Gả Vai Ác

chương 31: Vòng chỉ

Một sợi tóc rơi xuống bả vai nhưng Ngu Linh Tê vẫn giữ tư thế khom người, ánh đèn sinh đẹp phác họa lên người nàng.

Chuyện trả lễ này nàng nên làm.

Kiếp trước nàng luôn sống trong nơm nớp lo sợ, có lần nàng cho rằng Ninh Ân sống còn đáng sợ hơn ác quỷ. Nhưng chuyện đáng buồn cười nhất là, sau khi nàng sống lại từng cạm bẫy âm mưu cứ ùng ùng kéo tới, càng hiếm thấy "thái bình" hơn trong hai năm ở phủ Nhϊếp Chính vương.

Thứ đáng sợ hơn cả ác quỷ, mãi mãi là lòng người.

Nếu nói kiếp trước, Ninh Ân là một kẻ điên nhưng hắn vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với mấy kẻ ngụy quân tử kia.

Tầm mắt theo khe hở rủ xuống của tay áo bào mơ hồ nhìn thấy một đôi giày da hươu dừng lại trước mặt nàng, không có tiếng động một lúc lâu.

Nhưng Ngu Linh Tê có thể cảm nhận được, tầm mắt hơi lạnh của hắn đang phiêu dật rơi trên chính bả vai mình, thăm dò và tìm tòi.

Nàng lẳng lặng đợi.

Mãi đến đốt ngón tay mạnh mẽ và trắng nõn phủ lên lòng bàn tay băng bó bằng vải của nàng, nhẹ nhàng nhưng không có phép chống cự đè tay áo đang đặt ngang lông mày của nàng xuống.

“Tiểu thư là chủ, ta là nô bộc, cần gì phải nói tiếng cảm ơn với ta.”

Ninh Ân khẽ khom lưng tới gần, lúc này trong mắt không còn tia sát khí và lạnh nhạt như lúc nãy mà thay vào đó là một ánh nhìn không hiểu thấu, tràn đầy hứng thú.

Ngu Linh Tê không dám nói bây giờ Ninh Ân cũng không tốt hơn với Thái tử kia bao nhiêu, nhưng rõ ràng vẫn có điểm khác biệt, từ trước đến giờ hình như hắn chưa từng làm tổn thương đến Ngu gia.

Chỉ có điểm này thôi đối với Ngu Linh Tê đã đủ rồi.

“Hôm nay ta gặp nạn ở nhà kho, Triệu Tu vốn đã chuẩn bị đến bắt da^ʍ ô tại trận. Ban đầu ngươi cũng có thể không làm gì cả, đợi ta nhăn mặt lộ ra trước mọi người thì nhất định danh tiếng sẽ mất hết…”

Nhắc đến chuyện này, Ngu Linh Tê có chút khó mở miệng, giọng cũng ngày càng thấp xuống.

Nhưng nàng nhìn mắt Ninh Ân, nói kiên định: “Nếu như ta không tự sát trước mặt mọi người, thì chỉ có thể thành hôn với nam nhân trong nhà kho này. Nhưng ngươi không làm như vậy, ngươi đã mở nhà kho ra cứu ta đi ra ngoài.”

Với một người có mưu mẹo và thông minh như Ninh Ân, không thể không biết người bắt có nàng là người nào.

Hắn là Hoàng tử đang lưu lạc ở bên ngoài, một lòng chỉ muốn báo thù, cũng không thể không mơ ước quyền thế của phủ Tướng quân.

Nhưng hắn vẫn lựa chọn làm như vậy.

Ngu Linh Tê nhẹ nhàng nhưng cứng rắn nói: “Nhất định ta phải cảm ơn ngươi, chưa từng để ta chịu nhục rồi chết.”

Lúc nhắc đến từ “chết”, nàng nói rất nhẹ nhưng lơ đãng lại bỏ vào trái tim tĩnh mịch của Ninh Ân một tầng sóng lớn.

Còn tưởng nàng là đứa ngốc, nhưng không ngờ lòng lại sáng như gương.

Ninh Ân bật cười trong phút chốc, chậm rãi nheo đôi mắt xinh đẹp: “Tiểu thư biết như vậy, thì một câu cảm ơn làm sao mà đủ?”

Hắn lộ ra vẻ tham lam nửa thật nửa giả, như con thú hoang mất hứng ngủ đông, nghiến răng thèm thuồng.

Ngu Linh Tê không có chút khϊếp sợ, thậm chí khóe miệng còn cong lên một độ sạch sẽ và mềm mại, hỏi: “Như thế Vệ Thất, ngươi muốn cái gì?”

Bật cười một trận, Ninh Ân ngừng lại câu chuyện.

Hắn ý thức được Ngu Linh Tê đang trêu mình nên cũng không trả lời, chỉ chậm rãi ngồi thẳng dậy, thản nhiên nói: “Thật ra ta vẫn rất tò mò, vì sao tiểu thư chưa bao giờ hỏi ta đi đâu?”

Ninh Ân là người đầy tàn nhẫn và cảnh giác, đương nhiên Ngu Linh Tê không thể tùy tiện vạch rõ thân phận của hắn, nàng suy nghĩ một chút hỏi ngược lại: “Ta hỏi, ngươi sẽ nói sao?”

Ninh Ân liếc mắt nhìn nàng, rồi cười như không cười hỏi: “Nói xong sẽ chết, tiểu thư thật sự muốn nghe sao?”

“Vậy thôi bỏ đi.”

Ngu Linh Tê thấy chuyển biến tốt, không còn dính chặt lấy chủ đề kia nói tiếp: “Đợi đến khi ngươi muốn nói thì hãy nói, lúc đó cũng không muộn.”

Không thể nói.

Ninh Ân dùng răng cắt nát lời muốn nói, đến lúc đó trừ hắn với Ngu gia chỉ có một bên sẽ chết.

Mây dày nặng dần tản ra nhanh chóng, chân trời dần lộ ra ánh trắng nhỏ.

Mang theo tâm sự riêng, Ngu Linh Tê đánh vỡ không khí im lặng: “Có điều ta thật hiếu kỳ, hôm nay ta thấy võ thuật của ngươi cũng không tệ, ban đầu vì sao lại không đánh lại mấy tên sát thủ ở Dục Giới Tiên Đô?”

Theo năng lực bình thường của hắn thì không thể bị những kẻ đó cắt hai chân được.

Khóe miệng Ninh Ân giật giật, hỏi lại: “Tiểu thư đang nghi ngờ ta không dùng hết sức mình sao?”

Ngu Linh Tê suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không phải.”

Trước đó, Ninh Ân cũng không biết hiện tại nàng xảy ra chuyện đó, khả năng diễn trò cũng không lớn. Huống hồ kiếp trước, Ninh Ân thật sự bị chặt đứt mất chân trái.

Lúc Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân sẽ không mở miệng, không ngờ giọng nói đầy tình cảm truyền đến: “Ta bị người ta bán đi, trên đấu trường thú bị thương do vết dao đó có dính chất kịch độc.”

Dường như, quá khứ phủ đầy bụi đã lâu bị cạy ra một khe nhỏ. Lúc ánh sáng rải vào đồng thời khiến nàng nhìn thấy chân tướng đập vào trước mắt mình.

Trước đây, Ninh Ân đã sống những ngày tháng thế nào?”

“Biển hiện của tiểu thư đang nói lên cái gì đấy?” Ninh Ân đánh gãy suy nghĩ đi xa của nàng.

“Biểu cảm khó chịu đấy.” Ngu Linh Tê giương đôi mắt trong suốt ên, không e dè nói thẳng tâm trạng chính mình.

Đáy mắt của Ninh Ân hơi nheo lại dâng lên chút châm chọc, hắn nhìn nàng một lát không nói thành lời.

“Ta nhận lời cảm ơn của tiểu thư đã gửi.”

Một lúc lâu, Ninh Ân bình tĩnh nói: “Hiện tại tiểu thư nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Dưới mái hiện, đen đuốc từ từ tối lại, sắc trời thật sự đã về khuya.

Ngu Linh Tê gật gật đầu, nói: “Ừm.”

Nàng xoay người đi hai bước, lại nhớ cái gì đó dừng bước chân lại.

“Vệ Thất.” Ngu Linh Tê gọi.

Ninh Ân không nhẹ không mặng đáp một tiếng “Hửm”.

“Chuyện cổ tích của ngươi vẫn chưa kể hết.”

Nàng đứng ở dưới ánh sáng mập mờ của ánh đuốc bắt tay mình, hỏi: “Sói con với mẫu thân của nó cuối cùng kết thúc ra sao?”

Nàng vẫn nhớ hôm nay ở nhà kho, hắn đã kể về câu chuyện cổ tích về sói con.

Ninh Ân đứng yên tại chỗ, tấm mành trúc chắn gió dưới mái hiên rủ xuống che đi giữa lông mày hắn, chỉ còn lại một ánh sáng nhạt hẹp dài xuyên qua khe hở của mành trúc, chiếu vào tròng mắt u ám của hắn.

Hắn vuốt nhẹ lòng bàn tay như đang chăm chú suy nghĩ về chuyện này.

“Mẫu thân của sói con sẽ đâm chủy thủ vào l*иg ngực mình. Sau đó, sói con sẽ sống cả cuộc đời đầy cô độc và đau khổ.”

Ninh Ân buồn bã cười trong cổ họng, hỏi ngược lại: “Trong tất cả mấy câu truyện, mẫu thân nào cũng làm như thế không phải sao?”

Chẳng biết vì sao, Ngu Linh Tê lại không nhìn thấy chút ý cười trong mắt của hắn, chỉ là sự châm chọc cô đơn.

Kiếp trước, Ninh Ân tự tay phá hủy tất cả mối quan hệ hắn có được, không có để lại chút lời nào nhắc lại về mẫu thân Lệ phi của hắn.

Vì lẽ đó, Lệ phi thay con trai chịu khổ rồi đẩy hi vọng sống cho Ninh Ân sao?

Ngu Linh Tê đoán không ra, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy có thiếu một chút gì đó trong chuyện này.

“Không phải, kết thúc không nên như vậy.”

Ngu Linh Tê nâng con ngươi trầm tĩnh của mình, nhẹ nhàng và chân thành nói: “Sói con sẽ trải qua rất nhiều chuyện, sẽ gặp được rất nhiều lương thiện. Hắn sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, thông minh hơn và đánh đâu thắng đó không ai cản được.”

Đây là nàng chọn kết thúc cho sói con.

Tối nay là cơ hội tốt nhất, cũng thích hợp để nói thẳng thắn.

Trong mắt Ngu Linh Tê không có chút mờ mịt nào, nàng nhìn Ninh Ân im lặng không nói một hồi lâu, mới mỉm cười nói: “Ta nói rồi, Ngu phủ không phải đấu trường thú kia, chúng ta cũng không phải kẻ thù. Câu này chắc chắn mãi mãi như thế.”

Gió rét lay động những cành cây khô đỏ còn sót lại, dịu dàng rơi xuống đất.

Ninh Ân cảm thấy buồn cười, Ngu Linh Tê đang chứng tỏ thái độ cho ai xem đấy?

Nhưng hắn lại không cười nổi, lý trí nói hắn nên bóp chết tất cả những thứ đang dao động trong lòng mình.

Nhưng lúc này, hắn lại có chút lưu luyến câu “mãi mãi” kia.

Ngu Linh Tê quay lại phòng, cũng không lo lắng đáp án của Ninh Ân.

Cho dù hắn tàn nhẫn hay vô tình chăng nữa, chỉ cần mình ném ra thẻ bài chân thành và tốt đẹp nhất, thì hắn không có lý do gì để từ chối.

Nghĩ đến đây, đáy mắt Ngu Linh Tê nở rộ cười nhẹ nhõm.

Tối nay, khi nói chuyện dưới mái hiện nàng thăm dò qua điểm mấu chốt của hắn bao nhiêu lần. Nhưng hắn chưa từng giống như kiếp trước nắm chặt gáy sau của mình rồi có ý gϊếŧ người, đó chính là thắng lợi lớn lao lắm rồi.

Việc mưu đồ, dục tốc thì bất đạt.



Tháng bốn mùi hương dần tan mắt, màu xanh biếc cùng dần dày lên.

Mấy ngày nữa chính là lễ tắm Phật, Ngu Linh Tê bày giấy mài mực trên bàn trà, chuẩn bị sao chép cuốn kinh cầu phúc.

Chẳng biết vì sao, màng chỉ cảm thấy khí trời oi bức, tâm trạng lại có chút không yên.

Nàng vừa chuẩn bị viết thì đã thấy Ngu Tân Di hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào cửa, nói: “Con hàng Triệu Tu kia chết rồi.”

Dáng chết cực kỳ thê thảm và ghê rợn.

Mi mắt Ngu Linh Tê khẽ nhúc nhích, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tỷ không biết, thi thể tìm thấy nằm trong hốc núi sau Phất Vân Quan, sáng nay mới bị người ta phát hiện được. Chẳng lẽ là sợ tội tự sát?”

Ngu Tân Di uống chén trà, lầu bầu một mình: “Nếu như sợ tội tự sát thì làm sao gân xương bị chặt đứt từng khúc, làm thay đổi hoàn toàn hình dạng?”

Ngu Linh Tê dừng bút một lúc, ngòi bút nhỏ lên tờ giấy một giọt mực lan.

Gương mặt nàng không biến đổi, lại thay tở giấy khác, nói: “Nếu hắn ta không làm chuyện ác thì trong lòng sẽ không có quỷ, cũng sẽ không có kết cục như vậy.”

“Cũng đúng, chết rồi lại thấy quá dễ dàng cho hắn ta.”

Ngu Tân Di vỗ kiếm ở trên bàn trà một cái: “Nếu hắn ta rơi vào tay ra, thì chắc chắn hắn ta sẽ sống không bằng chết.”

Đang nói đến đây ngoài cửa sổ lại có một cơn gió thổi vào, thổi bay cả tờ giấy trên bàn trà xào xạc.

Ngu Tân Di liếc muội muội yếu ớt mềm mại của mình, giọng cũng chậm lại nói: “Hôm nay gió lạnh lại lớn, sao muội cứ ăn mặc mỏng manh hàng năm như vậy?”

Nói xong lệnh Hồ Đào đi lấy áo khoác đến tránh nàng bị cảm lạnh.

“Tỷ tỷ không cảm thấy mấy ngày này thời tiết rất nóng sao?” Ngu Linh Tê nhìn ba tầng xiêm y chỉnh tề của Ngu Tân Di, mặt đầy nghi ngờ.

“Nóng hả?”

Ngu Tân Di giương đôi mắt nhìn ra thời tiết bên ngoài một chút, không cảm thấy có gì.

Xưa giờ cơ thể muội muội mảnh mai, từ khi nào lại thấy nóng?

Ngu Linh Tê bị tỷ tỷ ép mặc một bộ y phục tay dài che phủ người, nóng đến mức gò má cũng hồng lên, chỉ đành chuyển giấy với bút lông vào trong nhà tạ thủy tiếp tục chép kinh.

Vì là chép kinh tốn một canh giờ, nàng lại thích yên tĩnh nên để mấy nha hoàn hầu hạ lui hết ra ngoài để họ nghỉ ngơi.

Mới vừa viết hai trang đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, tiện thể bóng tối bao phủ trên đỉnh đầu.

Ngu Linh Tê tưởng là tỳ nữ quay lại nên để bút xuống, nói: “Nơi này không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.”

Người phía sau lưng vẫn không có động tĩnh.

Một át, một giọng lạnh lùng nhàn nhạt quen thuộc truyền đến, chậm rãi nói: “Nét bút của tiểu thư thật khác biệt.”

Ngu Linh Tê nhìn lại đã thấy Ninh Ân chắp tay đứng phía sau nhìn từng chữ xinh đẹp tuyệt trần của nàng.

Đại khái hắn mới vừa tắm rửa xong vẫn chưa buộc hết tóc lên, mà nửa tóc còn đã để sau gáy, cực kì giống khí chất cao quý cùng lười nhất ở kiếp trước.

Ngu Linh Tê nhìn hắn một lúc mới dời tầm mắt xuống nhìn trên ngòi bút lông nhỏ đặt trên giá ngọc trắng.

“Đó là quà của Tiết Nhị lang tặng.”

Ngu Linh Tề vẫn không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Ngươi thích những đồ như vậy sao, sau này ta cũng sẽ tặng cho ngươi một cây.”

Ninh Ân không nói được, cũng không nói không được, chỉ là ý cười của hắn càng sâu thêm, lộ ra cảm giác thật mát mẻ.

Hắn cúi đầu, cánh tay xẹt qua bên tai đến nâng cổ tay của Ngu Linh Tê lên, cầm lấy chặn giấy bên cạnh vuốt nhẹ từng tờ giấy cho nàng.

Lúc khom lưng, một chòm tóc sau tai hắn thổi từ bả vai rơi xuống, lạnh lẽo lướt qua rồi đảo quanh cổ trắng nõn thon dài của Ngu Linh Tê.

Tóc của Ninh Ân rất đẹp.

Không giống với bản thân trắng xám, lạnh lẽo và cửng rắn, tóc của hắn đen và mềm, là thứ đẹp đẽ ít có ở người nam nhân.

“Đồ vật của tiểu thư ta sao dám cướp đoạt được.”

Gió nổi lên, cũng không biết vô tình hay cố ý, những cây bút lông nhỏ làm bằng ngọc trắng chạm trổ xinh đẹp đều lộc cộc lăn trên bàn trà, rơi xuống mặt đất, vỡ thành hai mảnh.

Đuôi mắt Ninh Ân nhếch lên một chút rồi lướt qua bút giãy kia, thì thầm: “Đó là lỗi của ta, sau này ta sẽ bồi lại cho tiểu thư một cây mới.”

Trên miệng hắn nói “lỗi là do ta”, nhưng khóe miệng lại rõ ràng đang cong lên,một tia hối hận cũng không có.

Ngu Linh Tê không có tiếc rẻ gì một cây bút ngọc quý hiếm, mà kinh ngạc nhìn lọn tóc buông xuống của Ninh Ân, nơi da cổ bị sợi tóc lướt qua mát lạnh rồi lại nóng lên.

Ninh Ân không thích ướp hương, nhưng Ngu Linh Tê lại ngửi được mùi hương mê người…

Không phải hương thêm, nhưng không biết là gì.

Ngu Linh Tề bất ngờ một lát, kinh trong đầu đều quên sạch không còn một mống, quỷ xui đất khiến sao lại đưa tay ra làm một hành động mà trước đến giờ cả kiếp trước nàng cũng chẳng dám làm.

Nàng giữ chặt sợi tóc đen buông xuống của Ninh Ân, quấn quanh đầu ngón tay trặng mịn rồi lại quấn thêm vòng nữa.

Mới nâng mắt cười nói: “Tóc của Vệ Thất rất đẹp.”

Bàn tay lớn kia đang giúp nàng xếp và chặn giấy hơi chậm lại.