Ngu Linh Tê không có sở thích viết chữ bằng tóc, vì vậy nàng giữ cây bút màu đỏ do chính Ninh Ân làm trong phòng.
Nàng đã tính toán xong, nếu sau này Ninh Ân đắc thế không nhận quá khứ, nàng sẽ cho hắn xem cây bút để đổi lấy một tương lai thoải mái.
“Tiểu thư đang tính toán cái gì vậy? Con ngươi đảo quanh.”
Ninh Ân làm như xuyên qua sự thất thần của nàng, khẽ cười một tiếng.
Ngu Linh Tê thu hồi suy nghĩ của mình, đơn giản đặt bút xuống.
“Vệ Thất, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Nàng mím môi, dường như cân nhắc hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Nếu... Ý ta là, có một người hầu hạ ngươi hai năm đột nhiên qua đời, ngươi sẽ xử lý nàng như thế nào?”
Ý tưởng này đã có từ hôm qua.
Ngày hôm qua, Ninh Ân nói rằng hắn không thích vẻ mặt của Triệu Ngọc Mính, cho nên Ngu Linh Tê mơ hồ đoán được tại sao ở kiếp trước sau khi nàng chết, Ninh Ân lại lấy gậy cao vào mặt Triệu Ngọc Minh.
Vì vậy, liệu nàng có thể nhận được câu trả lời cho những nghi ngờ và quan tâm của kiếp trước từ trên người của Ninh Ân ở kiếp này hay không.
Ninh Ân hơi nhướng mày, tựa hồ tò mò tại sao nàng lại hỏi cái này.
Nhưng giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng và mỏng manh, nhẹ giọng nói: “Dễ thôi, cứ đào hố chôn đi.”
Hắn không biết tại sao mình lại trả lời giả thiết nhàm chán này, có lẽ là vì ánh mắt của Ngu Linh Tê lúc này quá nghiêm trọng và nghiêm túc.
“Vậy nếu như, ngay cả hố cũng không có thì sao?” Ngu Linh Tê lại hỏi.
Trực giác mách bảo nàng rằng câu trả lời của Ninh Ân có thể là mấu chốt của vấn đề.
Ninh Ân mệt mỏi, quẹt một viên kẹo trên bàn nói: “Vậy thì không một ai đáng để ta hao tâm tốn sức.”
Nghe vậy, trong lòng Ngu Linh Tê rất khó chịu.
Nàng đã quan tâm đến mọi chuyện lâu như vậy, nhưng với Ninh Ân chỉ là một câu “không một ai đáng để ta hao tâm tốn sức” lạnh như băng.
Bởi vì không đáng hao tâm tốn sức, khiến cho xác chết của nàng nằm trong một căn phòng bí mật tối tăm, ngay cả cơ hội chôn xuống đất cũng không có?
Nhận được câu trả lời còn đau khổ hơn là không nhận được
câu trả lời.
Ngu Linh Tê trừng mắt nhìn hắn, giật lấy kẹo mạch nha trên tay hắn nói: “Không cho người ăn.”
Ninh Ân sững sờ.
Nhìn lòng bàn tay trống rỗng, “hức” một tiếng: Thật hung dữ.
Ngu Linh Tê cho rằng việc đã qua lâu như vậy, hung thủ thực sự đầu độc nàng sắp bị đưa ra ánh sáng, nàng không nên để tâm đến những ngày mình là oan hồn đã quỷ...
Nghe câu trả lời của Ninh Ân, nàng vẫn không giấu được sự chua xót.
Kỳ lạ, trước đây nàng rất ngoan, sẽ không tỏ ra kiêu căng như vậy.
Nhìn thấy nàng ngồi một mình không lên tiếng, vẻ lạnh lùng trong mắt Ninh Ân cuối cùng cũng chìm xuống, biến thành một chút nghi hoặc.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mi run rẩy của Ngu Linh Tê một lúc lâu mới bóc một viên kẹo đưa đến trước mặt nàng.
Hắn chớp chớp mắt rất chậm và gọi: “Tiểu thư?”
Món kẹo mạch nha thơm “sữa” bị vân vê ở đầu ngón tay hắn, Ngu Linh Tê nhăn mũi, lại cảm thấy nhàm chán.
Những điều xấu xa mà kẻ điên gây ra trong kiếp trước so với kẻ điên hiện tại có gì khác nhau?
Nàng liếc nhìn Ninh Ân, còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Hồ Đào vội vàng chạy tới, phá tan sự im lặng: “Tiểu thư...”
Nhìn thấy Ninh Ân đang ở đó, Hồ Đào có chút kiêng dè.
Ngu Linh Tê sắp xếp mọi thứ và ra hiệu cho Hồ Đào: “Nói thẳng đi, có chuyện gì?”
“Tiểu thư, Triệu phủ xảy ra chuyện.”
Hồ Đào hạ thấp giọng: “Biểu tiểu thư.”