dịch lập tức nói, “Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, lần nào chị cũng mời.”

Vân Hân cười cưới với Giản Dịch, dịu dàng nói, “Vậy đêm mai em mời chị ăn cơm, được không?”

“Được ạ!” Giản Dịch bắn pháo trong lòng.

Trì Gia xem không hiểu Giản Dịch đây là như thế nào, tiêu tiền mời người ăn cơm còn vui vẻ như vậy, lần trước mình nói mời cậu ấy ăn cơm cũng không thấy cậu ấy vui vẻ như vậy. Lại nói, đầu năm nay người mở cửa hàng đều lớn lên xinh đẹp như vậy? Trì Gia không khỏi lại nhớ tới gương mặt Cảnh Nhuế.

5:00 chiều.

Hôm nay Trì Gia hẹn Giản Dịch ăn cơm chiều, cho nên uống xong cà phê, nghỉ ngơi một lúc, hai người ngồi ở LEFT không lâu lắm, đi dạo trung tâm thương mại gần đó. Mùa hè ngày tương đối dài. Phải đến khi sắp 7 giờ, mặt trời mới bắt đầu ngả bóng.

Cảnh Nhuế đẩy cửa LEFT ra, quán cà phê to như vậy, chỉ ngồi một người, cô ngồi đối diện Vân Hân, “Tối nay đi quán của mình ăn đi.”

Vân Hân buông tập tranh trong tay, “Được, đã lâu không cùng nhau uống rượu.”

Cảnh Nhuế và Vân Hân là bạn cũ lâu năm, nhà họ Cảnh và nhà họ Vân cũng hay lui tới làm ăn. Lại nói tiếp tiệm cà phê này cũng là Cảnh Nhuế giao cho Vân Hân quản lý.

Cảnh Nhuế: “Khi nào về thành phố S.”

“Định vào tháng sau. Ba tôi thân thể càng ngày càng kém, ông ấy cần tôi.”

“Nghỉ ngơi ba năm, đại tiểu thư nhà họ Vân cũng nên trở về chuẩn bị làm ăn. Có việc gì cần giúp, cứ việc nói với mình.”

“Cửa hàng này cậu tính toán xử lý như thế nào?”

Cảnh Nhuế nhìn bốn phía chung quanh một chút, “Đổi thành kiểu cà phê sách đi, cậu cảm thấy thế nào?”

“Không tồi, sinh viên xung quanh đây cũng nhiều.” Vân Hân biết Cảnh Nhuế mở nhà hàng chỉ là do sở thích, trước nay không nghĩ tới dựa vào nó kiếm lời.

“Những đồ trang trí này quá cũ, thiết kế cũng bình thường, tôi muốn đem bố cục và phong cách đều sửa lại.”

Sửa lại? Vân Hân đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy ra danh thϊếp mà Trì Gia cho cô lúc chiều, “Về phương diện này, nhưng thật ra tôi có quen một người, cậu có muốn tìm người đó tư vấn một chút không?”

Bởi vì là bạn của Giản Dịch, Vân Hân theo bản năng nghĩ luôn tới Trì Gia, hơn nữa danh thϊếp lại vừa vặn có trong tay.

Cảnh Nhuế không chút để ý tiếp nhận danh thϊếp, khi cô nhìn thấy tên nhà thiết kế, có chút ngoài ý muốn, “Trì Gia......”

Sẽ trùng hợp như vậy sao? Trùng tên trùng họ, người họ Trì lại không nhiều lắm.

Vân Hân giải thích, “Là bạn của tiểu Dịch.”

“À~ thì ra là bạn của cô người yêu bé bỏng của cậu ~”

Cảnh Nhuế nở một nụ cười đầy ẩn ý với Vân Hân, “Khó trách đề cử nhiệt liệt như vậy.”