Gả Vai Ác

Chương 47

Ngu Linh Tê lệnh người hầu lui ra, mang theo một hộp thức ăn bằng hoa sơn cất bước tiến vào tráo phòng.

Cây mộc lan trắng cao chót vót ở giữa hậu viện đã qua thời kỳ nở hoa, chỉ dư lác đác mấy đóa trắng điểm xuyết trên cành.

Ninh Ân ngồi dựa vào ghế đá trong viện, một tay cầm một cây cỏ đuôi chuột, trêu chọc cái đầu trơn bóng bẩy của con mèo kia, một tay khác cầm một chén rượu sứ men xanh, mà không uống rượu, chán muốn chết nên chỉ cầm chén rượu kia trên tay thưởng thức.

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng đi qua, hắn như thể không nhìn thấy nàng, mắt cũng không nâng nói: “Tiểu thư xem xong cảnh này, là định chuẩn bị đến để thẩm vấn ta sao?”

Ngữ khí thật sự rất lạnh, giống như lưỡi dao băng chém vào người.

Ngu Linh Tê không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, đem hộp thức ăn nhẹ nhàng để ở trên bàn, ngồi đối diện với hắn nói: “Ta thẩm vấn ngươi vì cái gì?”

“Không phải tiểu thư hoài nghi nữ nhân Triệu gia kia, là do bị ta gϊếŧ sao? Ánh mắt người nhìn ta trước khi đi, hừ.”

Ninh Ân khịt mũi, cong môi lạnh lùng nói: “Ta là đại ác nhân, tất cả những thứ xấu xa trên đời đều là bút tích của ta, tiểu thư hài lòng không?”

Hắn khó chịu như vậy, Ngu Linh Tê liền biết việc này không có nửa điểm liên quan gì đến hắn.

Ninh Ân xấu tính quang minh chính đại, nếu thật là do hắn làm, thì ngược lại hắn sẽ rất bình tĩnh và lạnh nhạt, chứ không phải nói như bây giờ.

Huống chi, hắn không có khả năng dùng loại độc ở kiếp trước hại chết nàng, đi ám sát Triệu Ngọc Minh.

“Lúc trước... Là có hơi nghi ngờ, đó cũng là vì hôm qua ngươi đã xuất thủ với nàng ta, hơn nữa luôn nói câu “gϊếŧ người” ở bên miệng, cũng không thể trách ta được.”

Ngu Linh Tê hạ một giọng nhẹ nhàng, kiên nhẫn giải thích với hắn: “Huống chi ngươi đã nói như vậy, ngược lại ta yên tâm rồi.”

Ninh Ân nở nụ cười vô cùng tuấn mỹ: “Yên tâm cái gì? Nói không chừng người là do ta gϊếŧ đó.”

Ngu Linh Tê chống cằm lên tay cầm hộp thức ăn, ngước mắt nhìn hắn cười: “Cho dù là do ngươi gϊếŧ, cũng là vì bảo hộ ta."

Những bông hoa mộc lan trắng còn sót lại rơi xuống, dừng ở trên bàn, dọa chú mèo nhát gan sợ hãi chạy đi.

Ninh Ân thưởng thức chén rượu trong tay, miết mắt nhìn

nàng một lúc lâu, cười mỉa mai: “Đôi mắt tiểu thư đẹp như

vậy, cũng không thể sử dụng như miệng được. Muốn nói cái

gì, cứ nói thẳng đi.”

Quả nhiên chút tâm tư đó không thể gạt được hắn.

Ngu Linh Tê đơn giản công bằng, mở ra hộp đồ ăn ra nói: “Hôm nay ta gặp một vấn đề khó, một vấn đề mà chỉ có Dục Giới Tiên Đô mới có thể giải được.”

Ninh Ân đưa tay thưởng thức tay một hồi, trong chốc lát, liền nắm chặt cái chén trên bàn đá.

Hắn không nói gì, Ngu Linh Tê liền lấy ra quả vải ướp lạnh từ trong hộp thức ăn, ân cần nói: “Ăn quả vải đi, ngọt lắm.”

Thậm chí Ninh Ân còn không nhìn đến thịt quả vải kia, lo bấm đốt ngón tay của mình, đẩy ngã chén sứ men xanh, nâng nó lên, lại đẩy ngã.

Làm không biết mệt.

Tên nhãi điên ghi thù rồi.

Ngu Linh Tê đành phải tự mình bóc một quả vải, đầu ngón tay trắng nõn lấy quả vải đỏ thẫm từng chút từng chút lột sạch sẽ, sau đó xoắn lấy phần thịt quả vải trong suốt và mát lạnh, đưa đến bên miệng Ninh Ân.

Nàng giơ quả vải một lúc lâu, Ninh Ân mới miễn cưỡng chuyển đôi mắt đen qua, nghiêng người cúi đầu xuống, hà miệng ngậm lấy phần thịt quả vải từ đầu ngón tay nàng.

Hơi lạnh của môi lập tức cọ qua đầu ngón tay nàng, cắn xuống, trên ngón tay nàng chỉ còn dư lại một chút vỏ quả vải.

Một ngụm một hớp, nước trái cây bốn phía, làm ướt đôi môi mỏng nhợt nhạt của hắn.

Ngu Linh Tê sững sờ, vốn dĩ muốn để cho hắn dùng tay cầm lấy, thế nhưng không nghĩ tới hắn trực tiếp dùng miệng cắn.

Thôi vậy, chỉ cần hắn chịu hỗ trợ, muốn cắn thì cắn.

Đang nghĩ ngợi một lúc, Ninh Ân lại lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Quả này không ngọt.”

Dứt lời, tầm mắt dừng lại những quả vải còn dư lại trong hộp thức ăn, đuôi mắt nhướng lên.

66

Ngu Linh Tê cụp mắt xuống và mím môi, nhẫn nại lột một quả nữa, đưa đến bên miệng Ninh Ân: “Ngọt không, Vệ Thất?”