Ngu Linh Tê luôn cảm thấy, Ninh Ân là người tự cao tự đại như thế, sẽ không có tim.
Cho dù là người miệng lưỡi lươn lẹo, trong lòng ít nhất cũng có mình.
Nhưng trong lòng Ninh Ân, ngay cả bản thân hắn cũng
không có.
Nhưng khi Ninh Ân kéo tay Ngu Linh Tê ấn ở ngực, hỏi nàng: “Chỗ này của ta chứa bao nhiêu người”, Ngu Linh Tê lại không trả lời được.
Nàng chỉ biết, ít nhất vào thời điểm đó cúi người đến gần, trong con mắt hắn đen lạnh như l*иg giam vậy, chỉ khóa một mình nàng.
Tối nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, sau khi trở về sương phòng, trằn trọc chưa ngủ được.
Ngủ thϊếp đi không đến hai canh giờ, trong mơ lúc là cha và huynh trưởng bị tống vào ngục, lúc thì là ánh mắt Ninh Ân tối sầm đến gần. Kỳ lạ, dường như muốn xé cả người nàng thành hai phần vậy.
Khi tỉnh lại trời mới hơi sáng, tỷ ra ngoài theo dõi còn chưa trở về.
Ngu Linh Tê không ngủ được, khoác áo choàng ngồi đến khi hừng đông, mới thấy một tên thị vệ ra roi thúc ngựa trở về, đưa cho Ngu Linh Tê một bức thư.
Bức thư do Tân Di viết sơ sài.
Nàng ấy nói giờ Dần nửa đêm, quả nhiên chặn được mật thư từ chim bồ câu của phủ Vương Thị lang đưa ra, đã tra được manh mối về lương thực cứu tế, đang ra roi thúc đi điều tra. ngura
Mãi đến vào đêm ngày thứ ba, bức gia thư thứ hai của Ngu Tân Di mới được đưa đến phủ.
Ngu Linh Tê bóc thư quá nóng vội, bị giấy sắc cắt vào ngón tay. Phía trên chỉ có mấy câu hả lòng hả dạ: [Xong việc, lương thực cứu tế đã thuận lợi đến bốn huyện Lạc Châu; bắt sống hai nội gián đảng phái Đông cung, ít ngày nữa áp giải về kinh.
Ngu Linh Tê đọc mấy lần, bàn tay nắm chặt thư chậm rãi buông xuống đầu gối, cuối cùng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Không, bây giờ vẫn không phải là lúc hoàn toàn thoải mái.
Còn nhớ kiếp trước, tỷ một mình đi lên phía Bắc điều tra chân tướng sự việc cha và huynh bị hại, cũng là trên đường mang chứng cứ trở về gặp chuyện ngoài ý muốn, ngay cả người dẫn ngựa rơi xuống vực sâu, hài cốt cũng không còn.
Đời này, tuyệt đối không thể đi theo vết xe kiếp trước.
Nghĩ đến đậy, Ngu Linh Tê mở cửa gọi thân vệ đang làm nhiệm vụ trong đình: “Thanh Lam, ngươi đi lấy bản đồ địa hình từ kinh thành đến Lạc Châu, rồi tập hợp tất cả thị vệ đang làm nhiệm vụ, chờ căn dặn.
Sắp xếp xong, nàng mới để ý ngón tay ướt và dính, hơi đau.
Cúi đầu nhìn, thì ra là ngón trỏ bị giấy viết thư cắt một đường máu, giọt máu đông lại ở đầu ngón tay như băng tuyết, sau đó rơi xuống đất.
Đồng thời, kinh thành cách đó năm mươi dặm về phía Đông, con đường chính duy nhất dẫn đến Lạc Châu ngoằn ngoèo vào sâu trong núi rừng.
Mây che mặt trăng, rừng rậm yểm hộ tốt nhất, thích hợp mai phục ám sát.
Sương mù xanh thẫm vấn vít, cuối đường chính xuất hiện một thân ảnh thon dài cao thẳng từ từ đi tới, giống như dạo đêm ngắm cảnh nhàn nhã, không vội không chậm.
Thủ lĩnh thích khách nheo mắt lại, giơ tay ra hiệu cho người bắn cung chuẩn bị bắn.
Nhưng lúc chờ bóng người kia đi đến phạm vi tầm bắn, hắn ta mới phát hiện không phải người Ngu gia áp giải nhân chứng, mà là một thiếu niên mặc y phục đen không nhìn rõ mặt.
Tay giơ lên dừng lại giữa không trung, mồ hôi trên đầu tên thích khách theo thái dương rơi xuống, thấm vào trong khăn tam giác che mặt.
Thiếu niên kia lại đứng yên bất động, trong bóng đêm sương mù mờ mịt, thân ảnh hắn đứng chắp tay sau lưng lộ ra một loại tĩnh mịch gian trá.
Một lát sau, hắn quay mặt lại, đôi mắt lạnh lùng như thể xuyên thủng bóng tối bao phủ, chuẩn xác đối diện tầm mắt của thủ lĩnh thích khách.
“Giữ lại hai người sống”
Thiếu niên mỉm cười tao nhã: “Còn lại gϊếŧ hết.”
Hàn quang của lưỡi dao chợt hiện ra, kinh động chim trong rừng.
Máu tươi bắn tung tóe trong bụi cây, trong bóng đêm ngưng tụ thành màu tím đậm, lúc đám thích khách đó chết, thậm chí không kịp phát ra một tiếng kêu.
Chỉ còn lại thủ lĩnh thích khách còn sống, đôi mắt đỏ thẫm của hắn ta nhìn về phía thiếu niên kia.
Đây đâu phải là công tử dạo đêm gì, rõ ràng là Diêm Vương đòi mạng!
Bắt giặc bắt vua trước, thủ lĩnh thích khách cầm kiếm lao ra khỏi rừng rậm, đâm về phía thiếu niên —–
Đây là số mệnh của hắn ta thân là tử sĩ Đông cung, chết không đến một khắc, tuyệt đối không lùi bước khuất phục!
"A!"
Cùng với tiếng gãy tay giòn giã, đao kiếm rơi xuống đất, thích khách bị bóp cổ họng.
Hắn ta mở to hai mắt, đưa tay xoa cánh tay như kìm sắt của thiếu niên, lại nắm lấy dải lụa màu trắng hạnh quấn quanh cổ tay hắn.
Dải lụa trơn lỏng lẻo rơi xuống, bị gió đêm thổi qua, phiêu đãng bay lên không trung, bị thiếu niên kịp thời há miệng cắn, mím chặt răng.
Cảnh tượng cuối cùng tên thích khách nhìn thấy, là thiếu niên mím dải màu trắng hạnh đó, mái tóc đen lòa xòa trong gió, khôi ngô như một vị thần tôn kính, tàn nhẫn như Tu La.
Thi thể của thủ lĩnh thích khách bị ném trên mặt đất, dưới thân rất nhanh xuất hiện một vũng máu đặc màu tím sẫm.
Ninh Ân lau tay sạch sẽ bước về phía trước, ánh mắt dừng ở trên tay thích khách chạm vào dải kia, khẽ cau mày.
Nhấc giày dẫm lên bàn tay đó, ghì chặt, dùng sức nghiền nát.
Cho đến khi xương cốt nghiền thành bột máu thịt lẫn lộn, hắn mới cắn một đầu dải quấn lên cánh tay trái, thắt một nút.
“Đưa những tên này về, xử lý sạch sẽ.” Hắn ra lệnh.
Lập tức có thuộc hạ lên tiếng trả lời nhảy ra, kéo thi thể thủ lĩnh thích khách vào sâu trong rừng rậm.
Mây bay tản ra, trăng tròn phản chiếu trong vũng đặc, bị nhuộm thành màu tím đỏ rực rỡ.
Một đêm yên tĩnh trong kinh thành.
Ngày hôm sau, thị vệ Ngu Linh Tê phái đi thuận lợi tiếp ứng cho Ngu Tân Di.
Nhân chứng trộm lương thực bị bắt cùng với mật thư bị chặn đưa đến Đại lý tự, chứng cứ chỉ thẳng Đông cung Thái tử, nhất thời triều đình xôn xao.
Chưa kể đó là lương thực cứu tính mạng người, ba vạn thạch lương thực đủ nuôi sống một đội quân tạo phản bức vua thoái vị, Thái tử tuổi còn trẻ kết bè kết cánh, đây đối với Hoàng đế đa nghi cao tuổi mà nói chắc chắn là đυ.ng phải nghịch lân.
Thái tử bị giam ở Đông cung, Hoàng hậu xõa tóc đi chân đất, quỳ bên ngoài điện Thừa Đức cả buổi chiều.
Cục diện trong triều như thế nào, Ngu Linh Tê đã không rảnh bận tâm.
Việc điều tra chứng thực lần này tỷ đã quá thuận lợi, nếu không phải vận khí kinh người, cũng chỉ có thể là có người âm thầm giúp đỡ.
Có năng lực và mưu sách này, Ngu Linh Tê chỉ có thể nghĩ đến một người.
Đầu hạ, côn trùng kêu vo ve, Ngu Linh Tê chỉ mặc y phục mỏng mùa hè, nhưng vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.
Loại nhiệt này không giống như cái nóng bên ngoài, càng giống như là sự nóng nảy bất an sinh ra từ trong cơ thể, cho dù chỉ ngồi, hai má cũng nóng bừng.
Mấy ngày trước lương thực cứu tế do huynh trưởng vận chuyển gặp sự cố, lòng nàng căng thẳng, không quan tâm đến việc khác, bây giờ thả lỏng, mới phát hiện cơ thể có chút khác thường.
Ngu Linh Tê tính ngày sau, cách chất độc phát tác lần thứ ba, chỉ có hai ngày cuối cùng.
Không khỏi giật mình, không biết phải làm gì mới tốt.
Thuận theo như lần trước không?
Nhưng như thế, Ninh An coi là gì đây? Nàng ở trong mắt Ninh Ân, được coi là gì?
“Tiểu thư, mặt người bị sao vậy?” Hồ Đào bung nước
trà vào cửa, quan sát sắc mặt đỏ ửng của nàng.
“Không có gì đáng ngại.”
Ngu Linh Tê vỗ vỗ hai má tỉnh táo, đứng dậy nói: “Trong phòng quá khó chịu, ta đi dạo trong viện một chút.”
Gió đêm tạt vào mặt, cuối cùng cũng giảm bớt khô nóng.
“Tiểu thư gần đây, dường như rất thích phong cảnh hậu viện.” Hồ Đào ở một bên nâng đèn dẫn đường, vô tình nói.
Ngu Linh Tê hoàn hồn, mới phát hiện bản thân lại bất tri bất giác đi đến nhà sau hậu viện.