Roi ngựa nắm chặt trong lòng bàn tay của Ninh Ân, Ngu Linh Tê dùng sức đánh, không nhúc nhích chút nào.
“Buông tay ra!"
Ngu Linh Tê nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đỏ ướt, đứng song song đọ sức cùng hắn.
Ninh Ân không buông mà ngược lại còn siết chặt hơn, cổ tay quấn lấy hai vòng roi.
“Tiểu thư cao quý, còn đánh nữa thì tay sẽ bị phế đấy."
Vẻ mặt của hắn nặng nề, nhưng giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng: "Còn bao nhiêu lần nữa, ta chịu thay."
Với một cái hất vào cổ tay, chiếc roi buông ra, quấn quanh cánh tay gầy và khỏe như một con rắn đen.
Ngu Linh Tê bị mất vũ khí, lòng bàn tay nàng đau như lửa đốt, hai roi ban nãy đã làm cho nàng hao hết sức lực.
"Ta sẽ không đánh ngươi."
Nàng vẫn đứng thẳng người, mím môi nói: "Nếu không biết tại sao roi rơi, nhận hình phạt thì có ích lợi gì? Điều đó chỉ càng làm cho ngươi tức giận người khác hơn."
Ninh Ân nhìn nàng một chút, nói: "Ta không sai."
“Ngươi đã trải qua những thăng trầm trong quá khứ. Nếu ngươi hành động để bảo vệ bản thân, ta đương nhiên không có quyền chỉ trích. Nhưng bây giờ, ngươi chỉ đang tận hưởng niềm vui được sắp xếp tra tấn cho ham muốn ích kỷ của bản thân."
Như vậy Ninh Ân này cũng giống như kiếp trước, nếu không vừa ý một chút thì sẽ gϊếŧ đến tanh phong huyết vũ.
Hôm nay người mà hắn gϊếŧ có thể là Tiết Sầm, ngày mai có thể là phụ thân, huynh trưởng của nàng, hoặc bất kỳ người vô tội nào trong thiên hạ.
“Vậy nên tiểu thư muốn tố giác ta sao?"
Khóe miệng Ninh Ân giật giật, Ngu Linh Tê đoán hắn đang muốn cười: "Hay là nói, lại muốn đuổi ta đi?"
Với tính khí điên cuồng và tàn nhẫn của Ninh Ân sau khi bộc lộ bản chất của mình, cả hai con đường này đều không thực hiện được.
Ngu Linh Tê biết rõ rằng kể từ khi mình quyết tâm thu nhận hắn, nên gánh chịu nguy hiểm và hậu quả tương ứng.
Nếu giữa đường gặp phải cản trở, gặp chuyện không như ý thì liền mặc kệ hắn, vậy thì nàng cùng bọn nguỵ quân tử nịnh hót đó có gì khác biệt?
"Ta sẽ nói cho tất cả mọi người rằng tối nay ngươi ở đây là bởi vì ta lo lắng về Tiết Nhị lang, bảo ngươi đến đây truyền tin trước. Lần này ta và ngươi nói chuyện cũng không có ai ở bên cạnh, người hầu đều không biết."
Ngập ngừng một chút, Ngu Linh Tê nói với thiếu niên lòng dạ hiểm độc và cứng đầu trước mặt: "Trước mắt ngươi có hai lựa chọn. Một là hồi phủ cùng ta, hai là dùng thủ đoạn quen thuộc của ngươi gϊếŧ hết những người có mặt ở đây để diệt khẩu."
Lông mi Ninh Ân run lên, hắn chợt ngước mắt lên.
Thiếu nữ trước mặt một thân lạnh lẽo, nhưng ánh mắt lại trầm lặng và quật cường trước nay chưa bao giờ có..
“Nếu ngươi chọn gϊếŧ người, vậy thì hãy gϊếŧ ta trước."
Nàng nói: "Nếu không chỉ cần ta còn lại một hơi thở, sẽ không để ngươi chạm vào dù chỉ là một sợi tóc của những người xung quanh."
Ninh Ân cười, giống như một tên điên, nhưng cũng là một tên điên đẹp trai.
Trong mắt hắn thậm chí không có một tia tàn nhẫn, ôn nhu nói: "Tiểu thư đâm thủng hết giấy cửa sổ, chẳng lẽ không sợ sao?"
“Sợ."
Là chuyện liên quan đến sống chết, làm sao mà không sợ?
Nhưng Ngu Linh Tê biết Ninh Ân, nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu, hắn sẽ không hỏi nhiều chuyện vô nghĩa như vậy.
Mới vừa rồi khi nàng chìm ở trong hồ, Ninh Ân vốn có cơ hội gϊếŧ nàng. Thậm chí hắn còn không cần tự mình động thủ, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt như nhìn Tiết Sầm chìm xuống hồ, không quá nửa chén trà thì nàng đã chết đuối.
Như vậy sẽ không ai có thể biết rằng hắn đã tới đây.
Nhưng Ninh Ân đã nhảy xuống, vớt nàng ra khỏi đáy hồ.
Ngu Linh Tê chỉ là dứt khoát đánh cược một phen. Dù sao thì những kẻ điên thích nhất là lấy mạng đánh cược, không phải sao?
Nàng thậm chí còn tiến lên phía trước một bước, lại tiến thêm một bước, quần áo ướt sũng làm hiện lên thân hình nhấp nhô tinh xảo, đuôi tóc lấm tấm nước rơi trên đôi giày da hươu của Ninh Ân, loang lổ những vết ướt sẫm màu.
Kiếp trước không có gì, nàng còn có thể sống sót trong sự thô bạo bất định của Ninh Ân trong thời gian dài, kiếp này nàng có tất cả, còn sợ không ứng phó nổi với Ninh Ân còn chưa nên hồn nên vía này sao?
Đèn l*иg khẽ đung đưa, bóng dáng một cao một thấp trên tường gần như xếp chồng lên nhau.
Ngâm mình trong hồ lâu như vậy, ngay cả hô hấp cũng ẩm ướt.
Khi Ngu Linh Tê ngẩng đầu lên, bà tay Ninh Ân đang cầm roi đột nhiên tăng thêm lực đạo, các khớp ngón tay có chút trắng bệch.
"Bây giờ, muốn gϊếŧ ta sao?
Nàng nhịn nỗi sợ muốn co rúm lại, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch của Ninh Ân gần trong gang tấc, lặp lại nói: "Gϊếŧ sao?"
Ninh Ân rũ nửa mắt xuống nhìn nàng ở phía đối diện, không nhúc nhích.
Như thể đã quá lâu như một giáp, Ngu Linh Tê hiểu rõ gật đầu: "Được, vậy bây giờ ta phải về phủ rồi."
Ninh Ân không ngăn cản.
“Có còn muốn đi theo ta không?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ninh Ân chỉ nhìn nàng, ngầm đồng ý.
Ngu Linh Tê có thể nhìn thấy bản thân nhỏ bé của mình được phản chiếu trong đôi mắt của Ninh Ân.
Nàng quật cường mở to mắt, cho đến khi xác định chàng trai không có ý định rời đi, mới lùi lại một bước, xoay người lên xe ngựa.
Lúc lên xe ngựa, khóe mắt nàng liếc mắt nhìn bên cạnh, Ninh Ân không hề rời đi, cũng không làm ra những hành động nguy hiểm khác.
Ngu Linh Tê liền biết ít nhất trước mắt an toàn.
Lạnh, còn có cả đau.
Sau khi sự bình tĩnh và mạnh mẽ tan biến, cảm giác ớn lạnh và đau đớn bị kìm nén lại trỗi dậy và xâm chiếm tứ chi.
Nàng lấy áo choàng trên xe ngựa quấn lấy thân hình lạnh run mình, mệt mỏi dựa vào thành xe.
Mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy hai vết roi sưng đỏ đan xen, chỗ da đỏ tím chảy ra một ít máu tươi.
Cuối cùng chua xót đến gốc mũi, Ngu Linh Tê khẽ chạm vào da thịt bị rách trên lòng bàn tay, cắn môi không lên tiếng. Trong hai đời kiếp trước và kiếp này, cho dù là vào thời điểm nghèo túng nhất, nàng cũng chưa từng phải chịu đau đớn như vậy.
Nhưng nàng không hối hận xuống roi một cách tàn nhẫn, hai roi này đã đánh thức chính nàng.
Nàng từng mang trong lòng may mắn, lại quên mất một tính cách cực kỳ vặn vẹo, căn bản không thể ngày một ngày hai mà thành.
Nàng không thể cắt đứtckẻ điên ở kiếp trước với thiếu niên hiện tại, Ninh Ân chính là Ninh Ân.
Đối phó Ninh Ân, chỉ có thể là điên cuồng hơn Ninh Ân.
Trở lại Ngu phủ, cha mẹ đã nghe tin Tiết Sầm rơi xuống hồ, vì vậy lại thêm một trận gà bay chó sủa.
Sau khi thay quần áo khô ráo, Ngu phu nhân kéo lấy lòng bàn tay của Ngu Linh Tê để bôi thuốc, cau mày khi thấy lòng bàn tay của cô con gái nhỏ quý giá của mình sưng đỏ.
Râm trạng Ngu Linh Tê thoải mái, nằm sấp trên bàn nháy mắt với Ngu phu nhân nói: "Trong hồ tối quá, là do con không cẩn thận nên mới bị thương. Nương đừng lo lắng, đã không còn đau nữa rồi."
Ngu phu nhân đỏ hốc mắt, vuốt ve ốc mai của tiểu nữ nhi.
Tiểu nữ nhi thân thể đã yếu ớt từ nhỏ, ốm yếu, cứ va chạm một chút là sẽ khóc, nhưng từ khi tỉnh dậy sau một trận ốm vào mùa thu năm ngoái, chỉ qua một đêm nàng đã trưởng thành lên rất nhiều.
Rõ ràng là mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại có vẻ ôn nhu kiên nhẫn không hợp với tuổi tác, ngược lại càng khiến người ta đau lòng.
“Con đó, vẫn cứ lỗ máng như vậy."
Ngu phu nhân nhẹ nhàng quấn băng gạc, nắm đầu ngón tay của nàng trong lòng bàn tay, chợt thở dài nói: "Nếu có một người ấm áp và hiểu rõ có thể che chở cho con cả đời, nương cũng thấy đủ rồi."
"Con gái không muốn được người khác che chở, chỉ muốn ở bên cạnh cha mẹ."
Ngu Linh Tê hiểu được ý tứ trong lời nói của Ngu phu nhân, sau một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng mà kiên định nói: "Nương, con chỉ có tình cảm huynh muội với Tiết Nhị lang, cũng không có ý nam nữ gì cả."
Sau khi Ngu Linh Tê rời đi, Ngu phu nhân lại một mình ngồi ở trong sảnh hồi lâu.
Cho đến khi trên vai ấm áp, bàn tay to của Ngu tướng quân ôm lấy bà vào lòng, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên một chút dịu dàng: "Phu nhân còn ở đây suy nghĩ gì vậy?"
Ngu phu nhân hoàn hồn, giãn mày cười nói: "Thϊếp đang nghĩ trước giờ thân thể Tuế Tuế luôn yếu ớt, nhưng vì cứu Tiết Nhị lang lại dám nhảy xuống nước hồ nước giá lạnh."
Nói đến đây, Ngu tướng quân cũng nhẹ nhàng thở dài: "Ta cũng không ngờ rằng Tuế Tuế vì Tiết Sầm lại làm được đến mức này."
"Nhưng chính Tuế Tuế vừa rồi lại nói, nó chỉ có tình cảm huynh muội đối với Tiết Nhị Lang."
Ngu phu nhân buồn rầu: "Chàng nói xem rốt cuộc Tuế Tuế đang nghĩ cái gì vậy?"
“Cái khác không nói, đứa trẻ Tiết Sầm này thật ra là thật lòng."
Ngu tướng quân suy tư hồi lâu, trầm giọng nói: "Bây giờ Đông cung nhìn chằm chằm như hổ đói, thật sự là không thể kéo dài tiếp được nữa."
Đại sự chung thân của nữ nhi lại bị Đông cung ép đến vội vàng quyết định, điều này không khác gì đặt một ván cược lớn.
Ngu phu nhân thở dài: "Nếu Tuế Tuế có được một lang quân chân chính lưỡng tình tương duyệt thì thật tốt. Chỉ cần có thể bất chấp tính mạng để bảo vệ cho nó, để nó bình an, cho dù là gia thế dòng dõi kém một chút thì ta cũng sẽ nhận.”
"Bây giờ nghĩ những điều này cũng vô ích. Gả Tuế Tuế cho một người yêu nó sẽ tốt hơn là gả cho một người không yêu nó."
Ngu tướng quân trấn an nói: "Ngủ đi, ngày mai ta đưa Tuế Tuế đến Tiết phủ một chuyến, xem thái độ của đối phương rồi nói sau."
…
Ngày hôm sau, Ngu Linh Tê đã chuẩn bị lễ vật dược liệu, cùng Ngu tướng quân chạy đến Tiết phủ để bái lạy.
Dù sao chuyện Tiết Sầm rơi xuống hồ cũng có liên quan đến nàng, hai nhà lại có giao tình, về tình về lý thì nàng đều phải tới cửa thăm một chuyến.
Lúc ra khỏi cửa xuống bậc thang, nàng vô thức duỗi tay phải ra, muốn khoác tay người hầu lên xe ngựa.
Không ngờ khóe mắt liếc qua, nhưng lại thoáng nhìn thấy một cánh tay quen thuộc đeo vòng da bảo vệ cổ tay.
Tầm mắt theo cánh tay hướng lên trên, chính là khuôn mặt tuấn tú không thể bỏ qua của Ninh Ân.
Chuyện đêm qua tựa như chưa từng xảy ra, sắc mặt hắn vẫn thản nhiên đứng trước bậc thềm, hầu hạ nàng ra vào phủ.
Đầu ngón tay của Ngu Linh Tê dừng lại, sau đó đổi tay trái làm như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy cánh tay của Thanh Tiêu ở bên kia.
Nàng đã phải chịu hai roi trên bàn tay trái của mình vào đêm qua, lòng bàn tay từng trắng nớt và mỏng manh giờ được bọc trong một miếng gạc trắng thô ráp, đặc biệt nổi bật.
Ánh mắt của Ninh Ân đen sạm, hình ảnh roi vọt đêm qua dường như đã hằn sâu trong lòng hắn, tất cả những gì đọng lại là lòng bàn tay run rẩy và trầy xước của nàng.
Nhưng Ngu Linh Tê không nói với hắn một lời nào, không một tiếng động khoác tay nam nhân khác lên xe ngựa, lại không nói một tiếng mà rời đi.
Hắn từ từ hạ cánh tay xuống, đứng lặng một lúc lâu.
Vẫn còn tức giận ư.
Tiết phủ.
Ngay khi Ngu Linh Tê xuống xe ngựa, liền gặp một người quen cũ ở trước cửa Tiết phủ.
Quản gia Tiết phủ cúi đầu cười nói: "Triệu cô nương, xin lỗi, Nhị công tử nhà chúng tôi đang ốm nên không tiện tiếp khách."
Bộ dạng Triệu Ngọc Mính trông có vẻ khá quan tâm, lấy hai gói dược liệu từ trong tay của nha hoàn đưa cho quản gia Tiết phủ: “Nếu đã như vậy thì xin nhờ quản gia đưa giúp những thứ này cho Nhị công tử."
Quay đầu lại nhìn thấy Ngu Linh Tê, Triệu Ngọc Mính giật mình, sau đó lập tức tránh ánh mắt, tiến về phía trước nói: "Nghĩa phụ, Linh Tê biểu muội."
Sau khi nhìn thấy, quản gia Tiết phủ kính cẩn mời hai cha con nhà họ Ngu vào cửa lớn.
Cánh cửa của Tiết phủ đóng lại trước mặt, nha hoàn của Triệu phủ nhổ miếng nước bọt: "Đồ mắt chó khinh người, dựa vào cái gì mà họ có thể đi vào!"
Triệu Ngọc Mính nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt hồi lâu, sau đó cau mày nói: "Hồng Châu, không được nói bậy."
Tiết phủ rất lớn, chính điện không có châu quang bảo khí, phù điêu sơn, trông đơn giản và trang nhã, nhưng trên thực tế mỗi một cây xà ngang, từng cột sơn mài đều được làm bằng loại gỗ tốt nhất. Chỉ riêng chỗ chính sảnh này đã tương được với giá cả của cả toà trạch đệ quý tộc ở nơi khác.
Các thư pháp và tranh vẽ tinh xảo khắp các mặt, mực thư pháp thơm phức khắp nơi thể hiện khí độ trăm năm vọng tộc.
“Nhị muội!"
Ngoài đại sảnh truyền đến vài tiếng ho khan, Tiết Sầm nghe thấy cha con nhà họ Ngu tới thăm, vội vàng khoác áo chạy tới.
Tiết Sầm vẫn còn ốm, khuôn mặt hơi phờ phạc nhưng vẫn thanh tuyển như trước.
Có lẽ là vội vàng nên hắn không vấn tóc, chỉ buộc lỏng một dải lụa màu xanh trúc ở đuôi tóc, càng lộ ra vài phần ôn nhuận dáng vẻ thư sinh đi tới, hàm chứa ý cười hỏi: "Ngu tướng quân đâu?"
“Đang thương lượng cùng với lệnh tôn, bảo muội tự ý đi dạo."
Ngu Linh Tê đứng dậy và cân nhắc một lát trước khi hỏi: "Sầm ca ca không sao chứ?"
Nàng đang nói về vụ rơi xuống hồ đêm qua.
“Bị sặc nước quá nhiều, hôn mê một đêm, gặp được Nhị muội liền đỡ hơn nhiều rồi." Tiết Sầm trả lời.
Hắn càng khoan dung và rộng lượng, Ngu Linh Tê càng cảm thấy tội lỗi.
“Thực sự xin lỗi, Sầm ca ca."
Giọng nàng thấp xuống, nghiêm túc nói: "Nếu không phải do chịu sự mệt mỏi của muội, nếu không phải muội tới trễ, huynh đã không gặp phải chuyện này."
Tiết Sầm sững sờ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không liên quan gì đến muội, Nhị muội đừng tự trách."
Hắn nắm tay lên môi ho nhẹ, hơi khàn giọng nói: "Thật ra, huynh thực rất vui vì tối qua muội không đến, không gặp phải kẻ xấu. Nếu như đến cả muội cũng gặp nguy hiểm, huynh sẽ phải hối hận cả đời."
Đó là tình nghĩa mà Ngu Linh Tê không thể nhận nổi.
Nàng đang nghĩ cách nên thẳng thắn khéo léo cự tuyệt như thế nào, nhưng Tiết Sầm đã nhìn thấy bàn tay trái đang được băng bó của Ngu Linh Tê, nhất thời cứng lại: "Tay của muội bị sao vậy?"
Ngu Linh Tê lắc đầu, chắp tay ra phía sau: "Không có gì."
“Là vì cứu huynh mà bị thương sao?” Vẻ đau khổ trong mắt Tiết Sầm hiện rõ.
Có lẽ là quá lo lắng, hắn đột nhiên mãnh liệt ho khan một tiếng, người hầu lập tức bưng trà trấn an hơi thở, phải một lúc lâu sau hắn mới có thể bình phục trở lại.
Hắn bệnh nặng như vậy nhưng vẫn ôn hoà và thành khẩn như trước, luôn nghĩ cho người khác. Nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, Ngu Linh Tê mở môi mấy lần rồi lại hậm hực khép lại, nhất thời không tìm được cơ hội nói ra việc mình đã nghĩ ở trong bụng sẵn.
Trở lại phủ Tướng quân, trời lại đổ mưa phùn.
Vừa cúi người xuống xe ngựa, nàng đã nhìn thấy một chiếc ô dầu xanh đậm nghiêng qua, chắn những hạt mưa rơi trên đầu cho nàng.
Ngu Linh Tê xách váy, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt đầy mưa của Ninh Ân.
Nàng mím môi, sau đó bước lên bệ ghế nhảy xuống, núp dưới chiếc dù do Hồ Đào cầm.
Mùi thơm nhẹ của nàng chỉ lưu lại dưới tán ô của Ninh Ân trong một thời gian ngắn, sau đó bay đi sạch sẽ, khi gió thổi qua thì không còn gì cả.
Ngu Linh Tê không quay đầu lại nhìn biểu tình của Ninh Ân, chỉ biết rằng hắn đã đứng dưới mưa rất lâu.
Nàng sẽ không tổn thương Ninh Ân để trút giận, nhưng nàng không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy, nếu không đã nếm được vị ngọt, lần sau sẽ chỉ càng thêm cường hãn hơn.
Ninh Ân chỉ nói sẽ không gϊếŧ nàng.
Nhưng Ninh Ân không biết rằng việc sử dụng những thủ đoạn lừa gạt và lợi dụng với những người tốt với hắn, bản thân chính là vạch trần sự đau khổ.
Những thứ này đều phải tự mình suy nghĩ rõ ràng.
Cho dù là muốn hiểu rõ một chút thì trong trận đánh cược này vẫn có một tia sáng mờ mịt, có thể hỗ trợ nàng đi theo kế hoạch một cách vững chắc.
Sau nhiều ngày ẩm ướt, cuối cùng mưa cũng đã tạnh.
Không khí đã trở lại khô ráo dễ chịu, quả là một ngày nắng đẹp hiếm có.
Đông cung không có động tĩnh gì, cũng không biết là chuyện tốt hay là động tĩnh lớn trước sự yên tĩnh hiện có.
Ngu Linh Tê thở một hơi, đoán chừng sau mấy ngày này, tính khí cực đoan của tên điên đã bình tĩnh lại.
Hẳn là, có lẽ... Có thể nói chuyện với hắn.
Liền dứt khoát cho người hầu lui ra, đi ra hậu viện một chuyến.
Vừa mới đi qua hành lang, liền nhìn thấy Ninh Ân mặc võ phục sẫm màu đứng ở trước bậc thềm, đang khoanh tay ngẩng đầu nhìn một cây hoa Ngọc Lan nở rộ trong sân có chút thích thú.
Bạch Ngọc Lan nở trên đỉnh đầu và đáp xuống chân hắn, như mây và tuyết, đóng khung chàng trai trầm lặng vào một bức tranh thiên nhiên.
Nhất thời, Ngu Linh Tê như trở về kiếp trước, Nhϊếp Chính vương bị què một chân cũng đứng dưới gốc cây hoa như vậy.
Dưới gốc cây có chôn một tầng huyết dụ dày đặc, nuôi dưỡng thành màu hồng rực của cây.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại và nhẹ nhàng đi về phía hắn.
Ninh Ân không quay đầu lại, như có ánh mắt sau lưng, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư lại chịu để ý đến ta rồi sao?"
Quả nhiên ngay cả ngụy trang cũng lười, lạnh đến nghẹt thở.
A, thật là một giọng điệu quen thuộc của kiếp trước.
Chỉ là thiếu niên trước mặt so với Nhϊếp Chính vương của kiếp trước kém hơn chút đạo hạnh.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Ngu Linh Tê đứng bên cạnh, hương hoa Ngọc Lan thấm vào lòng người, thật sảng khoái.
Ninh Ân nở một nụ cười ấm áp: "Đang xem kịch."
Ngu Linh Tê hồ nghi, nhìn theo tầm mắt của hắn, nhất thời không nói gì.
Kịch ở đâu?
Rõ ràng là một con hắc xà đang nằm im lìm giữa những bông hoa, nhìn lên, ngửa đầu thổ tín, chuẩn bị săn một con chim hoàng yến không hề hay biết gì.