Gả Vai Ác

Chương 64

Hắn lấy ra một bình thuốc, đổ nửa bình vào trong một bình sứ khác, chất lỏng màu xanh rất nhanh hòa vào trong nước sạch, biến mất không còn tăm tích.

Chờ đến thời gian một tách trà, con cá vàng nhàn nhã bơi lội kia không thoải mái giãy giụa, khuấy bể nước kêu róc rách.

Thời gian một tách trà nữa, cá vàng suy nhược lật bụng, chỉ chốc lát sau, hai má thấm ra máu đen.

“Tại hạ được người ta ủy thác mở quan tài khám nghiệm tử thi, nữ tử đó nôn ra máu mà chết, trâm bạc đâm xuống lại không thay đổi sắc mặt, ngược lại khiến ta nhớ ra một loại kỳ độc.”

Dược Lang nói: “Lúc đầu người trúng độc cũng không có triệu chứng gì, sau đó mệt mỏi, đợi đến khi phát hiện đau bụng, đã hết cách cứu vãn.... Nhưng có phải vậy không?”

“Chính là như thế.”

Tận tai nghe thấy chính mình đã từng chết, Ngu Linh Tê không kìm nén được sự dao động, nhận bình trong tay Dược Lang ngửi ngửi.

Sự chua xót mà quen thuộc, lòng nàng khó chịu, siết chặt chiếc bình nói: “Không sai, là mùi này.”

“Thuốc này có một cái tên cực đẹp, gọi là ‘Bách Hoa Sái, vốn là kỳ độc của bộ lạc Mạc Bắc chịu đầu hàng mang vào Trung Nguyên. Thuốc này ngoài việc không thể kiểm chứng được, còn có một đặc tính.”

Dược Lang vớt con cá vàng chết bất đắc kỳ tử kia ra, đặt ở trong một cái vại khác chưa tẩm độc, làm dáng vẻ “mời xem”.

Con cá sống chưa từng hạ độc lia há miệng nuốt máu đen thấm ra trên thân con cá chết, không qua hai tách trà, cũng không có sức lật bụng lên.

“Đây là...”

Ngu Linh Tê mơ hồ có điềm xấu.

“Thuốc này nếu dùng trên người, ước chừng sáu đến mười hai giờ, sẽ phát tác. Người trúng độc dung hợp với xương máu người khác, thì người kia cũng sẽ nhiễm độc này.”

Dược Lang ngâm tẩm thảo dược nhiều năm, nói đến sự kỳ diệu của độc này, trên mặt tái nhợt lộ ra vẻ hưng phấn, nói liên miên: “Cao Tông triều đại trước chinh phạt Mạc Bắc, bộ lạc chịu đầu hàng để cho mỹ nhân uống độc này, lại dâng tặng cho Cao Tông triều đại trước. Chưa mấy ngày Cao Tông băng hà, mọi người đều cho rằng Cao Tông chết vì bệnh đột ngột, thực ra không phải vậy.”

Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống đầu.

Ngu Linh Tê mím môi một lúc lâu, khó khăn nói: “Ý người là....”

Dược Lang nói: “Không sai, độc này là được chế tạo đặc biệt chuyên để ám sát, không chỉ ngự y tra không ra, còn có thể thông qua giao-hợp trên giường gϊếŧ chết một người khác.”

Ám sát, giao-hợp....

Trong đầu Ngu Linh Tê ong ong, giống như giáng một gậy vào đầu.

“Tiên sinh... người chắc chắn chứ?”

Nàng nghe thấy giọng mình hơi nghẹn.

Dược Lang thay đổi sắc mặt: “Tiểu nương tử nếu nghi ngờ năng lực của ta, thì không nên tới tìm ta.”

Cả người Ngu Linh Tê lạnh lẽo, lạnh đến đầu ngón tay.

Nhớ tới vết máu đen phun lên vạt y phục Ninh Ân trước khi chết ở kiếp trước, nàng chỉ cảm thấy long trời lở đất.

Thì ra là vậy, cuối cùng là như thế.

Nàng vốn tưởng rằng Triệu Ngọc Mính vì Tiết Sầm mà hạ độc nàng, nàng mới mơ hồ đoán được, kiếp trước Triệu gia cũng chỉ là một quân cờ thủ phạm sau màn.

Ngu Linh Tê suy nghĩ rất lâu, nàng ở kiếp trước không thân không thích, một thân một mình, nàng thực sự không nghĩ ra cái vận mệnh thối nát không đáng tiền này, vì sao đáng để kẻ thù dốc hết tâm tư mưu tính...

Nhưng thì ra, mục đích của người đó ngay từ đầu không phải nàng.

Nàng từ đầu đến cuối, chỉ là công cụ tốt để người khác tính kế, dùng để ám sát Ninh Ân.

Dù cho Ninh Ân kháng thuốc khác với người bình thường, cũng không che giấu được sự thật hèn hạ rằng nàng trở thành vật hy sinh và “đồng lõa”.

Ngu Linh Tê ngơ ngác nhìn mười đầu ngón tay run rẩy của mình, trong bụng bất giác quặn đau, không khỏi buồn nôn.

Ngực giống như là tảng đá lớn đè nặng, ngay cả không khí cũng loãng như thế.

Nàng không biết mình đi ra khỏi sảng phụ bằng cách nào.

Ánh mặt trời chiếu khắp người, khiến nàng nhức cả mắt.

Hồ Đào nghênh đón đi lên nói gì đó, nàng hoàn toàn không nghe thấy, hơi nước trong mắt mờ nhạt, trong lỗ tai tất cả đều là tiếng xì xào sắc bén như thủy triều.

Ngu Linh Tê đi thẳng qua Hồ Đào, bước đi nhanh hơn, càng ngày càng nhanh, cuối cùng dứt khoát vứt bỏ hết thảy sự gò bó chạy băng băng.

Đi qua cửa động, đi qua hậu viện, gió tràn ngập hai tay y phục nàng, phổi đau đến mức như nổ tung, nàng lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.

Nàng muốn nhìn thấy Ninh Ân, lập tức.

Trên đường tre có một người chậm rãi đi tới, Ngu Linh Tê dừng bước, giống như bị chết đuối thở hồng hộc.

Gió thổi qua, lá tre xào xạc.

Ninh Ân nhìn thấy nàng, rất kinh ngạc: “Tiểu thư.”

Tầm mắt đối diện, trong mắt Ngu Linh Tê lóe lên tia sáng nhỏ, phản ứng như cỗ máy lâu năm không tu sửa, không quan tâm nhào về phía hắn.

Ninh Ân giang hai tay ra theo bản năng, ôm nàng vào lòng.

Làn váy tung ra, mái tóc dài mềm mại bay lên như mây lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong ngực run rẩy như lá trúc, bàn tay dừng lại giữa không trung cuối cùng từ từ hạ xuống, do dự, ôm lấy ít nàng ấn vào trong ngực.

Ninh Ân giang hai tay ra theo bản năng, ôm nàng vào lòng.

Làn váy tung ra, mái tóc dài mềm mại bay lên như mây lại rơi xuống, Ninh Ân cứng đờ, cảm nhận được thiếu nữ trong ngực run rẩy như lá trúc, bàn tay dừng lại giữa không trung cuối cùng từ từ hạ xuống, do dự, ôm lấy ít nàng ấn vào trong ngực.

Hắn suy nghĩ một chút, cười nói: “Không nên, hôm nay mới là ngày thứ chín.”

“Vệ Thất...”

Giọng nói run rẩy của Ngu Linh Tê truyền đến từ trong ngực hắn, khóc nức nở.

Ánh mắt Ninh Ân trầm xuống, cười đùa nhạt đi.

Hắn giơ tay nâng cằm Ngu Linh Tê lên, nhìn chằm chằm vệt nước mắt đầy mặt nàng hồi lâu, hỏi: “Bị ai bắt nạt?"